Nguỵ Thiên Thanh cũng không muốn lần đầu tiên ôm nhau sau khi mình khôi phục trí nhớ lại để người mình yêu chịu khổ, nhưng Tần Duy Ngã vừa co một cái đã thổi bay hết sạch lý trí của y. Y hiện tại, chỉ muốn hảo hảo tận tình rong ruổi trong dũng đạo ấm nóng, cho đến khi vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
“Ưm…Ưm…” Tần Duy Ngã cắn môi, tiếp nhận toàn bộ nhiệt tình y đưa tới.
Chờ đến khi hai người thu binh kết thúc, trăng cao đã muốn treo quá đầu.
“Hộc!Hộc–!” Tần Duy Ngã tựa trên người Nguỵ Thiên Thanh không ngừng thở phì phò.
Từ buổi sáng đến giờ, hai người trừ bỏ ôm nhau hắc hưu hắc hưu, ngay cả cơm trưa cũng không rảnh để ăn. Một ngày qua đi, Tần Duy Ngã đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, tứ chi mềm nhũn nằm úp sấp trên giường.
“Li Nhi…Li Nhi nên dậy rồi.” Mặc dù bị y giày vò lăn lộn cả một ngày, nhưng dù sao cũng đã thành quen, hắn còn chịu được. Nhưng Li Nhi bị Nguỵ Thiên Thanh điểm huyệt ngủ, cứ để vậy nữa sẽ không tốt.
Nguỵ Thiên Thanh tất nhiên hiểu được đạo lý này, cho nên mặc dù nhiệt tình vẫn tăng vọt như cũ, y cũng đành tạm thời áp chế, mặc y phục bế Tần Duy Ngã nằm lên giường, sau đó giải huyệt cho Li Nhi.
“Ngươi nghỉ ngơi đi, để ta chuẩn bị nước tắm cho ngươi.” Nói xong, y lại hung hăng cắn mút cánh môi của Tần Duy Ngã, thẳng đến khi hắn không thở nổi mới buông ra.
Người này bình thường mặt như khối băng, động tình một cái liền trở nên điên cuồng, lẽ nào đây chính là muộn tao mà nương thường nói?? Vươn tay vỗ về cánh môi đỏ mọng bị mút hơi sưng lên, Tần Duy Ngã tựa vào đầu giường, buồn cười nghĩ.
“Ân…Nương nương?” Một lúc sau, Li Nhi mới từ trong mộng tỉnh lại. Nó dụi dụi mắt, mơ màng không hiểu gì. Không phải mình đang cùng cha nương bay bay sao? Mình ngủ lúc nào nhỉ?
“Có đói bụng không?” Tần Duy Ngã xoa đầu Li Nhi, từ ái hỏi nó.
“Dạ có! Con muốn ăn quả hồng hồng!” Vừa nói đến ăn, Li Nhi tức khắc nước miếng ròng ròng. Ô ô ~ Bụng trống trơn thiệt là khổ sở, muốn ăn quả quả ghê.
“Không được! Phải ăn cơm rồi mới được ăn mứt quả, hơn nữa giờ cũng muộn rồi, không có ai bán đâu.”
“Ô ~ Con đói! Con muốn ăn quả quả!!” Li Nhi không thuận theo, đứng dậy lay lay tay Tần Duy Ngã.
Ôi! Tiểu tổ tông của ta ơi, thiếu gia ta không còn sức lăn qua lăn lại với con đâu! Tần Duy Ngã vì không giữ được trọng tâm mà ngã chúi xuống giường, hắn cố hết sức bám lấy trụ giường, muốn ngồi ổn định hơn một chút.
“Nương nương!” Li Nhi mắt đỏ lên, cả người bò lên người Tần Duy Ngã không chịu xuống.
Nương a! Mông ta! Tất cả sức nặng đều dồn lên hậu đình đã chịu đủ tàn phá, Tần Duy Ngã không khỏi nhe răng nhếch miệng, mở to hai mắt.
“Li Nhi!” Nguỵ Thiên Thanh lấy nước ấm trở về chạy nhanh bế Li Nhi ra khỏi người hắn.
“Li Nhi muốn ăn quả quả!! Li Nhi muốn ăn quả quả!!” Có lẽ là Li Nhi đói bụng lắm rồi, cho nên nó bắt đầu nóng nảy kêu ầm lên.
“Không được quấy!” May mà Nguỵ Thiên Thanh đã sớm chuẩn bị. Sáng nay lúc xuất môn, mua bánh bao xong, y liền mua thêm cho Li Nhi hai xâu mứt quả, Li Nhi ở trên đường đã ăn một xâu, còn lại một xâu để ở trong bao.
Trời, hẳn nào nó vừa tỉnh đã đòi ăn quả quả! Tần Duy Ngã đảo mắt xem thường.
“Li Nhi ngoan, qua một bên ăn đi.” Dùng mứt quả dỗ Li Nhi ra một góc, Nguỵ Thiên Thanh cởi bỏ y phục của Tần Duy Ngã, ôn nhu thay hắn chà lau thân mình.
