Translator: Phương Uyển | Beta: Kỳ Giản Niệm
An Nghi nghe Tưởng Chính Khê nói như vậy thì trực tiếp cười nhạo.
“Tôi xem thường cậu, phiền cậu đi được bao xa thì đi đi.”
Đồng tử của Tưởng Chính Khê đột nhiên co lại, nhìn An Nghi đi lướt qua mình, khóe môi cong lên.
Được đấy, đúng là một người kiêu căng.
Có cá tính hơn cậu ta tưởng đấy, cậu ta càng thích.
…
Lúc An Nghi và Lạc Tiêu ăn trưa, cô đã kể cho cô ấy nghe chuyện Tưởng Chính Khê chặn ở cửa, sau khi nghe xong, Lạc Tiêu tức giận không nhịn được mà chửi thề.
“Sao lại có người mặt dày như thế? Loại đàn ông này vừa nhìn là biết chỉ muốn chơi đùa, chắc chắn đã lừa không ít cô gái.”
“Tớ thật sự chưa từng gặp người nào như vậy.”
“Nếu lần sau cậu ta còn như vậy, tớ sẽ nói thẳng với giáo viên, lớp có một bạn nam quấy rầy cậu.”
“Tìm giáo viên thì có tác dụng chắc? Tớ thấy cậu ta không phải kiểu người sợ giáo viên.”
“Cũng đúng.”
Lạc Tiêu gật đầu, nhíu mày suy nghĩ, “Nếu thật sự không được thì cậu chỉ có thể nói với người nhà cậu.”
“Để xem đã, lúc nãy mình đã nói vậy rồi, có lẽ cậu ta sẽ từ bỏ.”
…
An Nghi vốn tưởng rằng những lời nói cay nghiệt ngày hôm đó sẽ khiến Tưởng Chính Khê bỏ cuộc, thật không ngờ, cậu ta lại kiên trì đến vậy, cách ngày cậu ta lại đến trước cửa lớp cô, lần này tặng cho cô một hộp sô cô la, nói là được nhập khẩu từ nước ngoài.
Tưởng Chính Khê chặn trước cửa lớp cô hết lần này đến lần khác, thật sự đem lại rắc rối rất lớn cho An Nghi, bởi vì các bạn học trong lớp đều bàn tán về chuyện đó.
“Loại sô cô la này ở Trung Quốc không mua được đâu, chị ăn thử xem có ngon không, nếu muốn ăn nữa thì mỗi ngày tôi đều mua cho chị.”
Tưởng Chính Khê cố ý lấy lòng An Nghi, chỉ là giọng điệu vẫn ngông cuồng như trước.
Nghe giọng điệu của cậu ta, An Nghi không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Cậu cho rằng loại sô cô la này rất đắt đúng không? Tưởng rằng người khác không mua được chứ gì?”
Cô hỏi xong thì trực tiếp ném lại một câu, “Nhưng đối với tôi, đây chỉ là một thứ rẻ tiền, giống như cậu vậy.”
Lời nói của An Nghi thực sự khiến Tưởng Chính Khê rất khó chịu, cậu ta nhướng mày, đột nhiên nói, “Con mẹ nó, có phải chị không biết xấu hổ hay không? Tôi nói chuyện rất đàng hoàng với chị, sao thái độ của chị lại kiêu ngạo như vậy?”
Sự lớn tiếng này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh xung quanh, An Nghi cảm thấy rất xấu hổ liền bước nhanh về phía trước.
Tưởng Chính Khê cũng đi theo lên phía trước, nắm cánh tay cô từ phía sau, hung dữ cảnh cáo, “Không có cô gái nào mà tôi theo đuổi không được, chị nên cẩn thận với tôi một chút.”
An Nghi nhìn vào ánh mắt của cậu ta, nhìn thấy ánh mắt đầy tàn nhẫn.
Trong lòng bỗng rùng mình một chút, nhưng bề ngoài cô cố tỏ ra không hề sợ hãi.
Tưởng Chính Khê quay đầu rời đi, An Nghi nhìn theo bóng lưng của cậu ta, cuối cùng cũng hiểu được ghét một người là cảm giác như thế nào.
