Lưu Âm cốc ở một sơn cốc phía sau Hoàng sơn. Nhìn từ bên ngoài, nơi đây sương mù quanh quẩn suốt năm, khá giống Đoạn Tình sơn mà Nguỵ Thiên Thanh ở.
Nhâm Dữ Phi đưa mọi người tới cửa sơn cốc, lấy sáo ngọc ra thổi một khúc. Bất quá, tuy âm sắc tuyệt vời, lại khiến người ta lạnh lẽo tâm can, dị thường khó chịu.
Chuyện kì dị xảy ra, theo tiếng sáo, sương mù trước mặt vậy mà dần mờ đi, lộ ra một con đường nhỏ rộng khoảng một trượng (, m), còn những nơi khác vẫn dày đặc sương mù như trước.
Thật lợi hại! Tần Độc Tôn âm thầm líu lưỡi.
“Oa!! Chơi vui ghê! Li Nhi cũng muốn chơi!” Li Nhi giãy khỏi tay Quản Linh Nhi, chạy đến trước người Nhâm Dữ Phi, kéo sáo của gã.
“Ôi, tiểu quai quai (Bé lém lỉnh) của ta! Cái này phải đợi con lớn thêm chút nữa mới có thể chơi nga.” Nhâm Dữ Phi ôm nó vào lòng, thơm lên khuôn mặt nho nhỏ của nó.
Li Nhi cầm sáo ngọc để lên miệng, xài hết sức lực bú sữa cũng không thổi ra tiếng gì. Nhưng nó còn không cam tâm, nghĩ mọi cách thổi thổi, một bộ ‘Ta rất nghiêm túc, đừng làm phiền ta’.
“Ha hả! Đại ca, đây xem như lần đầu tiên huynh đến, cẩn thận đi theo ta chớ rẽ linh tinh.” Nhâm Dữ Phi cũng để mặc nó, cười nói với Nguỵ Thiên Thanh.
Nguỵ Thiên Thanh gật đầu, nhìn nhìn xe ngựa. Từ khi Phi đệ đến, nương tử chưa nói câu nào…Khí tức của hắn cũng không có gì khác thường, là hắn không muốn nói chuyện? Hay đang ngủ?
Thân thủ giữ chặt dây cương, Nguỵ Thiên Thanh dắt ngựa đi theo Nhâm Dữ Phi, nhưng ngựa như sợ hãi điều gì, thế nào cũng không chịu đi về phía trước.
“Phải làm sao đây?” Nguỵ Thiên Thanh thoáng nhìn Nhâm Dữ Phi.
Nhâm Dữ Phi trực tiếp ‘huýt’ một tiếng, chỉ lát sau đã có một nam tử từ đường nhỏ vội vàng chạy tới.
“Tham kiến cốc chủ.”
“Đem xe ngựa tới địa phương an toàn.” Nhâm Dữ Phi lạnh lùng phân phó.
“Vâng!”
“Nương tử, xe ngựa không dùng được nữa, ta bế ngươi nhé!” Nguỵ Thiên Thanh nhấc rèm, nhìn thấy Tần Duy Ngã chôn trong chăn, không nhúc nhích.
“Tuỳ ngươi!” Thực ra Tần Duy Ngã nghe được rõ ràng thanh âm bên ngoài, nhưng hắn đã mất hết mặt mũi, không muốn gặp ai hết.
Bế Tần Duy Ngã lên, Nguỵ Thiên Thanh và mọi người đi theo Nhâm Dữ Phi vào sâu trong đường nhỏ.
Dọc đường, Tần Độc Tôn bị một số thực vật ven đường doạ sợ ngây người. Đoạn hồn thảo, mê tình hoa, thập lí hương, dạ lan…Mỗi một cây, đều là độc vật chí độc trong thiên hạ. Trong làn sương mù dày đặc này không ngờ lại có vô số độc thảo, có thể sương mù ở đây không phải sương mù bình thường, mà là chướng khí chết chóc.