Hệt như những ngày còn ở trong Tuyệt Tình lâm.
“Đỡ hơn chưa?” Nguỵ Thiên Thanh nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Tần Duy Ngã hạ mắt, khẽ đáp một câu.
“Nơi này nhỏ, đợi đến Tiếu Ngạo sơn trang, sẽ tắm rửa lại cẩn thận.”
“Ừ.”
“Ngươi nghỉ ngơi đi.” Nguỵ Thiên Thanh mặc áo trong cho Tần Duy Ngã, mang nước đi đổ, sau đó rửa sạch tay, bế Li Nhi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?” Đã hơn nửa đêm rồi.
“Li Nhi mới tỉnh, có lẽ sẽ không ngủ ngay được, ta dẫn nó ra ngoài, chờ nó chơi mệt sẽ trở về.” Nguỵ Thiên Thanh kiên nhẫn giải thích. Ở bên Tần Duy Ngã, bất giác y đã nói nhiều hơn rất nhiều.
“Nga.” Nghe ra y đang suy nghĩ cho mình, Tần Duy Ngã cảm thấy trong lòng còn ngọt ngào hơn lúc ăn mật đường.
Tuy rằng lần này không tìm được mỹ nhân, nhưng nghe được lời thổ lộ của Nguỵ Thiên Thanh cũng không tồi. Ta biết mà, nghĩ coi Tần Duy Ngã ta phong độ ngời ngời thế này, người gặp người thích, há có thể không bắt được y! Ha hả!! Tần Duy Ngã bắt đầu vênh váo đắc ý!
Không biết thiếp đi từ khi nào, lúc hắn dậy, trời đã sáng bảnh mắt.
Mất mặt a mất mặt! Tần Duy Ngã cúi đầu đi ra khỏi tiểu trạch.
Thực sự là quá mất mặt!! Tận lực tránh sau ngựa của Nguỵ Thiên Thanh vừa tới, Tần đại thiếu mặt đỏ phừng phừng.
Thực ra vốn hắn cũng ngẩng đầu bước theo Nguỵ Thiên Thanh xuất môn bình thường. Cơ mà, đi đi một lúc hắn liền thấy kỳ quái, hình như có rất nhiều ánh mắt ‘nhiệt tình’ chăm chú dõi theo hắn. Lúc hắn ngẩng đầu lên, phàm là ai chạm phải ánh mắt hắn cũng mặt đỏ tận mang tai cúi gằm xuống.
Người này như thế, người kia cũng như thế, Tần Duy Ngã có ngu cũng biết được nguyên do là gì.
Không còn mặt mũi nào gặp người a! Hắn chỉ cầu Nguỵ Thiên Thanh mau lên ngựa, đưa hắn rời khỏi nơi này.
Bởi vì trên đường đi bị trì hoãn một chút, chờ đến khi hai người tới Tần gia, trời đã tối muộn. Bất quá vừa khéo, không cần lo bị ai bắt gặp.
“Nhi tế, con đã về rồi!” Đan Vô Ưu vừa thấy Nguỵ Thiên Thanh, lập tức vứt tướng công của mình qua một bên, vui sướng chạy tới.
“Dạ.” Nhớ tới chuyện mình từng gọi nữ tử trung niên này là ‘nương’, Nguỵ Thiên Thanh có chút xấu hổ.
“Nhi tế à, mấy ngày nay nương nhớ con muốn chết!” Đan Vô Ưu hận không thể dính cả người lên người Nguỵ Thiên Thanh.
“Ngài gọi ta là Thiên Thanh là được rồi.” Nguỵ Thiên Thanh không dấu vết lui về sau, né tránh bàn tay không có ý tốt của Đan Vô Ưu.
“Thiên Thanh thì Thiên Thanh, cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.” Đan Vô Ưu không để ý tới tướng công nhà mình đang giận đỏ con mắt, tiếp tục dựa vào Nguỵ Thiên Thanh.
“Nương!” Tần Duy Ngã thấy chuyện bất bình liền anh dũng đứng ra.
“Nãi nãi!” Li Nhi cũng phi ra, cứu lão cha thân yêu khỏi nước sôi lửa bỏng.
“Ai nha tiểu tâm can của ta!” Đan Vô Ưu có Li Nhi, liền hào phóng tha cho Nguỵ Thiên Thanh.
Nguỵ đại hiệp tính ưa lãnh đạm thở phào một hơi. Tần phu nhân này thực lợi hại, không cần tốn nhiều công sức đã khiến y đổ mồ hôi lạnh.
“Cha, Độc Tôn và Linh Nhi đâu ạ?” Không thấy Tần Độc Tôn và Quản Linh Nhi, Tần Duy Ngã thấy có chút quái lạ.
“Sáng hai đứa nó đã đi rồi, cũng không biết đi đâu.” Tần Dữ Hằng trừng nương tử một cái, cười nói.