So với ruồi bọ, cảm thấy cậu ta còn buồn nôn hơn.
Trường học vốn là một nơi thích tám chuyện, chuyện Tưởng Chính Khê theo đuổi An Nghi rất nhanh đã được đồn đãi khắp nơi.
Sau khi Mộ Cảnh Nhiên nghe xong chuyện này, cậu cười một cách khinh thường, cũng không thèm để tâm đến.
Đến ông đây còn không theo đuổi được thì làm sao cậu ta có thể thành công chứ?
Đó là do cậu không biết Tưởng Chính Khê dùng thủ đoạn quấn mãi không rời An Nghi, nếu không nhất định sẽ không nhịn được mà đi dạy dỗ cậu ta một trận.
Tưởng Chính Khê bị An Nghi từ chối liên tiếp, nhưng cậu ta không hề nản lòng, vẫn tiếp tục tặng quà cho cô.
Trong trường ngày càng có nhiều tin đồn về hai người họ, nhưng đa số đều nói Tưởng Chính Khê không tự lượng sức.
Dù gì thì An Nghi cũng được công nhận là nữ thần. Một người có tính cách lưu manh như Tưởng Chính Khê hoàn toàn không thể sánh bằng.
Sau đó, một bạn nữ trong lớp lén nói với An Nghi, Tưởng Chính Khê sống gần nhà của cô ấy, gia đình làm ăn buôn bán, từ nhỏ mẹ của cậu ta đã mất, sau này ba cậu ta lấy vợ mới, người vợ đó lại sinh một đứa con trai một đứa con gái, cậu ta không chấp nhận được chuyện này nên tâm lý ngày càng xấu.
Nghe nói hồi học cấp , cậu ta hẹn hò hơn chục cô gái, coi con gái như đồ chơi, nếu như cô gái đó không đồng ý thì cậu ta sẽ dùng biện pháp mạnh để buộc người ta đồng ý.
Bạn học này cũng nói với An Nghi hãy cẩn thận một chút, đừng để xảy ra xung đột với người như vậy.
An Nghi rất đau đầu, trước kia không phải không có người theo đuổi cô, nhưng chưa hề có kiểu người như vậy.
Buổi chiều tan học, An Nghi ra khỏi trường, không ngờ Tưởng Chính Khê lại như một bóng ma xuất hiện trước mặt cô.
“Đi uống rượu với tôi đi.”
Cậu ta dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ với An Nghi.
An Nghi cau mày nói: “Tài xế của tôi đang ở gần đây, khuyên cậu tốt nhất đừng làm bậy.”
“Ồ, chị còn có cả tài xế nữa cơ à? Điều kiện gia đình chị cũng không tồi đâu đấy!”
Tưởng Chính Khê bĩu môi, không chút sợ hãi vươn tay ra nắm lấy cánh tay cô.
Nhưng mà…
Một bàn tay từ đâu đột nhiên xuất hiện nắm lấy cổ tay cậu ta.
“Vèo…”
Lực của đối phương khá lớn khiến Tưởng Chính Khê thở gấp vì đau.
An Nghi kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện, vẻ mặt sững sờ.
“Mẹ mày, mày là ai?”
“Cút!”
Ninh Tinh Hà không muốn phí lời với cậu ta.
Tưởng Chính Khê nhíu mày nhìn An Nghi, nói: “Anh ta không phải là bạn trai của chị đấy chứ?”
Vừa nói xong, bàn tay Ninh Tinh Hà đang nắm cổ tay anh ta đột nhiên tăng thêm sức.
“Đau…”
Tưởng Chính Khê vô thức mà kêu lên, cau mày.
“Sau này tránh xa cô ấy ra.” Ninh Tinh Hà lạnh lùng cảnh cáo, giọng điệu rất nhẹ nhưng lại khiến người ta phải rùng mình.
Tưởng Chính Khê nhìn ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn của đối phương, cảm thấy không nên động vào, để lại một câu nói khô khan “Mày đợi đó” rồi rời đi.
Sau khi cậu ta rời đi, Ninh Tinh Hà hỏi An Nghi: “Cậu ta là ai thế?”
