Cẩn Tri hơi bất ngờ: “Tiêu Khung Diễn làm phải không?”
“Ừ.”
Nhìn miếng bánh gato kem rất đẹp trên tay, Cẩn Tri cảm thấy thật thần kỳ. Không biết Tiêu Khung Diễn lấy đâu ra dụng cụ và nguyên liệu làm bánh ở vùng núi hoang sơ này?
Cô đương nhiên không thể phụ lòng anh ta, mà chỉ có thể từ chối thím Tôn. Ăn xong miếng bánh, hai người lập tức xuất phát.
Cả khu vực rộng lớn vắng lặng như tờ, thỉnh thoảng mới có một hai người dân làng đi qua. Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri lặng lẽ đi xuyên qua ruộng bậc thang, qua cánh rừng xuống chân núi. Họ nhanh chóng đến con suối nơi Cẩn Tri bị ngã hôm qua.
Buổi trưa, mặt trời chiếu xuống dòng suối chảy xiết, tạo thành tia sáng vàng lấp lánh. Ứng Hàn Thời thong thả xuống nước, tiếp tục bước đi.
“Khoan đã.” Cẩn Tri lên tiếng.
Ứng Hàn Thời dừng lại, ngoảnh đầu về phía cô. Cẩn Tri nhanh chóng bước xuống, nắm lấy cánh tay anh: “Dắt tôi qua suối với.”
Ứng Hàn Thời quay mặt đi chỗ khác: “Được.”
Cẩn Tri lập tức liếc qua gương mặt anh. Ồ, lần này anh không đỏ mặt nữa. Chắc đã được tôi luyện quen rồi.
Hai người cứ thế băng qua dòng suối. Ứng Hàn Thời đi tương đối chậm, Cẩn Tri còn có thời gian ngắm những con cá nhỏ bơi lội tung tăng bên dưới.
Đột nhiên, Ứng Hàn Thời xoay tay, nắm lấy bàn tay Cẩn Tri. Cô liền ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy gáy anh. Anh không lên tiếng, vẫn tiếp tục bước đi, lòng bàn tay mềm mại và mát lạnh càng siết chặt hơn.
Cẩn Tri đột nhiên có cảm giác, thời gian trôi đi sao mà chậm thế, chậm đến mức khiến lòng dạ cô rối bời.
Cô vô thức lên tiếng: “Chúng ta đi nhanh một chút được không?”
“Được.”
Thế là hai người tăng tốc, nhanh chóng vượt qua con suối. Cuối cùng, đến một khu rừng, Cẩn Tri liền nhìn thấy chiếc xe việt dã và một thân hình cao lớn mặc áo khoác dài kín mít đang quay lưng về phía bọn cô.
Cẩn Tri không nhịn được cười. Cô rón rén đi đến, vỗ vai anh ta: “Tiểu John.”
Tiêu Khung Diễn giật mình, lập tức quay người ôm chặt lấy cô, miệng ngoác đến tận mang tai: “Tiểu Tri! Cuối cùng cô cũng đến rồi!”
Cánh tay kim loại của anh chàng người máy siết chặt đến mức khiến Cẩn Tri đau nhói, nhưng cô vẫn xoa đầu anh ta: “Ngoan.” Được cổ vũ, Tiêu Khung Diễn lại cọ cọ vào người cô.
Ứng Hàn Thời đứng bên cạnh nhìn hai người, không nói một lời.
“Các anh đến đây để tìm người ngoài hành tinh à?” Cẩn Tri ngồi trên tấm thảm, bên trái là Ứng Hàn Thời, bên phải là Tiêu Khung Diễn. Trước mặt họ bày đầy bánh ngọt và đồ ăn vặt, thậm chí có cả trà nóng và đồ uống có ga. Tất cả đều do Tiêu Khung Diễn chuẩn bị sẵn từ nhà.
“Đúng vậy.” Ứng Hàn Thời gật đầu.
“Các anh đã có manh mối gì chưa?”
“Tôi đã có một số suy đoán.” Anh đáp.
Tiêu Khung Diễn xen ngang: “Tiểu Tri, chúng tôi đã chuẩn bị thiết bị bức xạ năng lượng, ngày mai đặt trong phạm vi tìm kiếm. Thiết bị này là sản phẩm công nghệ cao của quân đội, năng lượng tương đối yếu nên dù không cảm nhận thấy nhưng đối phương cũng sẽ bị bức xạ tác động, thấy khó chịu trong người. Hắn sẽ hiện thân cũng không biết chừng.”
Tuy không biết “thiết bị năng lượng bức xạ” là cái gì nhưng Cẩn Tri cũng hiểu đại khái ý của anh ta.
Có thể gặp người ngoài hành tinh khác? Cẩn Tri chợt nảy ra một ý định, liền quay sang Ứng Hàn Thời: “Tôi có thể đi cùng các anh không?”
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá hắt xuống, khiến đôi mắt cô lấp lánh. Dù tỏ ra bình thản nhưng ánh mắt cô vẫn lộ vẻ mong chờ.
“Được.” Anh đáp.
Cẩn Tri nở nụ cười rạng rỡ, Tiêu Khung Diễn há hốc mồm vì kinh ngạc. Từ trước đến nay, Ứng Hàn Thời luôn hành động một mình, tại sao lần này lại dẫn theo cô gái Trái đất sức chiến đấu bằng không này?
Tựa hồ phát giác ra sự nghi hoặc của anh ta, Ứng Hàn Thời nói tiếp: “Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”
Tiêu Khung Diễn: “... Vâng.”
Đựợc Boss bảo vệ đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng sao anh ta lại có cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhỉ?
Lại có dịp gặp người ngoài hành tinh, Cẩn Tri vô cùng phấn khởi. Cô hỏi Ứng Hàn Thời: “Người ngoài hành tinh sẽ có dáng vẻ thế nào? Giống anh hay là Tiểu John?”
Ứng Hàn Thời còn chưa lên tiếng, Tiêu Khung Diễn đã cướp lời: “Hắn có thể là bất cứ hình dạng nào.”
Cẩn Tri sửng sốt, nghe anh ta nói tiếp: “Thật ra, trên Trái đất tồn tại rất nhiều người ngoài hành tinh thuộc các chủng tộc khác nhau. Bọn họ có thể là nhân loại như các cô, cũng có thể là người máy, một con cá, một hòn đá, hay một cái cây, thậm chí chỉ là một đám sương mù...”
Cẩn Tri ngây ra vài giây. Cô dõi mắt về rừng cây rậm rạp ở phía trước rồi ngẩng đầu nhìn đàn chim bay trên bầu trời.
Trong lòng cô đột nhiên có chút sợ hãi pha lẫn mong chờ.