Màn đêm tối tăm trải dài vô tận. Mưa rơi xối xả, khiến tầm nhìn càng trở nên mờ mịt. Ứng Hàn Thời tập trung quan sát, cái đuôi dài và đôi tai nhọn của anh đã lộ ra ngoài từ bao giờ. Anh nhẹ nhàng nhảy từ trên cao xuống, nhưng vào thời khắc này, trên mặt đất chỉ còn cây cỏ và vách núi, người khổng lồ đã không thấy bóng dáng.
Máy liên lạc trên cổ tay đổ chuông, giọng nói bực bội của Tiêu Khung Diễn vọng tới: “Lão đại, hắn chuồn mất rồi!”
Ứng Hàn Thời im lặng. Tiêu Khung Diễn tiếp tục tố cáo: “Kết quả giám sát bức xạ năng lượng cho thấy, sau khi dọa nạt anh và mọi người, hắn liền bỏ chạy, tốc độ nhanh hơn đám châu chấu vô lại nhất trên vũ trụ. Hừ, vừa rồi nhìn thấy hình ảnh quái vật trên màn hình giám sát, em giật cả mình, còn tưởng sẽ đánh một trận lớn. Ai dè, hắn lại lẩn trốn mất.”
“Có lẽ hắn không muốn giao đấu với chúng ta, mà chỉ muốn chúng ta sợ hãi rồi rút lui.” Ứng Hàn Thời đáp.
Tiêu Khung Diễn khịt mũi khinh thường: “Hắn cũng không xem đối thủ của mình là ai? Có điều, hắn có con chip thứ hai đấy. Vừa rồi, em đo được nguồn năng lượng cực lớn. Tuy hắn đánh không lại anh nhưng anh cũng nên cẩn thận một chút.”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc hội thoại, Ứng Hàn Thời quay lại chỗ Cẩn Tri và ba người đàn ông.
Lúc này, mưa đã nhỏ đi nhưng gió vẫn thổi ù ù. Nhóm Cẩn Tri đứng dưới gốc cây, từ đầu đến cuối dõi mắt về phương hướng Ứng Hàn Thời biến mất. Sắc mặt ai nấy đều hết sức nặng nề.
Mấy phút sau, Cẩn Tri không nhịn nổi, vừa bước đi vừa lên tiếng: “Tôi qua bên đó xem thế nào.”
Trang Xung lặng lẽ đi theo cô, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Tri, anh cao thủ bảo chúng ta đợi ở đây. Chúng ta nên nghe lời anh ấy thì hơn.”
Cẩn Tri biết rõ, dù có qua chỗ Ứng Hàn Thời, cô cũng chẳng giúp được gì. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng anh, cô trở nên nóng ruột và bất an.
“Không sao đâu.” Cô nói.
Nhiếp Sơ Hồng xách ba lô đi tới: “Tôi sẽ đi cùng em.”
Cố Tế Sinh đang tựa vào thân cây cất giọng lạnh lùng: “Tốt nhất các vị đừng có đi đâu cả. Đây là chuyện mà chúng ta chưa từng gặp, cũng chẳng thể lý giải. Vừa rồi các vị không thấy quái vật hay sao? Đi cũng chỉ đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.” Sắc mặt anh ta u ám, có chút căng thẳng nhưng ánh mắt vẫn không che giấu sự quan tâm sâu sắc.
Nghe anh ta nói vậy, Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung đều bất động. Cẩn Tri gật đầu: “Anh nói đúng, nhiều người cũng vô ích. Các anh cứ ở lại đây, để mình tôi đi xem anh ấy thế nào.”
Nói xong, Cẩn Tri liền quay người, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc đó, cổ tay cô đột nhiên bị nắm chặt. Ngón tay của đối phương mềm mại và mát lạnh, dùng sức tương đối mạnh khiến cô không thể cựa quậy.
Cẩn Tri không ngoảnh đầu: “Anh mau bỏ tay ra đi!”
Người đó không có phản ứng. Cô định giật tay lại nhưng đối phương hành động nhanh hơn, kéo mạnh cô vào lòng. Cô ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt sáng ngời quen thuộc.
“Cẩn Tri, tôi đang ở đây.”
Trái tim Cẩn Tri chấn động mạnh nhưng tự đáy lòng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng bất giác cong lên. Đôi mắt Ứng Hàn Thời cũng thấp thoáng nụ cười.
“Quái vật đâu rồi?” Cẩn Tri hỏi.
“Hắn trốn mất rồi.” Anh đáp.
Ba người đàn ông còn lại liền thở hắt ra. Cẩn Tri cúi xuống ngó nghiêng thân thể anh: “Anh có bị thương ở đâu không?”
Ứng Hàn Thời lắc đầu. Lúc này, Cẩn Tri mới để ý, anh vẫn cầm tay mình. Cô âm thầm rút tay về rồi lùi lại phía sau nửa bước: “Tốt quá.”
Mưa đã ngừng rơi nhưng bầu trời vẫn còn u ám. Năm người ngồi trong lều bạt, Trang Xung bật một ngọn đèn cắm trại, ánh sáng vàng ấm áp tỏa xuống gương mặt từng người.
Cẩn Tri ngồi cạnh Ứng Hàn Thời. Dáng vẻ anh ung dung, bình thản tựa như núi Thái Sơn có sụp xuống cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Cô hơi thắc mắc, không biết anh sẽ giải thích với ba người đàn ông kia thế nào? Dựa theo tính cách của anh, thế nào anh cũng xin lỗi mọi người rồi bảo: “Tôi không thể tiết lộ” hoặc là anh sẽ nói ra sự thật.