“Là một kẻ thần kinh thôi.” An Nghi không muốn nói nhiều “Sao cậu lại đột nhiên tới đây?”
“Tới thăm cậu một lát.”
Cậu thẳng thắn trả lời, đứa bịch đồ ăn cho cô, “Cậu cầm về ăn đi.”
Tâm trạng của An Nghi đột nhiên tốt lên: “Cái này là cho tớ ư?”
“Ừm, nếu không thì sao?”
“Cảm ơn cậu, tớ sẽ ăn sạch.”
An Nghi rất muốn nói chuyện với cậu một lúc, nhưng tài xế vẫn đang đợi cô, không còn cách nào đành phải vẫy tay chào tạm biệt cậu.
Ngày hôm sau, lúc ăn trưa, An Nghi kể cho Lạc Tiêu chuyện ở cổng trường chiều hôm qua, nghe xong, hai mắt Lạc Tiêu sáng rực lên.
“Cậu nên nhân cơ hội này nói với Tưởng Chính Khê, Ninh Tinh Hà là bạn trai của cậu.”
“Hai chúng tớ đâu phải, sao tớ làm như vậy được?”
An Nghi nhíu mày không tán thành lời nói của Lạc Tiêu.
Lạc Tiêu cười, cảm khái nói: “Ninh Tinh Hà có xử lý Tưởng Chính Khê, chứng tỏ cậu ấy khá tàn nhẫn.”
“Có à? Tớ cảm thấy cậu ấy rất hiền lành mà.”
“Đó là đối với cậu thôi.” Lạc Tiêu cong môi, sau đó nói: “Dường như cậu ấy chưa từng quan tâm bất cứ thứ gì, nhưng nếu động đến điểm giới hạn của cậu ấy, nhất định cậu ấy sẽ mạnh mẽ đánh trả.”
Nghe Lạc Tiêu nói như vậy, An Nghi suy nghĩ, hình như cô ấy chỉ mới nhìn thấy Ninh Tinh Hà đánh nhau với Mộ Cảnh Nhiên, nhưng cũng đâu có tàn nhẫn.
Cô dường như chưa từng nhìn thấy mặt tàn nhẫn của cậu, cô không biết điểm giới hạn của cậu ở đâu, có lẽ chỉ bản thân cậu mới biết được, suy cho cùng thì cậu là một người lạnh lùng không quan tâm với bất cứ việc gì.
An Nghi nghĩ đến đây, trong lòng lại đếm từng ngày, còn chưa đầy ngày nữa, Ninh Tinh Hà sẽ ra nước ngoài.
Xem ra cô phải tìm một cơ hội hẹn cậu ra ngoài chơi, chứ mà chờ cậu chủ động thì không biết phải chờ đến lúc nào!
…
Kể từ buổi chiều hôm đó, sau khi Tưởng Chính Khê bị Ninh Tinh Hà cảnh cáo thì cậu ta không đến tìm An Nghi nữa.
An Nghi cảm thấy có gì đó không đúng, cô cảm thấy tính cách của cậu ta không giống loại người dễ từ bỏ, nhưng nói cho cùng cô cũng không quen cậu ta, cũng không thể nào hiểu hết con người cậu ta được.
An Nghi vốn định mời Ninh Tinh Hà đi chơi, nhưng không ngờ cậu lại mời cô trước, nói là cuối tuần sẽ dẫn cô đi thư viện thành phố, cậu sẽ dạy thêm toán cho cô.
Nghe đến đây, An Nghi không khỏi cảm thấy buồn cười, cậu thật sự nghĩ vậy hay chỉ lấy cớ?
Bất kể là lý do gì, chỉ cần có thể gặp được cậu, An Nghi đều rất vui.
Hai người hẹn gặp nhau lúc giờ chiều thứ .
An Nghi đã chuẩn bị xong từ lâu, cô không để tài xế đưa mình đi mà tự bắt taxi đến thư viện thành phố.
Nhưng khi đến nơi, cô phát hiện Ninh Tinh Hà vẫn chưa đến, cậu là người rất đúng giờ, cũng chưa từng đến muộn.
