Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng hôm sau, An Nghi vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Ninh Tinh Hà đứng bênh cạnh xe, trên tay xách túi bánh ngọt.

Cô vui vẻ chạy lon ton về phía cậu, dừng lại cách cậu một mét.

“Chú Ninh đâu?”

An Nghi thấp giọng hỏi.

“Ở trên xe.” Ninh Tinh Hà đưa túi cho cô, An Nghi vội vàng cầm lấy, nói: “Cảm ơn.”

Vẻ mặt cậu không đổi, khẽ gật đầu rồi quay người đi chỗ khác.

An Nghi nhìn bóng lưng cậu, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào.

Sau khi cô lên xe, Ninh Tư Hải nói, “Đứa trẻ này thật đúng là có tâm, biết cô thích cái này nên đặc biệt đi mua.”

Bắt được từ “đặc biệt”, An Nghi không khỏi cúi đầu cười trộm một cái.

Ninh Tư Hải tiếp tục nói: “Tôi chưa thấy thằng bé đối xử tốt với ai như vậy, đều là do lòng tốt của cô đã khiến thằng bé cảm động.”

An Nghi không hiểu ý tứ trong lời nói của Ninh Tư Hải, ông ấy không lẽ đã nhìn ra giữa cô và Ninh Tinh Hà có cái gì đó sao?

“Cái này, Ninh Tinh Hà mua cho cháu để cảm ơn cháu vì đã tổ chức sinh nhật cho chú vào ngày hôm đó.” An Nghi có chút chột dạ tìm đại một cái cớ.

Ninh Tư Hải: “Thằng bé cũng nói với tôi như vậy, cô đừng giận vì chúng tôi khách khí với cô.”

“Dĩ nhiên sẽ không ạ.”

An Nghi vội vàng lắc đầu, thầm nghĩ thì ra cô và Ninh Tinh Hà còn rất ăn ý với nhau.

Ninh Tư Hải khởi động, lái xe ra khỏi sân của biệt thự.

Hạ Vân Thất đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn đuôi xe đang khuất dần, toàn thân chìm vào trầm tư.

An Nghi và con trai tài xế có quan hệ như thế nào? Cậu vì cái gì mà cố tình đứng đó đợi cô?

Ngoài ra, thằng bé kia đã đưa cô thứ gì? Có phải cậu đang muốn cố ý lấy lòng An Nghi để theo đuổi con gái bà không?

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác từ đáy lòng Hạ Vân Thất hiện ra, khiến bà càng nghĩ càng thấy bất an.

Chủ nhật, An Nghi rời khỏi giường sớm, chạy tới bên cửa sổ.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô còn cố ý xem dự báo thời tiết, nói rằng bốn giờ sáng sẽ có tuyết rơi, quả nhiên, lúc cô mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài xem xét, thì đã thấy trước mặt cô là một mảng trắng toát bao phủ tất cả mọi nơi.

An Nghi nhanh chóng cầm điện thoại lên chụp ảnh, nhưng sau khi chụp được vài tấm, Ninh Tinh Hà đột nhiên tin nhắn cho cô.

“Tuyết rơi rồi.”

Sau ba chữ này, cậu tiếp tục gửi một bức ảnh tuyết đang rơi.

An Nghi nhìn kỹ một chút, đây không phải là khu vườn nhà cô sao?

Nói như vậy, Ninh Tinh Hà hiện tại đang ở bên ngoài?

An Nghi rất kinh ngạc, nhanh chóng hỏi cậu: “Cậu đang ngắm tuyết bên ngoài à?”

“Ừm.”

Nhìn thấy câu trả lời của Ninh Tinh Hà, An Nghi lập tức mặc áo khoác đi xuống lầu, trong lòng sốt ruột muốn cùng Ninh Tinh Hà trải nghiệm thế giới đầy tuyết này.

Tuy nhiên, ngay khi cô chuẩn bị đi ra ngoài, Hạ Vân Thất đã đi tới, lạnh lùng hỏi cô: “Sáng sớm dậy đi đâu vậy?”

