Hai người chìm vào giấc ngủ dễ dàng, những hơi thở êm đềm và tiếng trái tim đồng điệu truyền tải sự yêu thương và an ủi.
Cố Thiên Sơn ôm chầm lấy Lục Mỹ Đình, như muốn bảo vệ và thổ lộ tình cảm thật sâu sắc.
Bầu không khí êm đềm và trọn vẹn của phòng ngủ trở thành bức tranh hoàn hảo của tình yêu và sự bền chặt.
“Baba… Baba…”
Giữa đêm khuya, khi cả nhà đang chìm vào giấc ngủ, Tiểu Bối bỗng nhiên thức giấc và tìm Cố Thiên Sơn.
Cô bé mở cửa bước nhẹ nhàng sang phòng Cố Thiên Sơn để tìm anh.
Tuy nhiên, phòng trống trải, không có anh.
Sự lo lắng tràn ngập trên gương mặt nhỏ bé của Tiểu Bối.
Tiểu Bối liền bình tĩnh đi sang phòng của Lục Mỹ Đình để tìm Cố Thiên Sơn.
Ánh đèn nháy như tia hy vọng trong đêm tối, và khi cô bé bước vào phòng, cảnh tượng trước mắt làm cô ngạc nhiên và thấy lòng vui sướng.
“Aaaa… Baba ở đây rồi!”
Trên chiếc giường nhỏ, Lục Mỹ Đình và Cố Thiên Sơn đang ôm nhau ngủ.
Tiểu Bối tò mò leo lên giường và chen vào giữa hai người.
Khi cả hai người bất ngờ thức giấc, họ nhìn thấy Tiểu Bối và Lục Mỹ Đình trên mặt hiện rõ sự xấu hổ.
Mặt cô đỏ ửng, không biết phải giải thích như thế nào.
“Tiểu Bối, con nhớ baba sao?”
Cố Thiên Sơn nhích sang một bên cho Tiểu Bối chui vào.
Tiểu Bối gật đầu mỉm cười rồi tiếp tục ngủ.
Tiểu Bối được Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình ôm ngủ, hình ảnh này thực sự rất giống một gia đình nhỏ thật hạnh phúc.
Ngày mới bắt đầu, ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ và lan tỏa khắp căn phòng.
Lục Mỹ Đình đã đánh thức Tiểu Bối dậy để chuẩn bị cho một ngày mới.
Hai mẹ con cùng nhau vui vẻ vệ sinh cá nhân và sau đó xuống dưới dùng bữa sáng.
“Ba, mẹ, hai người làm sao có thể cho Lục Mỹ Đình bước chân vào nhà họ Cố chúng ta như vậy.
Cô ta chỉ là một đứa người làm, làm sao có thể được chứ?”
Đúng lúc, Cố Thiên Sơn từ trên lầu đi xuống liền nghe được, anh bực dọc đi đến.
“Thiên Anh, không phải em đã nhắc nhở chị rồi sao? Lục Mỹ Đình là vợ tôi, là mẹ của Tiểu Bối.
Chị không được phép xúc phạm đến cô ấy.
Tôi nhắc lại lần cuối, Lục Mỹ Đình cô ấy chính là vợ của tôi.
Ai động đến cô ấy, xem như đã động đến tôi.”
Thiên Anh cứng họng khi thấy Cố Thiên Sơn nóng nảy với mình.
Sau khi Cố Thiên Sơn nói xong, liền đến công ty để giải quyết chuyện quan trọng.
Trong khi Tiểu Bối nhìn Lục Mỹ Đình đặt đồ ăn trên bàn, cô bé không thể giữ bình tĩnh và bắt đầu kể về chuyện đêm qua.
Trên mặt Lục Mỹ Đình xấu hổ và ngạc nhiên, cô không nghĩ Tiểu Bối lại trêu chọc mình như vậy.
“Mẹ ơi, con muốn ra ngoài vườn hoa.”
Sau khi ăn sáng, Tiểu Bối muốn ra vườn hoa trước nhà để chơi đùa, Lục Mỹ Đình liền gật đầu đồng ý.
Trong buổi chiều ấm áp, công viên được ánh nắng mặt trời chiếu rọi rực rỡ.
