“Boong! Boong! Boong! Trời nóng khô hanh! Cẩn thận củi lửa!” Thanh âm rõ ràng của phu canh từ xa truyền tới, bất tri bất giác đã đến canh ba. (h-h sáng)
Họ Nguỵ kia, đừng để rơi vào tay của ta…Lão tử muốn gian ngươi rồi lại gian, gian xong tiếp tục gian, không gian ngươi tới nằm sấp không dậy nổi, lão tử liền mang họ ngươi!! Tần Duy Ngã tay chống mép giường, thân thể theo tiết tấu hữu lực cường kiện phía sau không ngừng lắc lư.
Khó chịu quá…Phía dưới không biết có bị y chọc đến hỏng không nhỉ? Tần Duy Ngã không phát nổi âm thanh, trong miệng hắn ngoại trừ nước miếng của Nguỵ Thiên Thanh thì chẳng có gì để làm dịu cổ họng, giọng đã sớm khàn khàn.
Nguỵ Thiên Thanh nhất định kiếp trước ngươi là lão hổ, cho nên cái chỗ kia mới bền bỉ như vậy…Đáng giận! Vì cái quái gì ta phải bị ngươi lăn qua lăn lại hả! Ta không phục!!!
“Nương tử…” Nguỵ Thiên Thanh đang hăng say, bị mị nhãn (sexy eyes) của nương tử trừng, lập tức một cỗ điện lưu xông thẳng lên đỉnh đầu, bụng căng cứng, tiết ngay trong cơ thể Tần Duy Ngã.
Đáng chết! Nguỵ Thiên Thanh thầm rủa một tiếng, nằm trên người Tần Duy Ngã thở hổn hển.
Ngươi xong rồi chứ, xong rồi thì cút ngay đi! Tần Duy Ngã bị dòng nhiệt bắn vào cơ thể kích thích lên tận đỉnh núi, quanh quẩn giữa những đám mây lượn a lờ…Thật vất vả mới quay về nhân gian, thừa dịp bản thân còn một chút xíu thần trí, hắn dùng sức đẩy thân thể đầm đìa mồ hôi của Nguỵ Thiên Thanh ra.
Mau ngủ đi, ngủ chết luôn là tốt nhất, còn tiếp nữa lão tử phải đi chầu Diêm vương mất.
“Nương tử, ngươi đã đáp ứng vi phu rồi mà.” Nguỵ Thiên Thanh còn chưa thoả mãn, sao có thể bỏ qua. Y lật người Tần Duy Ngã lại, nâng cao chân trái của hắn lên, xếp thành tư thế nằm ngang, ‘xoẹt’ một tiếng, cực đại nóng bỏng liền đâm vào.
A…Họ Nguỵ kia, nếu lần sau lão tử còn cho ngươi chạm vào một cọng tóc, lão tử từ nay về sau sẽ không bao giờ nói từ ‘không’ nữa!!! Tần Duy Ngã trước khi ngất xỉu, khóc thảm âm thầm thề.
Sáng sớm hôm sau, mọi người đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ xuất phát.
Cửa mở, Tần Dữ Hằng cùng Đan Vô Ưu khóc đỏ con mắt đều có vẻ tiều tuỵ, xem ra hôm qua nhất định là một đêm không ngủ.
Tần Độc Tôn lưng đeo hai bọc nhỏ đứng cạnh Quản Linh Nhi đang cười như kẻ trộm, hai mắt cũng đen sì.
Nguỵ Thiên Thanh bế Li Nhi lên xe ngựa, tuy đã dịch dung, nhưng nhìn vào mắt y vẫn nhận ra y thần thanh khí sảng, sức sống vô hạn.
Tất cả mọi người đều ăn ý không đi hỏi Tần Duy Ngã.
“Cha, nương, bọn con đi đây.” Nguỵ Thiên Thanh cúi đầu thật sâu trước hai phu phụ Tần gia. Vài ngày ở chung, y đã hoàn toàn coi họ là cha nương ruột thịt của mình, coi Tiếu Ngạo sơn trang trở thành nhà mình.
“Đi đường nhớ cẩn thận.” Đan Vô Ưu lấy khăn tay lau nước mắt, cười khổ nói một câu. Người ta cũng muốn đi mà ~
“Thiên Thanh à, Lưu Âm cốc cách đây rất xa, trên đường đi con nhường nhịn một chút, nhớ hãy khoan dung độ lượng nhé!” Tần Dữ Hằng nói lời thấm thía. Hy vọng Duy Ngã có thể có được chân tâm của y, hảo hảo sống, nếu không….Ai!
“Cha yên tâm, Thiên Thanh nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của người.” Tuy rằng kí ức trước kia không còn tồn tại, nhưng người không phạm ta ta không phạm người, chỉ cần không thương tổn nương tử, những chuyện khác đều không có vấn đề gì.
“Đúng vậy, cha, cha đừng lo nghĩ.” Con sẽ cẩn thận trông chừng y, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, dù có phải liều mạng, cũng quyết không để y giẫm lên vết xe đổ. Tần Độc Tôn an ủi phụ thân, quay đầu cười ngốc với Quản Linh Nhi.
Đồ ngốc! Quản Linh Nhi che miệng cười trộm.
Từ biệt hai người, cả ba nhảy lên xe ngựa, đi về phía đông.
