Họ nói đúng có một nửa. Thời gian quả có làm thành sẹo các vết thương nhưng mặt khác nó lại huỷ hoại tuổi trẻ, sức thanh xuân. Mùa lại mùa nối nhau đến rồi đi, rồi lại đi, lại đến, cũng như những cô gái mơn mởn ào ạt đến thế chỗ những người đàn bà từng có thuở mơn mởn như vậy, song bằng đủ lý do đã đi khỏi Hollywood.
Những cô gái mới đến này, càng về sau, mặt mũi họ như càng xinh xắn hơn, chân dài hơn, ngực nở nang hơn… và nhất là xông xáo, táo tợn thì ngày càng hơn hẳn. Nhìn thấy một cô trẻ trung xách hành lý bước xuống từ chiếc xe buýt đường dài Jill lại biết mình già đi một tuổi.
Mấy tháng trước Tổng thống John F. Kennedy bị ám sát. Có nghĩa bây giờ đang là năm . Cũng có nghĩa Jill Castle đã sang tuổi hai nhăm.
Từng có người xui Jill kiếm sống bằng nghề cởi quần áo và nàng đã từ chối, nay không còn cách nào khác, nàng phải bước chân vào nghề đóng phim khiêu dâm. Nào khác gì nhau, nàng tự nguyền rủa mình. Còn tệ hơn là khác, vì phải cùng lúc với nhiều người, lại còn bao người khác nhìn ngắm, bình luận rồi cuối cùng là cả hàng triệu người xem biết đến. Nhưng nàng hết cách rồi. Tuy nhiên nàng vẫn sợ là một ngày nào đó việe này sẽ lan truyền và nàng sẽ không còn được nhận vai trong các phim đứng đắn.
Rồi nàng cũng chẳng sợ gì nữa. Thay vào đó là lòng căm thù. Nàng căm thù hơn cả những kẻ đã không biết tới nàng, không biết tới khả năng cũng như nhan sắc của nàng, đã không cho nàng cơ hội trở thành diễn viên, đã chỉ hứa hẹn suông với nàng. Đã khiến nàng từ tin đến không dám tin rồi bây giờ là không thèm tin vào một lời tử tế, một người tử tế nào nữa.
Chính vì vậy mà khi Fred Kapper, một gã trai mới lớn nhưng đã kịp là phụ tá cho một trợ lý đạo diễn của Hãng Fox nói sẽ giới thiệu cho Jill một vai diễn hẳn hoi nếu chịu ngủ với anh ta thì nàng hiểu mình không còn cách chọn lựa nào hơn là gật đầu.
Fred hẹn nàng vào giờ ăn trưa tại Hãng phim.
"Tôi chỉ có ba mươi phút, không thể hơn". Cậu ta nói. "Để xem ta làm chuyện này ở đâu cho tỉện".
Rồi sau một cái nhíu mày, cậu ta tóm lấy tay Jill lôi đi, miệng lẩm bẩm. "Phòng hoà âm. Đúng! Ta lên đó".
Đẩy cửa vào, nhìn qua một lượt thấy chỉ có máy móc với đồ nghề, Fred cáu. "Mẹ nó, vừa hôm nọ còn thấy cái đi văng ở đây. Chính tôi chơi con nhỏ Lara trên cái đi văng ấy mà. Thôi, làm kiểu khác vậy. Cởi quần áo ra đi. Nhân viên hoà âm ăn trưa xong sẽ trở lại làm việc luôn đấy".
Jill thấy kinh tởm tất cả. Cái phòng gọi là hoà âm này, gương mặt Fred, câu chửi thề của hắn, và kinh tởm cả chính nàng nữa. Như một con điếm.
Hơn một con điếm. Nhưng nàng đã thất bại khi cố vươn lên theo cách của mình. Vậy còn cách nào nếu không theo cách của họ?
Nàng cởi bỏ quần áo. Cởi hết, và trần truồng đứng nhìn Fred xem hắn muốn nàng nằm xuống đâu. Sàn nhà là cái chắc rồi.
Fred thì trái lại, chẳng hề cởi bỏ gì hết mà lôi phắt cái của nợ của hắn ra khỏi cửa quần rồi rồi lượn quanh Jill một vòng, gật gù. "Cặp mông ngon quá! Cúi xuống, cô em".