Chẳng lẽ bị tắc đường?
An Nghi không yên tâm, gọi điện cho Ninh Tinh Hà, kết quả không có người bắt máy, cô cảm thấy rất lo lắng.
“Cậu rốt cuộc đang ở đâu? Vì sao không bắt máy?”
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Khi nào cậu thấy tin nhắn thì trả lời tớ được không?”
An Nghi gửi mấy tin nhắn liên tiếp cho Ninh Tinh Hà.
Qua một lúc, Ninh Tinh Hà vẫn chưa trả lời, An Nghi càng cảm thấy sợ hãi, thật sự không đợi nổi nữa, cô bắt một chiếc taxi đến nhà cậu.
Vì các con đường ở gần khu Ninh Tinh Hà sống đều đang sửa chữa, cho nên tài xế chở cô đến ngã ba rồi để cô tự đi bộ vào, sau khi trả tiền, cô vội vã xuống xe.
Cô dựa theo trí nhớ mà đi, lúc cô đi qua một con hẻm hẹp, đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai.
An Nghi dừng lại, quay đầu lại nhìn, thấy Ninh Tinh Hà đang đấm cho một người con trai ngã xuống đất, cứ một đấm lại một đấm, còn người kia thì đau đớn hét lên.
Hành động của cậu rất hung tợn và tàn nhẫn, gần như muốn đánh chết người ta vậy, lúc trước cô còn nghĩ chưa bao giờ nhìn thấy vẻ tàn nhẫn của Ninh Tinh Hà, nhưng nhanh như vậy mà cô đã được chứng kiến rồi.
Không biết vì sao, An Nghi cảm thấy cậu giống như một người khác.
Nhìn dáng vẻ của người con trai kia, hình như là Tưởng Chính Khê.
Sau vài giây kinh ngạc, An Nghi mới lấy lại tinh thần, cô sợ cậu gây chuyện lớn nên vội vàng hô, “Ninh Tinh Hà!”
Cuối cùng động tác của cậu cũng dừng lại, Tưởng Chính Khê ngã xuống đất, bất động, như thể sắp chết.
An Nghi sợ tới mức ngây người.
Ninh Tinh Hà chậm rãi quay đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Đôi mắt vốn tràn đầy vẻ dữ tợn dần dần dịu đi, ngay cả bàn tay cũng yếu ớt hạ xuống.
Thật ra cậu không muốn làm vậy, nhưng Tưởng Chính Khê thật sự đã đi quá xa, chạm vào điểm giới hạn của cậu.
Vốn dĩ, Ninh Tinh Hà định đến thư viện thành phố đúng hẹn, nhưng Tưởng Chính Khê và vài người khác lại chặn cậu lại.
Dù cậu ta khiêu khích thế nào, Ninh Tinh Hà cũng không tức giận, cho đến khi nghe cậu ta nói — —
“Tao nói cho mày biết, không có người phụ nữ nào mà Tưởng Chính Khê tao không có được. Dù cho An Nghi trong sáng đến đâu cũng phải cũng phải ngoan ngoãn nằm dưới tao. Mày cứ chờ xem tao chơi nó như thế nào, nhất định sẽ khiến nó trở thành một con hồ ly dâm đãng.”
Lời khiêu khích này của Tưởng Chính Khê hoàn toàn chọc Ninh Tinh Hà tức giận.
An Nghi là cô gái mà cậu luôn cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ dám đắc tôi, sao có thể để cho cậu ta sỉ nhục như vậy chứ?
An Nghi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng chạy tới, nắm lấy tay Ninh Tinh Hà, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Câu hỏi đầu tiên cô hỏi không phải là “Tại sao cậu lại đánh cậu ta?”, mà là quan tâm đến việc liệu cậu có ổn không.
Trái tim của Ninh Tinh Hà rung động, ánh mắt của cô tràn đầy dịu dàng.
“Có phải tớ…dọa cậu sợ rồi không?”
Giọng cậu khàn khàn.
“Đừng nói chuyện này, xem cậu ta có sao không đã.