“Bên ngoài có tuyết rơi nên con muốn đi xem một chút”

“Tuyết có gì đẹp? Trước kia con cũng không phải chưa từng thấy qua.” Hạ Vân Thất cau mày tỏ ý không đồng ý, kéo cô lại, “Hai ngày nay quá lạnh, ra ngoài rất dễ bị cảm. Kỳ thi cuối kỳ lại sắp diễn ra. Đừng ảnh hưởng đến trạng thái của con. “

“Con mặc dày như vậy, làm sao có thể cảm lạnh được!”

“Càng nói càng dễ sinh bệnh. Đừng khoác lác nữa.”

An Nghi bất lực muốn bỏ tay bà ra, nhưng bị bà giữ chặt quần áo không chịu buông.

Thật là bất đắc dĩ khi có một người mẹ bá đạo như vậy.

Cô cũng không thể bởi vì bà không để cô ra ngoài ngắm tuyết liền cùng với bà phát giận được? Khi đó mẹ cô chắc chắn sẽ nghi ngờ.

“Được rồi, con không đi là được chứ gì? Mẹ buông tay con ra đi.”

An Nghi buồn bực nói, xoay người trở về.

Hạ Vân Thất buông tay, cảnh cáo một tiếng, “Cứ thành thật ở trong nhà cho mẹ, nếu con dám ra ngoài, mẹ cũng sẽ dám đi theo.”

Nghe được một câu uy hiếp như vậy, An Nghi không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Mẹ cô làm sao vậy? Vì sao lại nói những lời như thế?

Hạ Vân Thất cả ngày không ra ngoài, An Nghi ở dưới phía dưới mí mắt của bà, tự nhiên cũng không ra được.

Ban đầu đã đồng ý với Ninh Tinh Hà đi chơi tuyết, cuối cùng chỉ có thể xem như công cốc thôi.

An Nghi lờ mờ cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp, nhưng không thể nói ra.

Dù sao mẹ cô vẫn luôn nghiêm khắc với cô như vậy.

Cả buổi chiều, An Nghi nhốt mình trong phòng để học bài, thời điểm gần đến giờ ăn tối, Hạ Vân Thất đến gõ cửa phòng cô.

“Anh họ với em họ của con đều đến đây, con xuống lầu một chút đi.”

An Nghi nghe vậy đứng dậy mở cửa.

“Bọn họ làm sao lại tới rồi?”

“Cái giọng điệu này của con là thế nào đây? Bọn họ là họ hàng, tới chơi không phải bình thường chuyện bình thường à?”

An Nghi đang rất bực bội với mẹ nên cô không muốn nói gì với bà, trực tiếp đi ngang qua.

Xuống lầu đi tới phòng khách, An Nghi nhìn thấy Chu Khải Nhiên và Chu Nhạc San, hai anh em này chính là mỗi người cầm một cái điện thoại, cúi đầu say sưa bấm ngon lành.

“Khụ khụ.” Cô ho khan hai tiếng, ngồi vào chiếc ghế sô pha.

Chu Khải Nhiên và Chu Nhạc San đồng thời ngẩng đầu lên.

Chu Nhạc San nhìn thấy An Nghi tóc tai bù xù, lộ ra vẻ chán ghét.

“Chị họ, chị lớn như thế rồi sao còn lôi thôi lếch thếch vậy?”

An Nghi bị nói đến có chút ngượng ngùng, cô căn bản là quên mất mình đang vò đầu bứt tóc khi làm bài toán vào buổi chiều, nếu sớm biết họ đến thì đã chải đầu rồi mới xuống, cũng không đến mức bị Chu Nhạc San chê cười.

“Chị thấy đều người nhà với nhau, còn phải cố kỵ () cách ăn mặc sao?” Mặc cho lương tâm cắn rứt, giọng điệu của An Nghi vẫn đứng đắn lý lẽ.

() Cố kỵ: Kiêng tránh, e dè.

Chu Nhạc San bĩu môi, nghĩ thầm chị xứng đáng không có bạn trai.

Chu Khải Nhiên lúc này mới mỉm cười, tìm chủ đề nhẹ nhàng hỏi An Nghi, “Hôm nay tuyết rơi, em không ra ngoài chơi à?”

“Ha ha.”

Nghe đến đây, An Nghi không khỏi bật cười.