Jill bước tới chỗ chiếc máy cười nom giống như cái mặt bàn với hàng dẫy phím điều khiển. Nàng khom người vịn tay vào thành máy. Rồi Jill thấy cái đó của Fred tì vào phía sau nàng. "Đừng, đừng như thế", nàng vội vã ngăn lại, "Tôi không muốn..."
Nhưng không kịp nữa. Fred đã lao mạnh vào khiến nàng đau buốt tận xương tuỷ. Vừa liên hồi thúc hắn vừa la hét và đòi nàng cũng phải hét la theo. Jill tìm mọi cách để thoát khỏi tư thế bệnh hoạn ấy nhưng không thể vì Fred quá khoẻ để khiến nàng gần như kẹt cứng giữa hắn và chiếc máy. Quằn quại bởi đau rát và cưỡng chống, tay Jill khua đập lung tung vào các phím bấm của chiếc máy cười và phút chốc căn phòng như bị chìm nghỉm trong những âm thanh the thé, hà hà, hinh hích… Và Jill vẫn cứ thét lên vì đau.
Rồi phía sau, Jill bỗng thấy Fred liên tiếp rùng mình, và nàng đỡ đau hẳn. Rồi tiếng cười lặng dần xuống. Dần trấn tĩnh, nàng đứng thẳng dậy và quay lại, thấy Fred đang xốc xốc quần áo cho gọn gàng.
"Rất tuyệt, cô em. Những tiếng cười ấy càng kích thích tôi tợn. Hôm nào làm lại nhé".
Một năm nữa, nghĩa là mười chín tuổi, Fred sẽ là thứ quái vật gì? Jill tự hỏi. Con quái vật ấy đang nhìn vệt máu hoen trên đùi nàng, bảo. "Lau sạch sẽ rồi đến trường quay số . Chiều nay vào vai của cô đấy".
Mọi việc khó nhất vẫn cứ là cái lần đầu tiên ấy, như khi nàng đóng phim khiêu dâm vậy. Sau Fred, mọi việc cứ tuần tự như tiến. Jill mỗi ngày mỗi có thêm vaỉ diễn, ở hầu hết các Hãng phim, kể cả MGM, Warner, Paramount, Brothers, Universal, Columbia, Fox... Mỗi Waltz Disney là không. Lỗi là tại Hãng này không sản xuất phim khiêu dâm.
Không làm điếm, song làm tình đã là nghề của Jill và nàng ngày càng có ý thức nâng cao nghiệp vụ vì nàng biết, chính nó chứ không phải thứ tài năng gì khác, sẽ đưa nàng tới được với mơ ước của mình. Bây giờ thì nàng không còn ảo tưởng gì nữa. Tất cả là ở thân xác nàng, miệng lưỡi nàng mà thôi.
Nàng mua và đọc kỹ các sách dạy làm tình của dân châu Á, nhất là của người Trung Hoa và Ấn Độ. Nàng mua các chất kích thích, mua cả bùa ngải tại một Sex shop trên đường Santa Monica. Nàng có lọ thuốc nước pha chế từ một loại vỏ cây đặc biệt do một cô bạn mang từ Trung Á về tặng.
Một cô khác dạy nàng cách massage của người Ả rập; chậm rãi và thấm thía, và đầy kích thích.
Nàng hay nói, khẽ khàng. "Hãy nghĩ về những gì em đang làm cho da thịt anh, cho anh". Nàng xoa thuốc nước lên ngực, lên bụng, lên đùi người đàn ông bằng những vòng tròn mỗi lúc một lan rộng, nhẹ nhàng như chỉ lướt trên những sợi lông tơ mà chẳng ai không nổi gai ốc. "Nhắm mắt lại anh sẽ thấy sung sướng hơn. Nào, nghe em, nhắm mắt lại nào. Đấy, anh có thấy hơn không nào…".
Rồi nàng lật sấp người đàn ông lại, và những ngón tay, những ngón tay nàng lại lướt nhẹ đâu đó trên da thịt người đàn ông. Nàng nâng niu, trân trọng cái đó khiến nó tức khắc đòi được đáp ứng.