Tiểu Bối háo hức đến công viên chơi cùng Lục Mỹ Đình.
Nhưng khi Lục Mỹ Đình cố gắng gọi điện cho Cố Thiên Sơn để xin phép, anh bận họp và không thể nghe máy.
Lục Mỹ Đình không muốn Tiểu Bối thất vọng, nên quyết định tự mình đưa cô bé đến công viên.
Hai người bước vào khu công viên rộng lớn, nơi những tiếng cười và niềm vui trẻ thơ đang tràn ngập.
Tiểu Bối nhìn quanh thấy rất nhiều trò chơi và vui mừng tột độ.
Cô bé tròn mắt hào hứng và nhanh chóng đề xuất đi ăn kem và mua bong bóng hình búp bê.
“Wow! Đẹp quá mẹ ơi!”
Tiểu Bối rất hào hứng khi đi công viên.
“Mẹ ơi, Tiểu Bối muốn ăn kem và muốn bong bóng hình búp bê.”
Không nỡ từ chối, Lục Mỹ Đình dặn dò Tiểu Bối rồi mới rời đi.
“Tiểu Bối, con ở đây đợi mẹ.
Mua xong, mẹ sẽ quay lại.
Con nhớ không được đi đâu đó biết chưa.”
“Dạ, Tiểu Bối biết rồi ạ.
Tiểu Bối sẽ ở đây đợi mẹ.”
Lục Mỹ Đình quay trở lại với kem và bong bóng búp bê ở trên tay, nhưng không còn thấy Tiểu Bối ở đây.
Cảm giác lo lắng và sợ hãi đang ngập tràn trong người Lục Mỹ Đình.
Lục Mỹ Đình sốt ruột, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Trong lúc lo lắng, điện thoại của Lục Mỹ Đình rung lên, một cuộc gọi từ Cố Thiên Sơn.
Sau khi họp xong, Cố Thiên Sơn thấy khá nhiều cuộc gọi nhỡ, anh nhận ra rằng có chuyện gì đó không ổn và liền gọi lại.
Anh nghe được giọng lo lắng và khẩn cấp của Lục Mỹ Đình và biết rằng Tiểu Bối đã mất tích.
Cố Thiên Sơn ngay lập tức cho người đi tìm Tiểu Bối.
Anh ngay lập tức đến công viên.
“Mỹ Đình, đừng lo.
Anh đến ngay!”
Khung cảnh công viên rộng lớn giờ đây trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí của Lục Mỹ Đình và Cố Thiên Sơn khi Tiểu Bối bị lạc.
Sự lo lắng và tuyệt vọng đan xen trong tim họ.
Trong khoảnh khắc căng thẳng đó, loa phát thanh ở công viên phát đi thông báo về việc tìm kiếm phụ huynh cho một bé gái mất tích.
Theo cách diễn tả của loa phát thanh thì đây chính là hình dáng của Tiểu Bối.
Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình ngay lập tức đến phòng bảo vệ.
Tiểu Bối, trong tình trạng hoảng sợ và khóc nức nở, đã tìm đến phòng bảo vệ để tìm sự an toàn.
Phòng bảo vệ yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc của Tiểu Bối vang lên trong không gian.
Lục Mỹ Đình nhìn thấy cảnh này và tự trách mình vì đã để lạc mất Tiểu Bối.
Cố Thiên Sơn, nhìn thấy sự tổn thương trên gương mặt của Lục Mỹ Đình, bước tới và ôm chầm lấy cô.
“Mỹ Đình, em đừng trách bản thân mình nữa.
Chúng ta đã tìm thấy Tiểu Bối rồi đây.”
Tiểu Bối vui mừng khi thấy Lục Mỹ Đình và Cố Thiên Sơn đến phòng bảo vệ để đón cô.
Lời an ủi từ Cố Thiên Sơn và sự an toàn trong vòng tay gia đình đã làm dịu đi nỗi sợ hãi trong lòng Tiểu Bối.
Cô bé dần dần ngừng khóc và cảm thấy an tâm hơn khi được bảo vệ bởi hai người mà cô yêu thương.
Sau đó, ba người họ cùng nhau quay về nhà..