Trời càng lúc càng sương, cái giá lạnh của mùa đông cộng với nỗi sợ hãi đang bao trùm xung quanh khiến Tư run lên cầm cập, hai hàm răng liên tục va đập vào nhau. Bóng tối bao vây khiến ánh sáng của chiếc đèn pin chỉ nhỏ nhoi như một đốm lửa sắp tàn. Lẩm bẩm Tư tự nói:
— Bây giờ phải làm gì tiếp ạ..?
“ Con hãy đặt chiếc gương về phía nấm đất nhô cao sau phần trát xi măng.”
Tư lấy ra một chiếc gương nhỏ rồi đặt lên nấm mồ, nhưng chưa biết phải làm gì tiếp theo. Giọng thầy Tàu lại vang lên:
‘’ Nhìn vào gương đó con từ từ xoay quanh ngôi mộ, lúc nào nhìn thấy có ánh sáng lóe lên ở đâu thì đó chính là chìa khóa để mở nắp hầm. Nó chỉ nằm xung quanh đâu đó tại ngôi mộ.”
Tư làm theo lời thầy tàu chỉ dẫn, mới xoay tấm gương được nửa vòng thì Tư nhận thấy ngay phía tấm bia mộ đổ nát có ánh lên một thứ ánh sáng màu vàng. Nhưng chỉ nhìn vào gương mới thấy, không có gương thì chỗ đó chẳng có gì cả. Tư vội vàng lấy đèn pin soi sát lại tấm bia mộ. Không mất nhiều thời gian, Tư nhìn thấy ngay dưới chân bia mộ có một cái lẫy bằng kim loại.
“ Trước khi lật cái lẫy đó lên, con phải dội hết chỗ rượu còn lại lên người. Nhớ khi đi xuống phải thật cẩn thận, đừng quên con dao.”
Hai bàn tay Tư run rẩy, tim đập mạnh. Mọi chuyện càng lúc càng đáng sợ, hơn h sáng một mình nơi gò đất ma quỷ. Và sắp tới đây Tư còn làm chuyện đáng sợ hơn như thế, đi xuống lòng đất bên dưới của một ngôi mộ mà bao năm nay đã trở thành câu chuyện ma ám ảnh tất cả dân làng. Đổ hết chỗ rượu còn lại lên đầu để rượu chảy xuống toàn thân, Tư thở gấp đưa tay nhấn vào cái lẫy dưới chân bia mộ.
“ Cạch.”
Ngay khi tiếng cạch vừa phát ra thì cả gò đất rung chuyển, phần được trát xi măng chuyển động càng lúc càng mạnh. Cái nắp hình vuông mà Tư vừa phát hiện ban nãy đang dần dần hạ xuống kèm theo những âm thanh gai người:
‘’ Cách…..cách…..Kèn….ket…..ẹt….”
Tiếng nước chảy xung quanh gò đất mỗi lúc một mạnh hơn, cả con mương bao quanh đó bình thường vốn lặng lẽ bỗng nhiên lúc này nước dường như chảy xiết hơn rất nhiều.
“ ̀m.”
Phần nắp đã hạ hẳn xuống chạm vào một bậc thang ngay đầu đường hầm. Nước cũng lắng lặng trở lại, Tư bàng hoàng vì trong một vài giây trước mặt Tư lúc này đang hiện ra một đường hầm tối như hũ nút dẫn xuống lòng đất. Tư nghĩ thầm sợ hãi:
‘’ Chuyện này là thật sao…Dưới gò đất này thật sự có một đường hầm đi xuống dưới. Sao lão ta lại có thể làm được đến như thế này.”
Chưa kịp hoàn hồn thì Tư bị một mùi hôi thối từ bên dưới hầm mộ bốc lên làm Tư giật mình lùi lại. Tiếng gió lùa vao đường hầm tạo lên những âm thanh chết chóc:
“ Hú….u….hú…..ú…..hú…”
Chân Tư bủn rủn không cử động được chứ nói gì đến bước xuống dưới đó. Nhưng lập tức Tư được trấn an bởi giọng nói của thầy Tàu:
‘’ Con đi xuống đi, nếu không nhanh tận dụng cơ hội này con quỷ sẽ phát hiện ra. Qua một ngày nữa chúng ta sẽ không tìm được nó nữa đâu.”