“Thế nào, xem đến ngây người. Mấy thứ này đều là đồ từ nhà ta chuyển tới, nếu ngươi thích, tới nhà của ta a, muốn gì có nấy.” Quản Linh Nhi nhìn vẻ mặt trợn trừng không tin nổi của hắn, không khỏi nở nụ cười.
“Từ…Từ nhà ngươi…Chuyển tới?” Hắn nhớ rõ hình như nhà nàng ở phương Bắc mà? Từ phương Bắc chuyển độc thảo trăm năm khó gặp tới đây, rốt cuộc phải có bản lĩnh thế nào? Trời ơi, ta sẽ không thích phải một người nguy hiểm chứ? Tần Độc Tôn ngây dại, há to miệng nhìn Quản Linh Nhi. Tuy nói, người có quan hệ với Nguỵ Thiên Thanh, có kém thế nào cũng phải gấp ba lần Tần Độc Tôn hắn, mà Quản Linh Nhi còn là sư muội Nguỵ Thiên Thanh, vậy càng khỏi cần nói. Nhưng dựa theo tình huống hiện tại, nàng…..Hình như nàng không phải chỉ có chút lợi hại, giống như hắn và người nhà từng nghĩ.
“Sao, bị doạ rồi?” Quản Linh Nhi nhướn mày, cười thần bí.
“Không, không có.” Tần Độc Tôn ưỡn người, giả bộ mình không bận tâm gì.
“Ha hả!” Hiện tại ngươi đã là của ta, cho dù ngươi hối hận, ta cũng sẽ không thả ngươi. Ài! Ai bảo ngươi đáng yêu như thế, làm cho người ta không nhịn được muốn ăn ngươi vào bụng! Quản Linh Nhi rời mắt, giấu đi tinh quang ẩn trong đó.
Ra khỏi khu vực sương mù dày đặc, xuất hiện trước mặt mọi người là một trang viên được núi bao quanh.
“Hoan nghênh các vị tới Lưu Âm cốc làm khách.”
Li Nhi đi theo Nhâm Dữ Phi chơi, Tần Độc Tôn bị Quản Linh Nhi đưa đi xem kỳ hoa dị thảo trong cốc, còn lại Nguỵ Thiên Thanh, đành phải mang Tần Duy Ngã không muốn nhúc nhích đến tiểu viện Nhâm Dữ Phi đã chuẩn bị tốt để nghỉ ngơi.
“Nương tử, nơi này cảnh sắc không tồi, hay để vi phu đưa ngươi ra ngoài xem nhé?” Nguỵ Thiên Thanh đặt Tần Duy Ngã lên trường kỷ mềm mại, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn.
“Không đi.” Tần Duy Ngã rầu rĩ, vẫn không chịu động đậy.
“Được rồi, nương tử. Lần này là ta không đúng, ngươi muốn đánh muốn mắng đều được, đừng giận nữa, như vậy không tốt cho thân thể của ngươi.” Nương tử vốn tinh thần không tồi đoạn thời gian này bỗng trở nên suy sụp chán chường, thực sự là khiến Nguỵ Thiên Thanh không thể thích ứng nổi.
“Ta là đại phu, ta tự biết!”
“Nương tử…” Nguỵ Thiên Thanh không biết nên nói gì. Xem ra lần này nương tử giận không ít a! Ai —
“Ta mệt, ta muốn đi ngủ.”
“Vậy vi phu ở đây với ngươi.” Nguỵ Thiên Thanh chạy nhanh đi trải chăn, ôm hắn tới giường, tháo giầy cho hắn.
“Ta muốn ăn cháo cá.” Tần Duy Ngã vẫn chăm chú nhìn hành động của y. Nhìn y săn sóc tỉ mỉ chăm sóc mình, không biết vì sao đột nhiên hắn muốn ăn món cháo cá y đã nấu cho mình khi hai người mới gặp. (rõ ràng lúc mới gặp ảnh nấu cháo trắng mờ -_-)
“Vậy ngươi đợi một lát, ta đi tìm xem phòng bếp ở đâu.” Rốt cuộc cũng chịu nhìn mình rồi! Nguỵ Thiên Thanh đắp chăn cho hắn, vui sướng ra cửa.