Hai vợ chồng Thúy mới mua một căn hộ ở trung cư cao cấp, biết hai mẹ con tôi lên Hà Nội nên Thúy nhất định giữ lại chơi ngày cuối tuần. Hai vợ chồng Thúy đều rất nhiệt tình nên tôi cũng không tiện từ chối. Anh Hoàng – chồng Thúy vốn là người quý trẻ con nên rất vui vẻ khi biết hai mẹ con tôi ở lại chơi ngày cuối tuần. Tôi không nghĩ anh ấy lại thích Bo đến vậy, bảo rằng chỉ mong Thúy cũng sinh được một đứa con đáng yêu như Bo là anh chẳng còn mong ước hơn gì nữa. Vấn đề là Thúy chưa chịu có con, nó chưa muốn con cái làm vướng bận công việc nên dự định một năm nữa mới sinh.
Chồng Thúy đã biết hết chuyện của tôi và rắc rối mà tôi đang mắc phải với Hải. Anh ấy có chia sẻ rằng chơi với Hải khá lâu, dù không thân những cũng biết phần nào tính cách của Hải. Là một người rất hiếu thắng và sống vô trách nhiệm nên Hải sẽ không đời nào buông tha cho tôi, anh Hoàng căn dặn tôi nếu có vấn đề gì cứ nói nhất định anh sẽ tìm cách giúp đỡ.
Thúy sợ tôi ngại nên nó bồi thêm mấy câu: “Không cần phải suy nghĩ nhiều. Tao với mày chẳng khác gì chị em, chồng tao coi như anh rể mày. Chúng mình như người nhà, giúp đỡ nhau là đương nhiên, không phải ngại đâu.”
Anh Hoàng chợt nghĩ ra điều gì, vội nói ngay: “Mà mẹ của Hải mới phẫu thuật xong, còn rất yếu, em có muốn mang Bo đến thăm bà nội không? Nói gì thì nói, bác Hoa thực sự là một người tốt, rất nhân hậu.”
Tôi không trả lời, cảm thấy hơi ái ngại. Việc thăm mẹ Hải thì không có vấn đề gì, vấn đề là tôi không muốn gặp người nhà của bà ấy, đặc biệt là vợ chồng Hải. Thế nhưng khi nhớ đến những lời nói, những giọt nước mắt chân thành của bà ấy thì tôi lại không thể ngăn cản lòng trắc ẩn của chính mình.
Kết quả là hai mẹ con tôi đã đến thăm mẹ Hải vào chiều ngày hôm sau. Thứ bảy nên bệnh viện vắng người, phòng bệnh của mẹ Hải nằm ở cuối hành lang yên tĩnh. Trước khi mở cửa bước vào tôi phải dặn dò Bo: “Con không được lên tiếng rõ chưa? Bà đang nằm ngủ.”
“Bà nào hả mẹ?” Thằng bé hỏi lại.
Tôi nhìn thằng bé một lát rồi trả lời một tiếng nho nhỏ: “Bà nội.”
“Bà nội là ai hả mẹ?”
Không biết phải giải thích với thằng bé ra sao, tôi đưa tay lên một ra dấu im lặng: “Con trật tự. Không hỏi nữa.”
Thằng bé yên lặng ngả đầu trên vai tôi. Tôi rụt rè gõ cửa phong nhưng tuyệt nhiên không có tiếng trả lời. Tần ngần một lát thì tôi tự mở cửa đi vào. Trong căn phòng màu trắng đầy đủ tiện nghi chỉ có một mình mẹ Hải nằm đó với một đống các thiết bị y tế xung quanh, không có lấy một ai bên cạnh. Tự nhiên tôi cảm thấy thương thay cho thân phận của người phụ nữ này. Tôi tiến lại gần giường bệnh, đặt túi cam lên bàn rồi thả Bo ngồi trên chiếc ghế cạnh đó. Mẹ Hải nằm yên lặng, nhịp thở đều đều, có lẽ bà ấy đang ngủ hoặc yếu đến mức không thể mở nổi mắt. Làn da của bà ấy xanh xao thiếu sức sống, những nếp nhăn hằn rõ trên gương mặt. Tôi tự hỏi vào một ngày cuối tuần thế này thì chồng và con của bà ấy đang ở đâu? Vì sao bà ấy chỉ nằm một mình trong căn phòng V.I.P này? Một phòng bệnh đầy đủ mọi thứ chỉ thiếu chút hơi ấm, quá lạnh lẽo và cô đơn.