“Hàn Thời, chuyện vừa rồi là thế nào vậy?” Nhiếp Sơ Hồng mở miệng hỏi: “Còn anh là ai?”
Căn lều trở nên yên tĩnh, Trang Xung đột nhiên lên tiếng: “Chẳng phải rõ quá rồi hay sao?”
Cẩn Tri giật mình, quay sang anh ta. Trang Xung nhìn Ứng Hàn Thời chằm chằm, nói rành rọt từng từ một: “Anh ấy là thầy bắt ma đấy.”
Cả Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đều im lặng. Tưởng hai người ngầm thừa nhận, anh ta khẽ gật đầu với Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh.
Nhiếp Sơ Hồng nở nụ cười gượng gạo, mở bao thuốc rút một điếu: “Tôi có thể hút thuốc không? Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ tin vào mấy chuyện quỷ quái. Bây giờ, nhân sinh quan bị đảo lộn, tôi cần từ từ “tiêu hóa” mới được.”
Nói xong, anh châm lửa, nhẹ nhàng nhả khói. Cố Tế Sinh quan sát Ứng Hàn Thời một lúc, cuối cùng lẩm bẩm: “Thầy bắt ma ư? Trên đời này có ma quỷ thật sao? Đúng là quá hoang đường.” Nói đến đây, anh ta với lấy điếu thuốc trên tay Nhiếp Sơ Hồng, hít một hơi.
Về sự xuất hiện của quái vật ngoài hành tinh, Cẩn Tri vốn rất căng thẳng. Tuy nhiên, sau vụ trí tuệ nhân tạo ở thư viện, khả năng chịu đựng của cô đã khá hơn rất nhiều. Vì thế, cô đã nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.
Cô chợt phát hiện con người Ứng Hàn Thời cũng không hẳn thật thà như đếm mà cũng có chút tâm cơ. Lần gặp ở chùa Bảo An, anh giới thiệu mình là hacker cao cấp. Bây giờ ngẫm lại mới thấy cũng đúng, vì đối với người Trái đất, người ngoài hành tinh có nền khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn nên có thể coi là hacker siêu đẳng. Anh không những không nói dối, mà còn thành công che giấu thân phận của mình.
Bây giờ cũng tương tự, Trang Xung phát biểu một câu theo hướng khác, anh chẳng khẳng định lẫn phủ nhận. Tuy nhiên, Cẩn Tri có thể tưởng tượng, trong lòng anh rất áy náy. Nghĩ đến đây, cô vô thức mỉm cười.
Ứng Hàn Thời lập tức phát giác, liền ngoảnh đầu, nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi. Anh hạ giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: “Em đang cười tôi đấy à?”
Cẩn Tri quay đi chỗ khác: “Không phải.”
Lúc này, ba người đàn ông đã lấy lại tâm trạng bình tĩnh, đều dồn ánh mắt về phía Ứng Hàn Thời. Ứng Hàn Thời cất giọng ôn hòa nhưng kiên quyết: “Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm trên núi. Cẩn Tri đi với tôi, các anh có thể quay về.”
Trang Xung nói luôn: “Tôi muốn đi cùng hai người.”
Hai người đàn ông còn lại đưa mắt nhìn nhau, Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Chúng ta cùng tiến cùng lùi. Tuy không nắm rõ việc bắt ma nhưng chúng tôi sẽ không để anh một mình ở lại đây. Chúng tôi sẽ đi với anh, kiểu gì mà chẳng giúp ích đôi chút.”
Cẩn Tri nhìn Nhiếp Sơ Hồng, trong lòng có chút cảm động. Anh liền mỉm cười với cô. Ánh mắt trầm tĩnh của Ứng Hàn Thời cũng có chút xao động.
Cẩn Tri và Trang Xung quay sang Cố Tế Sinh. Anh ta cất giọng bực bội: “Nhìn tôi làm gì chứ? Lẽ nào tôi bỏ mặc mọi người, một mình quay về hay sao?” Anh ta nói với Cẩn Tri: “Hồi nãy tôi ngăn cản cô là hành động theo lý trí chứ không phải bỏ rơi đồng đội.”
Cẩn Tri mỉm cười: “Tôi hiểu, anh khỏi cần giải thích.”
Mọi việc đã được quyết định, cả nhóm nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục lên đường tìm kiếm. Trong khi mấy người đàn ông thu dọn lều bạt, Cẩn Tri một mình đi tới đầm nước. Thác nước vẫn ầm ầm đổ xuống, tung bọt trắng xóa. Đang có chút thất thần, cô liền nghe thấy tiếng bước chân lại gần.
Chẳng cần nhìn cô cũng biết đó là Ứng Hàn Thời. Không ngờ cô cũng có thể nghe ra tiếng bước chân trầm ổn của anh. Anh dừng lại bên cạnh cô, cùng dõi mắt về phía thác nước.
“Cẩn Tri! Vừa rồi em lo lắng cho tôi đấy à?” Anh hỏi.
Cẩn Tri hơi ngây ra. Bởi vì trời tối nên cô không rõ vẻ mặt của anh. Tuy nhiên, cô vẫn có thể cảm nhận được, anh đang nhìn cô chăm chú.
Cẩn Tri im lặng. Một lúc sau, Ứng Hàn Thời quay mặt đi. Trực giác báo cho Cẩn Tri biết, anh lại xấu hổ rồi.