Dĩ nhiên An Nghi không thật sự lo lắng cho Tưởng Chính Khê, cô chỉ sợ Ninh Tinh Hà sẽ bị liên lụy thôi.
Cô tin rằng phải có lý do gì mới khiến Ninh Tinh Hà đánh cậu ta mạnh như vậy, chỗ này ở gần nhà của Ninh Tinh Hà, rõ ràng là Tưởng Chính Khê chủ động đến tìm cậu.
Nhìn thấy Tưởng Chính Khê nằm đó, trên mặt đầy máu, tim An Nghi nhất thời đập nhanh, cô không chịu được nhíu mày.
Ninh Tinh Hà che mắt cô lại, không muốn để cô nhìn thấy, cậu sợ cô nhìn thấy mặt bạo lực của mình.
Có một điều cậu chưa bao giờ nói với ai, hồi cấp , cậu thường đi đánh nhau với bọn cho vay nặng lãi, một người đánh mười người, cuối cùng vẫn rút lui an toàn, bởi vì trời tối cộng thêm việc cậu bịt mặt nên những người đó không biết cậu là ai.
Ninh Tinh Hà thực sự không muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng xã hội này buộc cậu phải làm như vậy.
An Nghi đã gọi xe cấp cứu, Tưởng Chính Khê được đưa đến bệnh viện.
An Nghi rất lo lắng cho Ninh Tinh Hà, sợ gia đình Tưởng Chính Khê phát hiện ra chuyện này sẽ gây rắc rối cho Ninh Tinh Hà, lo lắng đến mức muốn cậu ra nước ngoài trước thời hạn.
Thấy cô lo lắng như vậy, Ninh Tinh Hà không ngừng an ủi cô, nhưng An Nghi vẫn không thể yên tâm nổi.
Buổi tối trở về nhà, trong lòng An Nghi nảy ra một ý tưởng, định kể tội của Tưởng Chính Khê để gia đình cô ra giải quyết.
Vì vậy, trong bữa tối, An Nghi giả vờ rất phiền não, nói với ba mẹ: “Con không muốn đi học ở trường này nữa.”
An Thừa Minh và Hạ Vân Thất nghe vậy, cảm thấy rất kỳ lạ, cho nên mới hỏi cô tại sao.
An Nghi vờ do dự vài giây, sau đó nói: “Không phải trường con vừa đón học sinh mới vào sao? Trong số đó có một nam sinh…”
“Thằng đó làm gì con?”
Vẻ mặt An Thành Minh đột nhiên trở nên nghiêm túc, suýt chút nữa đập bàn.
An Nghi thở dài, cúi đầu nói, “Thật ra con cũng xấu hổ không dám nói với bố mẹ, nhưng cậu ta lại càng quá đáng. Cậu ta thường chặn con ở cổng trường và lớp học, còn nói nặng lời với con, nói rằng cậu ta chắc chắn sẽ bắt được con… Nói tóm lại, con thực sự gặp rắc rối, nhiều học sinh trong trường chúng con biết điều đó…”
An Thành Minh càng nghe càng tức giận hận không thể lao đến trước mặt cậu ta và tát cho hai cái.
Hạ Vân Kỳ cũng nghiêm mặt, nhưng cố bình tĩnh hỏi: “Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?”
“Từ lúc khai giảng đến bây giờ, hơn nửa tháng rồi ạ.”
“Tại sao con không nói với bố mẹ sớm hơn? Bố con chỉ cần đến trường nói chuyện, nhất định cậu ta sẽ bị đuổi học.”
“Con… chẳng phải là con sợ xấu hổ sao?”
“Như thế này đi, bây giờ bố sẽ gọi cho hiệu trưởng của con, yêu cầu ông ấy đuổi học cậu ta, sau đó bố sẽ điều tra gia đình của cậu ta, nếu như sau khi bị đuổi học, cậu ta mà còn dám quấy rầy con thì bố nhất định sẽ không bỏ qua.”
An Thành Minh an ủi con gái, sau đó không nhịn được đứng lên đi gọi điện thoại.
An Nghi cúi đầu, không biết ý tưởng của mình có hữu ích hay không.
- -----oOo------