Tôi bế Bo lên, kéo bàn tay nhỏ xinh của thằng bé đặt lên tay của mẹ Hải, nói nhỏ vào tai thằng bé: “Con gọi bà nội đi.”
Bo nghe lời, nhắc lại hai tiếng bà nội. Bo có vẻ rụt rè, sợ hãi, cũng đúng thôi vì nó chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế này nên không khỏi lạ lẫm.
Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở ra, một người phụ nữ trẻ bước vào, cô ấy ăn mặc hợp thời với mái tóc xoăn và gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng trông rất quý phái. Tôi cúi đầu chào: “Chào chị!”
Người phụ nữ trẻ khá bất ngờ khi nhìn thấy hai mẹ con tôi, đôi mắt rà từ trên xuống dưới rồi mới gật đầu lại: “Chị là…”
Tôi mỉm cười lịch sự: “Tôi là người quen của bác Hoa, hay tin bác bệnh nên đến thăm. Xin lỗi vì đã tự tiện vào phòng, tôi thấy trong phòng không có ai.”
Nghe tôi nói thế, cô ấy xua tay, cười như cho có: “Không sao. Tôi là Linh, con dâu. Mời chị ngồi.”
Nghe đến hai từ “con dâu” tôi mới ngỡ ngàng nhìn lại người phụ nữ trước mặt một lần nữa. Không thể phụ nhận một điều rằng Linh là một cô gái đẹp, nét đẹp mặn mà yêu kiều của một người phụ nữ đã có chồng, rất xứng đôi với Hải, nhưng một cô gái như thế này đáng ra phải được hưởng sự yêu thương chăm sóc của người chồng chứ không phải vác bụng bầu đi đánh ghen.
Linh rót nước mời tôi rồi nhìn sang Bo hỏi: “Đây là con trai chị sao?”
“Vâng, con trai tôi đấy ạ! Bo chào cô đi.”
Bo khoanh tay ngoan ngoãn: “Cháu chào cô.”
Linh chỉ cười rồi hỏi chuyện tôi: “Chị là người quen thế nào với mẹ tôi?”
“Tôi tên là Vân, tôi với bác Hoa cũng không phải chỗ thân thiết lắm nhưng…biết nói thế nào nhỉ? Bác ấy đã từng giúp đỡ tôi.” Đó là lí do duy nhất tôi nghĩ ra vào lúc này.
“Ra thế. Mẹ tôi vốn là người nhân hậu, chỉ là chẳng ai toàn vẹn, bệnh tật liên miên. Vừa phẫu thuật xong nhưng vẫn chưa khỏe hẳn, bác sĩ nói phải chờ thêm một thời gian vì mẹ tôi cũng cao tuổi rồi.”
“Vâng, mỗi người mỗi phận. Thế chồng con bác ấy đi đâu rồi ạ?” Tôi không nhịn được, tò mò hỏi.
Nghe thế, cô ấy đột nhiên chuyển hướng nhìn, trong đôi mắt nâu lanh lợi ẩn hiện một nỗi buồn khổ vô hình, phức tạp. “Gia đình nhà chồng tôi ai cũng bận bịu công việc cả. Bố chồng tôi làm bên bộ công an nên cũng đi miết, chồng tôi thì bận việc công ty, chẳng ngơi ra được. Bản thân tôi cũng chỉ có cuối tuần mới có thời gian đến, cho nên chuyện chăm sóc người bệnh đành nhờ đến các bác sĩ và y tá trong bệnh viện.”