“Làm sao vậy?”

“Anh hỏi mẹ em đi, bà ấy cho em ra ngoài sao?”

Giọng điệu của An Nghi vừa nghe đã thấy tràn đầy oán giận, Chu Khải Nhiên cảm giác giống như mình đã đưa ra một chủ đề đáng ra không nên nói đến.

Anh im lặng trong vài giây, chỉ để thay đổi chủ đề một lần nữa.

“Bỗng nhiên anh chợt nhớ tới lúc anh đi du học, trường tụi anh sẽ luôn tổ chức một số hoạt động trong lễ Giáng sinh. Em cũng biết rằng không khí nước ngoài so với trong nước cởi mở hơn rất nhiều…”

“Anh họ, anh không nghĩ những gì anh nói quá cố ý và đột ngột sao?” An Nghi lập tức nghe được mục đích của anh, không khỏi bật cười, “Cái này anh thuyết phục cũng phải rõ ràng một chút.”

Chu Khải Nhiên tiếp tục im lặng.

Anh cũng không muốn trở thành một nhà thuyết phục, được chứ? Trẻ con thời nay quả quyết như vậy, chẳng lẽ anh làm chuyện vui này đắc tội với người ta sao?

Chu Nhạc San thấy anh trai ngừng nói, liền tiếp lời: “Chị họ, em thật không biết chị nghĩ thế nào, em rất muốn ra nước ngoài du học, sau khi học xong trở về, khí chất cùng với những người trong nước đều khác nhau rõ rệt.”

Nghe vậy, An Nghi nhìn về phía Chu Khải Nhiên, vẻ mặt hiếu kì hỏi: “Anh trai em có chỗ nào khác không?”

Chu Nhạc San quay đầu nhìn về phía Chu Khải Nhiên, khóe miệng co giật nói: “Được, em thừa nhận anh ấy là một ngoại lệ.”

“Này! Hai người nói chuyện với nhau thì cứ tiếp tục nói đi, đừng công kích anh được không?”

Chu Khải Nhiên vừa không nói nên lời vừa buồn cười.

Hai đứa nhỏ này thật gan dạ, dám giễu cợt một người anh trai như anh.

Hạ Vân Thất bước vào phòng khách bưng một đĩa hoa quả, đặt lên bàn trà, nói: “Mau đi ăn cơm đi. Muốn nói chuyện thì chờ ăn cơm xong rồi hẳn nói tiếp”

An Nghi ‘ây da’ một tiếng liền đứng lên.

Sau đó, cô nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, “Học vấn của mẹ cao như vậy, hẳn là biết rõ, điều khó thay đổi nhất chính là suy nghĩ của con người, cho nên dù có tìm bao nhiêu người thuyết phục con đi chăng nữa, cũng không thể lay chuyển ý kiến của con.”

Nói xong, An Nghi nhanh chóng rời khỏi phòng khách, đi thẳng lên lầu.

Hạ Vân Thất đứng tại chỗ, vẻ mặt rất khó coi.

Chu Nhạc San cảm thấy có chút xấu hổ, ngập ngừng gọi: “Mợ…”

“Mặc kệ con bé, chúng ta đi ăn cơm.”

Hạ Vân Thất nói, xoay người đi về phía phòng ăn.

Hai anh em bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy bó tay toàn tập.

Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, An Nghi tạm thời thu hồi lại những tâm tư nhỏ, hết sức chuyên tâm học hành, đề phòng lần này lại thi trượt.

Đồng Khả Tinh nhận thấy An Nghi gần đây học tập nghiêm túc hơn rất nhiều, trong giờ giải lao, các bạn học khác đang tán gẫu hay gì đó, thì chỉ có cô là người duy nhất cúi đầu làm những câu hỏi khó, tinh thần chịu khó kiên trì này cũng đã lan sang đến người Đồng Khả Tinh.

Quả nhiên không phụ lòng người, An Nghi trải qua một thời gian dài phấn đấu hết mình, trong kỳ thi cuối kỳ lần này, thành tích của cô so với đợt trước đã cải thiện hơn rất nhiều, một lần nữa trở lại vị trí ban đầu của mình, giành được vị trí thứ bốn mươi chín trong lớp.