Tư thở dồn dập, nghiến răng, bặm chặt môi Tư lấy hết can đảm, dũng khí còn lại nuốt nước bọt đặt một chân xuống tầng hầm. Bậc thang được làm bằng đá nên lạnh toát, một cái lạnh khiến toàn thân Tư tê cứng, nó khác hẳn với cái lạnh ở ngoài trời. Mạnh dạn bước tiếp, Tư khom lưng, cúi đầu càng lúc càng đi sâu xuống bên dưới hầm mộ cùng với chiếc đèn pin soi đường đang cầm trên tay.
Càng xuống sâu càng tối, tuy nhiên với địa hình nơi gò đất, đi xuống được tầm m thì Tư chạm chân được xuống đáy mộ. Không gian nơi đây khá chật hẹp, dưới chân Tư cảm nhận thấy rõ một lớp bùn nhão nhoét, cũng đúng thôi. Nếu theo như lời dân làng kể thì ngôi mộ này đã tồn tại trên năm. Việc đáy hầm mộ ẩm thấp, tạo thành một lớp bùn cũng không có gì là lạ. Soi đèn pin về phía trước Tư nhìn thấy tấm ván gỗ được chạm khảm những hình thù hoa văn như trên quan tài.
Lia đèn pin một đường thì hiện rõ ra đó là một chiếc áo quan cũ kỹ, đôi chỗ đã mục nát sau một thời gian quá dài. Bên dưới ngôi mộ chỉ có độc một chiếc quan tài, soi lên phía trên Tư nghĩ chiếc quan tài này được đưa xuống cũng bằng cách đào huyệt từ phía trên. Sau khi đào xong đám thợ đó đã gia cố lại phần trên mộ bằng một cách nào đó. Nấm mồ bên trên được tạo hình sao cho giống một ngôi mộ để lỡ có người phát hiện ra cũng không chú ý quá mức. Nhìn thì đơn giản nhưng để tạo ra một hầm mộ như thế này không phải chuyện một sớm một chiều. Chưa kể đến cái nắp hầm được thiết kế tinh vi kia nữa.
Thời gian cấp bách, sau khi soi thấy chỉ có một chiếc quan tài được đặt bên dưới hầm mộ Tư chạy vội đến toàn mở nắp quan tài để tìm trái tim của con quỷ. Nhưng vừa mới chạm vào quan tài thì Tư nghe giọng thầy Tàu vang lên:
“ Dừng lại.’”
Tư hoảng hốt lùi về phía sau nhưng không kịp nữa rồi:
“ Phập….Phập…Phập…”
Bên dưới hầm mộ tối om, chiếc đèn pin trong tay Tư rơi xuống lớp bùn:
“ Bộp.”
Ngay sau đó là tiếng thét thất thanh của Tư:
— Á…á……..á……Sư phụ…..cứu….con….với…
……………………………………………………………………..
Về phần ông Phúc, kéo được đám trai làng chạy về ngôi nhà của hai vợ chồng nọ. Vừa chạy ông Phúc vừa nói:
— Có khi nào lão ta quay lại nhà có đứa trẻ mới quay về hôm nọ không..? Tôi nghĩ nhiều khả năng lão quay lại tìm nó đấy….
Thanh niên cầm đầu đáp:
— Bác nói đúng, giờ chúng ta đến đó gọi cửa xem họ thế nào..? Nhanh lên mọi người..
Lúc này cũng đã là hơn h sáng, đèn đuốc sáng rực xung quanh ngôi nhà, thanh niên nọ đứng ngoài cổng nói với mọi người:
— Tạm thời chúng ta phải kiểm tra nhà này đã, mọi người chia làm đội, mỗi đội người đứng bao quanh ngôi nhà nếu thấy ai chạy ra thì hô to cho tất cả biết. Bác Phúc, bác với cháu cùng gõ cửa xem họ ra sao nhé..?