Để rồi ai nấy đều thoả mãn tột đỉnh khi mặc lại quần áo, đến mức chưa chia tay đã nghĩ tới làm cách nào để sớm gặp lại nàng, đã nghĩ sẽ giới thiệu ai với nàng.
Tên tuổi Jill Castle nhanh chóng lan truyền khắp thành phố với cái biệt danh Người tình rực lửa khiến gã đàn ông ham vui nào cũng náo nức muốn có phần. Tất nhiên, Jill sẵn sàng chia cho những ai mà nàng biết mình sẽ cần đến. Gặp thêm một người, tình yêu và lòng tự trọng trong Jill lại vơi thêm một chút trong khi nỗi thù hận càng lúc càng đầy thêm.
Sẽ đến ngày, nàng tin, thành phố điện ảnh này sẽ phải trả giá cho những gì nó đã gây ra với nàng.
Nàng buộc nó phải trả giá.
° ° °
Kể từ đấy, cái việc có vai diễn - tất nhiên, không phải trong phim khiêu dâm - chẳng còn là vấn đề với Jill nữa. Nàng đã xuất hiện trong khá nhiều phim nhựa, phim truyền hình, trong cả phim quảng cáo nữa. Song đều chỉ là những vai mà nếu nói một cách nghiêm túc thì cũng khó có thể gọi được là vai; thí dụ như hai mươi giây là cô giúp việc với câu "Vâng, bà chủ, tôi sẽ lau chùi nó sạch như bà muốn", hoặc nửa phút là cô bán hàng, nói "Xin đợi một phút, tôi sẽ đổì cho cô chiếc màu xanh", hoặc tròn một phút trong hình ảnh cô gái ngoi lên từ bể bơi phô ra đôi mông tròn căng bó trong bộ đồ tắm trắng muốt và khoe với bạn, "Chính xác, bọn tớ đều sử dụng băng vệ sinh Daintier" và… chỉ có vậy. Cũng có thể gọi đó là vai diễn và gọi nàng là diễn viên được không? Và nàng sẽ mãi mãi là gương mặt không tên của điện ảnh? Không bao giờ!
Jill hai bảy tuổi khi mẹ nàng qua đời. Một mình một xe, nàng về Odessa đưa tang mẹ. Chưa đầy chục người theo sau quan tài bà Czinski, không có ai là các quý phu nhân trong nhóm những người có dầu mà bà đã may cắt thuê cho họ hàng chục năm qua. Đây chỉ là mấy bà già thường cùng mẹ nàng đi lễ nhà thờ, đi nghe giảng đạo, đọc kinh. Thế là lũ quỷ dữ không còn cơ hội để hành hạ bà Czinski nữa. Nàng thầm nghĩ.
"Chào em, Josephine". Tiếng nói thân thuộc vang nhẹ sát bên. Jill quay phắt sang và bắt gặp ánh mắt anh, đồng thời cảm thấy ngay là họ vẫn đang là của nhau, vẫn chưa hề xa nhau dù giữa họ đã có tới gần chục năm chưa được thấy mặt nhau. Anh vẫn là David của Josephine, của nàng, dù nom già dặn hơn trước, tất nhiên rồi. Anh nói tiếp. "Anh buồn vì mẹ em đã mất. Anh xin chia buồn cùng em". "Cám ơn anh, David". Nàng hay ai vừa nói ra cái lời nhạt nhẽo đó nhỉ? Làm thế nào khác được khi thực tế họ đang chỉ là người quen của nhau, thậm chí xa lạ là khác.
"Tối nay mình gặp nhau được không?" Giọng anh nghe tội quá. "Anh có chuyện muốn nói với em từ bao năm qua".
Nàng bỗng chốc nhớ lại đến từng chi tiết nhỏ nhất của cái đêm nằm trong lòng anh, đón anh đi vào nàng dưới tăng sao ấy. Nàng gật mạnh đầu.
"Tại hồ nước ấy nhé?" Anh cũng đang nhớ cái đêm tuyệt vời đó? Nàng lại gật mạnh đầu.