Bảng xếp hạng này thật ra không khác nhiều so với xếp hạng ban đầu của An Nghi, cô cảm thấy chỉ số IQ của mình chỉ có thể đến đây, cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì vẫn sẽ như vậy.

Sau kỳ thi cuối kỳ, kỳ nghỉ đông tự nhiên đến.

Học sinh cấp có kỳ nghỉ đông rất ngắn, ngay lúc bọn họ nghỉ đông, thì tết đều cũng đang đến gần.

An Nghi nghĩ đến bố mẹ cô trước đó nói với cô về việc đi nước ngoài ăn Tết, nên cô đối với kỳ nghỉ đông này thật không có gì chờ mong, đoán chừng còn phải cãi nhau với bọn họ.

Hai ngày trước kỳ nghỉ, cuộc sống rất yên bình, An Nghi không nghe được điều gì bất thường từ miệng bố mẹ cô, điều này khiến cô nhịn không được tự hỏi, chẵng lẽ họ thay đổi chủ ý rồi?

Kết quả là ngày thứ hai, An Thành Minh đột nhiên tìm thấy cô, nói thẳng với cô: “Bố đã đặt trước vé đi du lịch và những thứ linh tinh khác hết rồi, đúng ba giờ chiều ngày chúng ta sẽ xuất phát.”

Nghe xong lời này, An Nghi đặc biệt không nói nên lời.

Đối với bọn họ mà nói, cô có phải chỉ là một con búp bê vải? Họ tùy ý can thiệp vào cuộc sống của cô, đưa ra những quyết định khiến họ hài lòng mà không cần hỏi ý kiến của cô.

An Nghi chịu đựng bao nhiêu ngày như vậy, cuối cùng cảm xúc cũng không kìm được mà bộc phát.

Cô kìm nén sự tức giận không nguôi của mình, tận lực bình tĩnh mở miệng nói với bố cô “Con đã nói rồi, con sẽ không đi.”

An Thành Minh: “Đừng lo lắng, lần này bố mẹ đưa con ra nước ngoài là để con thư giãn một tý, cảm thấy ngày thường con học tập quá mệt mỏi, nên sẽ không đưa con đến những ngôi trường đó.”

“Bố nghĩ con sẽ tin điều đó?”

Một nụ cười không nói nên lời hiện trên khuôn mặt An Nghi.

“Con gái à, bố có khi nào nói dối con không? Đó là do mẹ con không giữ lời hứa. Chỉ cần bố hứa với con, nhất định sẽ nói được thì làm được”.

An Thành Minh nói, ném cho An Nghi một cái nhìn mà bọn họ mới hiểu được.

Nhưng dù vậy, An Nghi vẫn không muốn đi.

“Nếu không, con ở nhà một mình, bố mẹ đi đi, coi như là hưởng tuần trăng mật.”

Nhìn thấy An Nghi cứng mềm đều không ăn, An Thành Minh xác thực bất lực.

Tuy rằng ông ở trên thương trường oai phong lẫm liệt, nhưng khi đối mặt với con gái, thì một chút biện pháp đều không có.

Hạ Vân Thất thấy An Thành Minh đi nói chuyện cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể trực tiếp tự mình lên trận.

An Nghi biết rằng sau khi bố cô nói xong, mẹ cô nhất định sẽ tới tiếp theo, vì vậy cô đã sớm nghĩ ra biện pháp đối phó.

“Con thà ở nhà cô ăn tết còn hơn ra nước ngoài với hai người. Trừ khi bố mẹ đánh con ngất xỉu rồi trói gô con trên máy bay, nếu không con chết cũng không đi.”

Ngay khi Hạ Vân Thất bước vào cửa, An Nghi liền nói ra những lời này.

Làm mẹ con nhiều năm như vậy, cô đương nhiên biết mẹ cô ghét thái độ nào của cô nhất.

Quả nhiên, Hạ Vân Thất nghe được cô nói như vậy lập tức rơi vào bẫy, “Được rồi, muốn đi hay không thì tùy, có bản lĩnh thì thành thật ở nhà đợi, những cái kia đều không cần đi, đừng đến làm phiền cô của con.”