“Ô ô ô!” Nhìn thấy xe ngựa biến mất nơi phương xa, Đan Vô Ưu rốt cuộc nhịn không nổi khóc rống. Giang hồ của ta! Giấc mộng của ta! Vĩnh biệt!
“Nàng khóc cái gì, bọn nó chỉ đi một vòng, còn trở về mà.” Tần Dữ Hằng chịu không nổi vỗ trán.
Chính là bí tịch của người ta không lấy được nữa rồi!! Đan Vô Ưu không chịu thôi, liên tục ai oán ông không có lòng thông cảm.
“Ai chọc Vô Ưu của ta khóc nhè vậy?” Tiếng cười rắn rỏi khí phách từ xa truyền tới.
Chỉ lát sau, một thanh y lão giả xuất hiện trước mặt phu phụ Tần thị.
“Đại bá.” Đan Vô Ưu mặt thối nhìn lão giả.
“Đại bá sao ngài giờ mới đến? Bọn nó mới vừa đi rồi.” Tần Dữ Hằng nhìn thấy lão giả mới chính thức thở phào một hơi.
“Đi rồi? Đi đâu?” Lão giả sửng sốt. Trên đường đi ông đụng mặt lão hữu (bạn già) Độc Hành đạo nhân, nói cái gì mà ông không đi sẽ có người chết, muốn ông đi trị thương cho đồ đệ của ông ấy, cũng do ông dễ dàng mềm lòng, không thể trơ mắt nhìn người ta chết, nghĩ nghĩ liền cắn răng đi, trì hoãn mất hai ngày.
“Nói là muốn đi Lưu Âm cốc.”
“Lưu Âm cốc?” Vậy là định đi tìm Âm đế rồi. Ừm, chỉ cần biết đi đến chỗ nào là được. Trước hỏi rõ tình trạng của Nguỵ Thiên Thanh hiện tại, sau đi đuổi theo cũng không muộn.
“Đi, vào nhà đã. Các ngươi nói cho ta tình trạng hiện giờ của y.” Lão giả gật đầu, kéo hai người trở về trang.
Tần Duy Ngã nằm trên chăn bông tơ tằm mềm mại ngủ a ngủ, đến khi hắn có thể cáo biệt Chu công tỉnh lại, đã sang ngày hôm sau.
“Nương nương!!!” Li Nhi thấy mẫu thân tỉnh, cao hứng vỗ tay đôm đốp. Trước kia, nếu mẫu thân ngủ không để ý tới nó, nó chỉ cần kéo mí mắt của mẫu thân, mẫu thân sẽ kêu to tỉnh dậy liền. Nhưng mà, lần này dù nó có kéo thế nào túm thế nào, mẫu thân cũng không để ý tới nó.
Hửm, sao thế nhỉ? Mắt sao đau vậy? Tần Duy Ngã sờ sờ một chút, hai mắt sưng vu rồi.
Mình ngủ lâu lắm rồi à? Mắt cũng sưng cả lên…Tần Duy Ngã híp mắt nhìn. Không gian nhỏ như vậy, lẽ nào là trong xe ngựa? Cơ mà sao không thấy chuyển động? Nguỵ Thiên Thanh đâu? Bình thường lúc mình không thoải mái không phải y một tấc cũng không rời mình ư?
“Nguỵ —” Mới nói một chữ, Tần Duy Ngã đã bỏ cuộc. Vì sao hở? Bởi vì thanh âm của hắn lúc này chỉ có thể dùng từ ‘khói’ để hình dung, như có như không lúc ẩn lúc hiện.
“Nương nương!” Li Nhi ngồi trên đùi Tần Duy Ngã, muốn kéo hắn chơi cùng.
Tiểu tử thối, cha ngươi chạy đâu rồi? Không biết bổn thiếu gia không nói được à? Tần Duy Ngã nhấc Li Nhi đứng dậy, liếc mắt ra hiệu cho nó.
Li Nhi thấy mẫu thân làm mặt xấu, cũng bắt chước nheo mắt lè lưỡi.
Ài! Câu thông thất bại, Tần Duy Ngã từ bỏ ý định sai Li Nhi đi do thám tình hình giúp mình.
Vẫn là tự mình ra ngoài nhìn xem. Tần Duy Ngã hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy, chờ đợi cơn đau nhức từ eo truyền đến.
Hở? Không đau? Quá kì tích, ngoại trừ hơi tê mỏi, không thấy có cảm giác khó chịu nào khác.
Không thể nào! Bật dậy, Tần Duy Ngã duỗi thẳng hai tay hai chân.
Thật sự không đau! Hắn kinh hỉ hớn hở ôm Li Nhi hôn cuồng nhiệt. Gượm đã, mình nhớ tối ra rõ ràng bị tên sắc quỷ kia hành chết đi sống lại, tại sao mình không có chuyện gì? Không thể nào! Chẳng lẽ mình đang nằm mơ? Hắn thuận tay nhéo Li Nhi một cái, thấy nó đau khóc oà lên, còn dùng răng cắn cắn ngón tay hắn.
Có đau này! Không phải mơ? Mình đây sao lại không có chuyện gì? Hay là…Mình lại bị Nguỵ Thiên Thanh điểm huyệt ngủ ngủ lâu thiệt là lâu? Tần Duy Ngã tưởng tượng liền hận đến nghiến răng. Hơi một tí là điểm huyệt ngủ người ta, đúng là coi mình như con heo để nuôi mà!