° ° °
David về tới nhà là đi thẳng đến buồng riêng của vợ và bắt gặp Cissy đang trần truồng trước gương, bận rộn với việc chọn váy áo đi dự buổi tiệc tối nay. Anh khoanh tay tựa cửa nhìn cái thân hình trắng trẻo và đầy đặn ấy, dửng dưng như nhìn vào khoảng không, vì anh chẳng hề yêu thương gì cô ta. Cissy cũng có thể gọi là đẹp, và rất có ý thức giữ gìn nét đẹp của mình bằng cách ăn kiêng và tập luyện đều đặn. Đó chính là tài sản có giá trị nhất của Cissy và do biết chồng chẳng đoái hoài gì tới, cô ta đã rất rộng rãi chia sẻ nó cho mọi đàn ông khác, từ gã đấm bóp tới các ông thầy dạy cô đánh golf, chơi tenis hoặc lái máy bay... Làm sao David trách móc hay ghen tuông được khi cả năm trời anh ngủ với vợ không quá một lần?
David đã thực sự tin Cissy sẽ chịu ly dị khi mẹ anh qua đời. Nhưng càng ngày xem ra bà càng khoẻ ra; béo tốt và hồng hào lên. Phải chăng anh đã bị bà, và cả ông bác sĩ đó, đánh lừa? Thế là hôm ấy, sau bữa tiệc kỷ nịêm một năm ngày cưới, anh bảo vợ.
"Theo anh, giờ ta bàn chuyện ly hôn được rồi".
Cissy ngơ ngác đến tội nghiệp. "Cái gì cơ. Ai ly hôn ai hả anh yêu?". Rồi trở mặt lập tức, cô nàng cười rú lên. "Em rất thích được người ta gọi mình là bà Kenyon, anh yêu ạ. Thế anh nghĩ em lại có thể ném anh cho con đĩ Ba Lan rách rưới ấy à?"
Mặt cô ả sưng mấy hôm liền vì cái tát của anh.
Hôm sau, David nói ý định của mình với luật sư riêng. Ông ta trầm ngâm bảo. "Tôi nghĩ là cũng có cách. Nhưng nếu bà nhà không chịu thì sẽ tốn kém lắm đấy".
"Miễn sao cô ta chịu là được. Ông có toàn quyền?" David buông thõng.
Cissy đọc xong các giấy tờ đòi ly hôn bèn lẳng lặng vào phòng tắm của chồng, khoá cửa lại rồi nhét cả nắm thuốc ngủ vào miệng. Khi David phá cửa vào thì cô ta đã cận kề với cái chết. Mấy hôm sau, trong bệnh viện, Cissy bảo anh. "Mong anh tha lỗi, nếu không có anh, em cũng chẳng biết mình sống để làm gì".
Ra khỏi bệnh viện, David tới gặp luật sư rút đơn về.
° ° °
Chuyện đó đã xưa lắm, cũng ngót chục năm rồi. Bây giờ thì bà mẹ tinh quái của David đã chết và anh cũng đã một tay điều hành toàn bộ vương quốc Kenyon. Vừa mang hết tâm sức ra quản lý nó anh vừa tìm sự an ủi và giải thoát cho thân xác mình bằng hết cô gái mơn mởn này đến người đàn bà hấp dẫn nọ tại bất cứ nơi nào trên thế giới mà công việc đưa anh tới, nhưng không chịu cặp với bất cứ ai dù đó là goá phụ giàu có hay cô con gái nhà lành, dù họ yêu anh, chiều chuộng anh hết lòng. Chỉ bởi anh không thể quên được Josephine, càng không thể quên tình yêu duy nhất của anh đã một lần, và sẽ là mãi mãi, dành cho nàng. Anh không dám tìm gặp chỉ bởi không biết tình cảm thật sự của nàng với anh, và sợ phải nghe cái điều anh chẳng muốn nghe, vì theo lẽ thường tình, nàng phải không những căm ghét mà còn có quyền khinh bỉ anh nữa.
Chẳng có lý do gì để anh phải đến dự tang lễ bà Czinski ngoài việc để được thấy, chỉ thấy thôi, Josephine. Và khi vừa thấy nàng, tình yêu bỗng ngùn ngụt thiêu đốt khiến anh hiểu ngay rằng tất cả vàn nguyên vẹn như mười năm về trước, như cái đêm đầu tiên họ trao thân cho nhau bên hồ nước ấy. Nàng im lặng trước lời hẹn của anh, nhưng cái gật đầu quả quyết của nàng đã khiến anh hiểu, cũng như anh, tình yêu vẫn nguyên vẹn trong nàng.