“Được rồi, con chỉ là muốn xem thử con có thể chết đói hay không thôi.”

An Nghi khẽ lẩm bẩm.

Sau đó Hạ Vân Thất đóng sầm cửa.

Ngày hôm sau, An Nghi thấy bố mẹ cô mỗi người mang theo một cái vali ra ngoài.

Hạ Vân Thất thậm chí còn không nói chuyện với An Nghi, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi ra ngoài, An Thành Minh bí mật nhét cho An Nghi một tấm thẻ, dặn dò An Nghi nhất định phải đến nhà người cô, ông đã nói với bên kia là cô sẽ ở đó rồi.

Bởi vì sắp đến Tết Nguyên đán, người giúp việc đều sẽ nghỉ được mười ngày, đến lúc đó trong nhà không có một bóng người, cho nên để cô một mình đơn độc ở nhà, ông tất nhiên không yên lòng.

An Nghi gật đầu đồng ý, trong lòng xấu xa nhảy nhót sung sướng vì cuối cùng cũng được tự do!

Sau khi An Thành Minh và Hạ Vân Thất rời đi, An Nghi chạy lên lầu về phòng, thay quần áo.

Trước đây cô sợ mẹ bắt gặp nên không dám đi gặp Ninh Tinh Hà, trông thấy bây giờ bọn họ đã rời đi, An Nghi không còn gì phải kiêng kỵ nữa.

Nhưng khi cô bước đến vườn hoa phía sau, thấy Ninh Tinh Hà mang vali từ trong nhà ra, Ninh Tư Hải cũng theo sát phía sau.

An Nghi dừng một chút, yên lặng nhìn Ninh Tinh Hà, đáy lòng có chút mất mát.

Quê của cậu không phải ở đây, vậy không lẽ là về ăn Tết sao?

Khoảnh khắc Ninh Tinh Hà nhìn thấy An Nghi, ánh mắt cậu như đông cứng lại.

Mặc kệ cậu nhìn thấy cô bao nhiêu lần, trái tim vẫn sẽ đập thình thịch, trên thế giới này có rất nhiều người, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có mình cô trở thành thứ cậu thích ngắm nhìn nhất.

“Hả?” Ninh Tư Hải hơi kinh ngạc, đối với Ninh Tinh Hà nói: “Con đi qua hỏi tiểu thư một chút, xem cô bé có phải có chuyện gì hay không.”

Ninh Tinh Hà đi về phía An Nghi, vừa đứng trước mặt An Nghi, liền nghe thấy cô hỏi, “Hai người phải về nhà sao?”

Giọng nói đáng thương này của cô như thể người ta bỏ rơi không kém, Ninh Tinh Hà nghe vậy cảm thấy thực khổ sở, suýt chút nữa muốn sờ đầu cô để an ủi.

“Tớ sẽ về quê với bố, đón năm mới với bà nội.” Ninh Tinh Hà hỏi lại cô, “Tớ nghe bố nói, cậu với bố mẹ cậu muốn đi du lịch nước ngoài?”

“Bọn họ đã xuất phát rồi, tớ không muốn đi.” An Nghi nhàn nhạt nói, miễn cưỡng nở nụ cười, “Vậy tớ chúc cậu và chú lên đường bình an, ăn Tết vui vẻ.”

Ninh Tinh Hà nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, cha mẹ An Nghi đã đi nước ngoài, tại sao lại để cô ở nhà một mình?

“Cậu có thể tự ở nhà được không?” Cậu lo lắng hỏi.

“Tớ…tớ đến chỗ cô của tớ ấy, cậu yên tâm! Không sao đâu.” An Nghi nói xong liền thúc giục, “Chú còn đang đợi kìa, hai người chắc chắn muốn khởi hành gấp! Mau đi đi.”

Ninh Tinh Hà gật gật, quay đầu lại nói với cô lần nữa: “Có chuyện gì thì gọi cho tớ.”

“Không có việc gì gọi điện thoại cho cậu được sao?”

“Tất nhiên…Có thể.” Ninh Tinh Hà dừng lại, vẫn là gật đầu.

Bới vì đối mặt với ánh mặt hi vọng của An Nghi, cậu thật không thể nào cứng rắn quyết định.