Mọi người lập tức làm theo, ông Phúc đi theo thanh niên kia tiến vào trong sân nhà vợ chồng nọ. Đèn điện tối om, cũng phải thôi tầm này đang là tầm say giấc. Thanh niên cất tiếng gọi:
— Anh Điền ơi, anh Điền….Chị Tú ơi…Mở cửa tôi có chút việc…Tôi Bảo đây….
“ Cộc…Cộc…Cộc..”
Vừa gọi tên vừa gõ cửa nhưng không một ai trả lời. Bảo càng lúc càng gọi to, càng lấy tay vỗ rầm rầm vào cửa nhà. Nhưng đáp lại những tiếng ầm ỹ đó chỉ là một sự im lặng đến rợn người. Một vài hàng xóm bên cạnh thấy ầm ỹ cũng khoác áo chạy ra xem, nhìn đèn đuốc sáng trưng xung quanh ngôi nhà họ bèn hỏi:
— Mấy cậu sao đang đêm lại gõ cửa nhà người ta ầm ầm thế.?
Bảo quay lại đáp:
— Chúng cháu là đám trai làng làm nhiệm vụ canh gác cho làng mình mấy hôm nay đây. Bọn cháu phát hiện lão thầy bùa đi vào đây nên đang truy tìm. Nghĩ bụng sợ lão sẽ quay lại bắt con gái vợ chồng Điền Tú nên chúng cháu đến kiểm tra xem sao. Nhưng gọi cửa từ nãy không thấy ai trả lơi..
Có người hàng xóm đáp:
— Sao thế được, chắc họ ngủ say trong nhà thôi, chập tối tôi còn thấy cả nhà họ ăn cơm, vợ chồng nhà này còn cười nói rất vui vẻ mà. Với lại tôi ở ngay đấy có thấy họ đi đâu đâu…
Ông Phúc đáp:
— Nếu ở trong nhà thì làm sao gọi to với đập cửa rầm rầm như thế không ai nghe thấy gì…? Bảo, cậu phá cửa đi…Tôi nghĩ có chuyện chẳng lành rồi…
Bảo hơi lưỡng lự:
— Chuyện này, cháu không tự ý….quyết được….
Nhưng nghĩ ông Phúc nói có lý nên Bảo quay lại nói với anh em:
— Đưa cái cuốc đây cho tôi….
Một người chạy lại đưa cuốc cho Bảo rồi tất cả nín thở chờ đợi Bảo phá cửa:
‘’ Rầm….Rầm…Rầm..”
Từng nhát bổ vào cánh cửa gỗ kêu lên chát chúa trong đêm tối, số người bị tiếng động làm phiền kéo đến xem mỗi lúc một đông. Sau những nhát bổ như trời giáng bởi thanh niên vạm vỡ mang tên Bảo, cánh cửa bung ra thành ba mảnh. Đạp nốt phần cửa vướng víu Bảo hô hào mọi người cầm đèn, cầm đuốc soi vào phía bên trong nhà.
Trước mắt họ một khung cảnh không thể hãi hùng hơn xuất hiện. Cả căn nhà sáng bừng ánh đuốc. Ở trên giường là hai cái xác người đang nằm nhơ nhớp trong vũng máu, những miếng thịt được gặm một cách nham nhở bị văng ra tung tóe khắp sàn. Trên giường là một đứa bé gái đang cầm quả tim đỏ au rỉ máu cho vào miệng nhai nhóp nhép đến cách ngon lành. Ánh mắt chết chóc không một chút cảm xúc của nó đang quay ra nhìn mọi người rồi khẽ lè lưỡi liếm những giọt máu đang vành ra hai bên mép. Ông Phúc sợ đến không thể di chuyển, thanh niên tên Bảo hoảng loạn lùi về sau miệng ú ớ:
— Đồ….Ma…Quỷ…..