° ° °
Cissy xoay người lại khi thấy vẻ mặt dửng dưng của David hiện lên trong tấm gương cô ta đang soi. "Thay đồ đi anh, em sợ mình đến muộn mất".
"Anh đi gặp Josephine đây. Và nếu được ưng thuận, anh sẽ cưới cô ấy. Em có nghĩ đã đến lúc ta chấm dứt cái trò vợ chồng chết tiệt này không?"
Cissy ngây ra. Hình bóng trần truồng trong gương bất động. Rồi cô ta nói như vừa sực nhớ.
"Anh ra đi, để em mặc quần áo".
David ngồi chờ ở phòng khách, tin tưởng rằng mình đã thẳng thắn đến vậy thì Cissy chẳng thể còn cách chọn lựa nào khác. Vả lại, anh sẽ thoả mãn mọi đòi hỏi về vật chất của cô ta cơ mà. Và nếu cô ta, một khi đã là người đàn bà tự do, biết đâu lại chẳng tìm được cho mình người đàn ông thích hợp. Anh thành tâm mong cô ta hạnh phúc, chỉ có điều, không phải và không thể, với anh.
Anh chợt dỏng tai lên. Có tiếng máy xe của Cissy khởi động, rồi tiếng bánh xe miết trên đoạn đường rải sỏi từ gara tới cổng ra vào. Anh bật dậy, bước nhanh tới cửa sổ. Chiếc Maserati do Cissy cầm lái đang lao vụt ra. Anh vội nhẩy vào chiếc Rolls Royce của mình, đuổi theo.
Ra tới đường lớn, David thấy xe Cissy đang tít tắp đằng trước bèn nhấn lút chân ga. Nhưng càng đuổi anh càng thấy mất hút bởi Maserati là loại xe tuy không sang trọng như Rolls Royce nhưng tốc độ lại hơn hẳn và Cissy có lẽ cũng nhấn chân ga sâu không kém gì anh. Kim tốc độ cứ nhích dần lên, ... ... rồi hơn dặm một giờ. Chưa ăn thua gì.
Rồi hơn trăm dặm... Càng mất tăm tích. Vậy Cissy phải cho chiếc Maserati lên tới tốc độ bao nhiêu?
Mãi khi lên tới đỉnh một con dốc nhỏ David mới thấy xe của Cissy, nom nhỏ như xe đồ chơi, đang vòng vèo ở đoạn đường khúc khuỷu, thân xe chỉ chực văng đi trong khi bánh xe vẫn cố bám miết mặt đường. Kinh khủng nhất là tốc độ của chiếc Maserati hình như vẫn rất lớn, và quả như David lo sợ vừa thoát khỏi đoạn vòng nó bỗng lao khỏi mặt đường để bay trong khoảng không và cuối cùng lăn tròn trên sườn con đồi nhỏ.
Khi David lôi được Cissy ra khỏi xe thì bình xăng cũng vừa phát nổ. Các bác sỹ bận rộn cả đêm để sáng hôm sau bảo với David rằng, "Bà nhà sẽ qua khỏi, xin ông đừng quá đau buồn?"
° ° °
Ngay sau lễ hạ huyệt mẹ, Jill đến bên hồ nước chờ David. Nàng đỗ xe ở sát mép nước rồi vẫn ngồi trong xe nhìn ngắm phong cảnh, nghe tiếng gió reo. Có gì khác với lần ta đến đây cùng David, mười năm về trước? Có lẽ chỉ khác là lần ấy ta ngồi chung xe với anh và cả hai cùng lúc có mặt ở đây.
Nhưng anh sẽ đến, ít phút nữa thôi. Chắc chắn anh sẽ đến. Nghĩa là sẽ lại như, không đúng, phải tuyệt vời hơn cả lần trước, vì cả anh, cả ta đều đã có mười năm chờ cuộc gặp này.
Nàng chờ cả đêm trong cái lạnh run người.
Sáng ra, nàng cho xe chạy thẳng về Hollywood.