Phản ứng khách quan nhất khi thích một người là sự nuông chiều vô điều kiện, ngay cả khi bạn tàn nhẫn vô tình với cả thế giới, cũng sẽ không nhịn được mềm lòng đối với cô ấy.

An Nghi nghe được chính miệng cậu cho phép, nụ cười trên mặt cô rốt cuộc cũng không còn miễn cưỡng nữa.

Ninh Tinh Hà nhanh chóng đi theo Ninh Tư Hải rời đi, sau khi cậu rời đi, An Nghi đột nhiên cảm thấy toàn bộ biệt thự đều trống rỗng, khiến cô rất cô đơn và nhàm chán.

Cô không muốn đến nhà cô mình chút nào, nhưng nghĩ rằng bố đã nói với nhà bọn họ rồi, nên An Nghi đành phải đi.

Nhà cô đối với An Nghi rất nhiệt tình, nhưng An Nghi biết tất cả chỉ là bề ngoài.

Giao thừa thoáng một cái đã đến, An Nghi cũng chỉ ở nhà cô có năm ngày, mấy ngày nay, cô mỗi ngày lúc nào tự giam mình ở bên trong phòng để học, bởi vì chỉ có vào được một trường đại học đủ tốt ở trong nước, cô mới có thể thuyết phục được bố mẹ không để cô đi du học.

Lúc gặp một vấn đề mà không thể hiểu được, cô sẽ mượn cơ hội dưới danh nghĩa này để gọi cho Ninh Tinh Hà, yêu cầu cậu giảng đề giúp cô.

Ninh Tinh Hà rất kiên nhẫn, cho dù cô có hỏi bao nhiêu câu, cậu cũng sẽ không nói cô ngu ngốc, chỉ trích cô, luôn luôn nhẹ nhàng đáp lại “được”, sau đó không ngại phiền phúc bắt đầu giảng cho cô, âm thanh trầm thấp đặc biệt vô cùng dịu dàng.

Có khi An Nghi làm treo điện thoại giả vờ như mình nghe không hiểu, sau đó cậu liền lặp lại từng chữ một thẳng cho đến lúc cô nói rằng cô hiểu mới thôi

Bằng hình thức này, An Nghi không chỉ thích Ninh Tinh Hà, mà còn có một sự ngưỡng mộ sâu sắc hơn đối với cậu.

Bởi vì logic của cậu rất vững lại còn kỹ càng, giảng bài còn tốt hơn nhiều so với gia sư của cô.

Tất nhiên, ngoài việc gọi điện thoại với Ninh Tinh Hà, An Nghi còn gọi điện thoại cố định hàng ngày với bố mình.

An Thành Minh rất lo lắng cho con gái, sẽ gọi điện cho cô mỗi ngày để hỏi thăm tình hình, nhưng Hạ Vân Thất thì không bao giờ gọi cho cô một lần.

An Nghi biết lần này cô đã hoàn toàn làm đắc tội mẹ, lúc bọn họ về nước, cô thật sự không biết phải đối mặt như thế nào.

Đêm giao thừa, mọi người tụ tập ăn sủi cảo, ăn sủi cảo xong, Chu Khải Nhiên đề nghị đi chơi sau giao thừa, Chu Nhạc San hào hứng nhất, vội vàng truy hỏi đi chơi chỗ nào.

“Thành phố Lệ.”

Khi Chu Khải Nhiên nói tên thành phố, toàn thân An Nghi như được tiếp thêm sức lực.

Căn bản vẫn còn đang ủ rũ ỉu xìu, nghe thấy thế lập tức ngẩng đầu hỏi Chu Khải Nhiên, “Anh dẫn tụi em đi thật à?”

“Đương nhiên, anh vẫn luôn là một người nói được làm được.” Chu Khải Nhiên kiêu ngạo hất cằm lên, sau đó nói: “Hơn nữa, Lục Lâm cũng ở thành phố đó, nên lúc chúng ta đi, không cần lo lắng không có ai tiếp đãi.”

Trong lòng An Nghi âm thầm ‘yes’ một tiếng, cố gắng hết sức giữ lấy khóe miệng đang muốn giương lên, để không cho mình vui mừng quá rõ ràng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio