Đào Gia Huệ nghe thấy Cố Thiên Sơn nhắc đến tên của chồng thì hơi chột dạ.
Nhưng vốn dĩ bà ta cũng xuất thân từ Đào gia, một gia tộc có gia thế lớn, tên tuổi không thua kém Liêm gia của chồng bà ta.
Cho nên trước giờ một đường thuận lợi, làm gì có chuyện bị lép vế trước người khác.
Chính vì được nuôi dưỡng như vậy, bà ta luôn cho bản thân mình hơn người khác một cái đầu.
Kể cả Cố tổng gì đó vang danh cũng là giới thượng lưu, mà giới thượng lưu tự có cách cư xử riêng, vuốt mặt phải nể mũi.
Làm gì có chuyện bà ta bị lép vế.
Uy thế thì sao, bà ta hôm nay không muốn thua.
Mà thứ bà ta không muốn thua nhiều nhất chính là Lục Mỹ Đình.
Lục Mỹ Đình xinh đẹp đằm thắm, từ vóc dáng đến gương mặt không có chỗ chê, mà bà ta thì sao chứ?
Phụ nữ vẫn là ganh tỵ làm mờ mắt.
An Vũ Phong cảm thấy căng thẳng, muốn xoa dịu, dù sao ông ấy cũng nghe qua danh tiếng của vị Cố tổng này.
Chính vì sự đào hoa của Cố tổng, cho nên báo chí thường xuyên nói về cuộc tình chớp nhoáng, mà dân tình cũng chỉ quan tâm điều này.
Nhưng tin tức gì đó về sự sát phạt của Cố tổng dường như không ai để ý.
“Cố tổng, bà Đào.
Thế này đi, dù sao cả cháu nhỏ cũng có lỗi.
Chúng tôi sẽ theo quy định phạt lao động, đồng thời đảm bảo không có trường hợp này xảy ra lần nữa.”
Vẻ mặt ông ta bày ra nụ cười tiêu chuẩn, giọng nói nịnh nọt.
Thực sự ông ta không muốn mất lòng ai cả, những vị thần này ông ta không động nổi.
“Gì chứ? Con vàng con bạc nhà tôi mà phải lao động bẩn thỉu? Chuyện đó chẳng phải các bạn nữ nên làm để học cách làm việc nhà sao?”
Vừa nói, Đào Gia Huệ lại nhìn vào Tiểu Bối, tỏ vẻ vô cùng đắc ý, cứ như ám chỉ Tiểu Bối đáng bị phạt.
“Bà không từng là con gái? Không phải phụ nữ? Bà từng làm sao?”
Lục Mỹ Đình bực bội.
“Con của bà là vàng bạc, con của tôi thì không sao?”
Ánh mắt Lục Mỹ Đình càng kiên định, nhìn Đào Gia Huệ tới mức bà ta hơi rùng mình.
“Hừ.
Nói tóm lại không được phạt con tôi.”
Đào Gia Huệ ngang ngược thành thói.
Mà vừa lúc Lục Mỹ Đình còn muốn tranh cãi, Cố Thiên Sơn đã ngăn cô lại.
Chuông điện thoại hiểu trưởng reo lên.
“Vâng.
Tôi An Vũ Phong nghe.”
Dường như nghe được điều gì đó khá quan trọng, ông ta vừa dạ liên tục vừa gật đầu cung kính, cứ như người gọi đang ở trước mặt ông ta.
Mà Đào Gia Huệ vô cùng đắc ý, bà ta tin rằng người gọi chính là chồng mình.
“Bà Đào, Liêm tổng nói muốn chuyển trường cho cháu.
Tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành thủ tục trong hôm nay.”
An Vũ Phong vừa nói xong đã quay sang Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình, cùng kính cúi người.
“Xin lỗi Cố tổng cùng Cố phu nhân, chúng tôi đảm bảo không có lần sau.”
Cố Thiên Sơn ánh mắt khó dò nhìn An Vũ Phong đang cúi đầu, gật đầu một cái.
“Được.
Mong rằng An hiệu trưởng nói được làm được.”
Lục Mỹ Đình hơi bất ngờ trước thái độ của An Vũ Phong.
Dù sao cô chỉ biết Cố Thiên Sơn là doanh nhân thành đạt, cũng như người khác cô chỉ biết tin tức đào hoa của anh.
Sau đó thì vẫn chỉ thấy sự đào hòa của anh tích cực thể hiện.
Trước giờ bọn họ chưa ai thấy được sự sát phạt quyết đoán của Cố tổng, mà chỉ những người trong giới thương mại thị trường mới thấy rõ nhất.
Đào Gia Huệ định tiến lên phát tiết thì chuông điện thoại reo lên.
“Gia Huệ, mày điên gì vậy hả? Muốn chết đừng kéo Đào gia chúng ta theo chứ! Đi về!”
Bà ta còn chưa hiểu rõ thì điện thoại đã cúp, người gọi chính là anh trai của bà ta, Đào Hùng, cũng là người đứng đầu Đào thị.
“Anh…”
Đào Gia Huệ lúc này có chút lo sợ.
Còn chưa định hình thì Liêm tổng đã gọi tới.
“Bà đưa con về ngay cho tôi.
Cảm thấy làm Liêm phu nhân nhàm chán thì có thể đi về Đào gia của bà đi.
Liêm gia tôi không chứa nổi người như bà.”.
Truyện Đoản Văn
Lần này, Liêm tổng cũng nói xong cúp máy, không để cho Đào Gia Huệ nói gì.
“Tôi…có việc phải về.”
Đào Gia Huệ kéo Tiểu Bảo đi về.
Trong lòng bà ta vô cùng hoảng loạn.
Lúc này Lục Mỹ Đình có chút ngẩng người.
Chẳng phải bà ta rất hung hăng sao? Cô còn đang chuẩn bị tinh thần đấu võ mồm với bà ấy mà.
Cố Thiên Sơn nhìn thấy sự ngỡ ngàng của Lục Mỹ Đình thì muốn phì cười.
“Ông cứ liệu mà làm.”
Anh cho Lục Mỹ Đình ánh mắt yên tâm, rồi quay sang nói vào tai An Vũ Phong.
Cả người hiệu trưởng An như vô lực, cảm giác như cứu được một mạng của bản thân.
“Baba là số một!”
Tiểu Bối khá quen thuộc với cách hành xử của bố mình, nên cô bé cười hì hì.
Cố Thiên Sơn trìu mến nhìn con gái.
“Đi học đi!”
“Đón con đúng giờ!”
“Được.”
Nghe được lời cam kết từ bố mình thì vô cùng vui vẻ nhảy chân sáo về lớp, không quên chào Lục Mỹ Đình.
‘Em đi với tôi!”
Cố Thiên Sơn nắm tay Lục Mỹ Đình đi ra ngoài.
Nhìn thấy tay mình nằm trong tay anh, Lục Mỹ Đình vô cùng bối rối.
Cho đến khi lên xe Lục Mỹ Đình vẫn chưa hoàn hồn.
Cộp!
Một người phụ nữ xinh đẹp đeo kính râm dùng giày cao gót gõ mạnh vào cửa xe.
“Cố Thiên Sơn, anh ra đây! Ra đây!”.