Bị chuyện của Vương Lỵ làm cho tâm tình không yên, Cố Dĩ Nguyên mờ mịt không mục đích lái xe, khi đi ngang qua một con đường Âm mới nhớ tới bản thân còn chưa kịp mua giấy tiền vàng bạc. Cô xuống xe, tìm đến một ngôi nhà nhìn qua có lẽ là cửa hàng lớn nhất, đi vào, chủ tiệm của cửa hàng đó là một lão thái bà tóc hoa râm, nhìn thấy cô bước vào, bà ngẩng đầu nhìn cô, nhưng dường như không nhìn cô, mà ngược lại giống như xuyên qua cô nhìn một người khác.
"Bà à, nhà con gần đây thường xảy ra một ít chuyện kỳ quái, có thể là chọc phải thứ gì đó không sạch sẽ, con muốn mua chút giấy tiền đốt cho người đó." Cố Dĩ Nguyên nhẹ giọng nói, ai ngờ lão thái bà sau khi nghe xong lại cười rộ lên, bà chỉ chỉ tiền giấy trên ngăn tủ, Cố Dĩ Nguyên chọn những tờ có mệnh giá lớn sau đó đi thanh toán rồi vội xoay người rời đi.
Một lần nữa trở lại ngôi nhà quen thuộc của mình, Cố Dĩ Nguyên cái gì cũng không muốn làm mà vội vàng tìm một cái chậu sắt, đem giấy tiền vàng bạc từng thứ từng thứ bỏ vào lửa đốt. Cô cũng thấy được hành động của bản thân lúc này có lẽ rất ngu xuẩn, nhưng càng không giống như phim diễn trên tivi quỳ xuống dập đầu mấy cái. Điều cô có thể làm cũng chỉ là hi vọng giấy tiền vàng bạc này có thể tiễn cái thứ không sạch sẽ trong nhà đi.
"Nếu như cô cần những thứ này thì cầm lấy rồi đi đi, tôi không muốn có ai phá hỏng cuộc sống của tôi, dù sao bây giờ cuộc sống của tôi cũng quá tồi tệ rồi." Cố Dĩ Nguyên lẳng lặng nói, liếc nhìn vòng tay trên cổ tay do Vương Lỵ tặng cho mình, cuối cùng cũng đem nó cởi ra, ném vào trong chậu than. Hôm nay, chính là điểm kết thúc cho cuộc tình này.
Giữa cô và Vương Lỵ, cầu về đường cầu đường về đường đường, không bao giờ gặp lại.
Tương tự ai đi đường nấy, nước sông không phạm nước giếng.
Sau khi đốt xong giấy tiền, Cố Dĩ Nguyên mở cửa sổ thông khí cho căn nhà, cô cũng thay đồ, vào trong phòng tắm tắm rửa. Có kinh nghiệm hai lần trước, cô cảm thấy bản thânngược lại đã quen rồi. Lúc này cô không vội tắm rửa, ngược lại nằm trong bồn tắm ngâm mình thật thoải mái, xua tan nhiều mệt mỏi của ngày hôm nay.
Mặc đồ ngủ nằm trên giường, cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có động tĩnh kỳ quái gì, lúc này mới nhắm mắt lại, nhưng có lẽ trải qua kinh hách, Cố Dĩ Nguyên lúc này vẫn không tắt đèn, cũng không có ý định ngủ quá sâu.
Đèn trong phòng một lần nữa bắt đầu lúc sáng lúc tối, bất quá lần này tốc độ chớp tắt chậm hơn rất nhiều, Cố Dĩ Nguyên mở mắt lại phát hiện không biết khi nào bên giường của mình, đã có nhiều hơn một người. Đó là một nữ nhân. Người đó cái gì cũng không mặc, ngay cả nội y cũng không có, giữ nguyên trạng thái nguyên thủy nhất của loài người, xuất hiện trước mặt cô.
Nữ nhân kia vóc người rất đẹp, không phải Cố Dĩ Nguyên bị áo giác mà thật sự là rất đẹp. Người đó dưỡng mái tóc đen dài đến eo, chất tóc rất tốt được bảo dưỡng cực kỳ tốt. Mái tóc chẻ giữa làm cho khuôn mặt tròn của người đó toàn bộ đều lộ ra, đôi con ngươi đen nhánh lấp lánh nhìn mình, trong ánh mắt đó mang theo tình cảm mà Cố Dĩ Nguyên nhìn không thấu. Nữ nhân rất cao, mặc dù không mang giày, chiều cao đơn thuần cũng so với bản thân m cao hơn một chút.
Có lẽ nhận thấy được tầm mắt của mình, người kia chậm rãi sải bước tới bên giường, dùng hai tay chống đỡ hai bên cơ thể, bờ vai nhỏ tinh tế mượt mà, trắng noãn, ánh đèn chiếu lên người người con gái đó giống như chiếu vào đồ sứ đồ (bằng) ngọc, thậm chí có thể phản quang. Bộ ng.ực đầy ắp vểnh lên, trắng noãn trơn bóng, đỉnh như sáp màu hồng nhạt.
Cố Dĩ Nguyên không biết nữ nhân này sao lại xuất hiện ở nhà mình, lại cảm thấy đó có lẽ là bản thân nằm mơ, bởi vì ở trong mơ cho nên ánh mắt của cô mới có thể tùy ý như vậy. Cô hoàn toàn không để ý tới người kia mang theo bra thể thao dưới bụng, đã từng có khoảng thời gian ở chung cùng Vương Lỵ, hai người làm không ít những chuyện tình lữ hay làm, có thể vóc dáng Vương Lỵ hiển nhiên không gợi cảm nóng bỏng bằng nữ nhân này. Bụng tuy là cũng rất bình thường nhưng loại bra thể thao này dĩ nhiên là không hợp với nữ nhân đó lắm.
Câu này mình nghĩ là bra bị kéo xuống giữa lưng chừng bụng.
Ánh mắt đặt ở phần bụng của nữ nhân chần chừ hồi lâu, Cố Dĩ Nguyên chậm rãi dời xuống phía dưới, nhìn nữ nhân kia hơi hơi tách nơi tư m.ật ra. Nói đó lông không quá nhiều cũng không quá ít, hơi hơi xoắn bao lấy bộ vị tư mật của người đó. Cố Dĩ Nguyên cảm thấy bản thân bây giờ giống như một tên sắc lang, ỷ vào đó là trong mơ liền không hề cố kỵ bỉ ổi nhìn nữ nhân kia.
"A Nguyên." Qua hồi lâu, nữ nhân kia bỗng nhiên mở miệng, từ từ áp lên.
——————-
Một đứa chưa edit H bao giờ đụng phải thím Bạo. Ôm rồi nên câm nín:]