Cổ họng tôi cứng ngắc, không dám cất lời. Không phải tôi không hiểu mà tôi không tưởng tượng được anh lại si tình như thế. Tôi cũng từng đau khổ như anh, từng dằn vặt giữa hai con đường nhưng rồi chẳng phải mọi chuyện cũng đã qua hay sao? Chẳng phải anh và tôi vẫn ổn và có một cuộc sống riêng tốt đẹp hay sao? Anh đã vượt qua được thời gian khó khăn nhất thì bây giờ cũng đâu là gì.
“Nói anh nghe, em có còn yêu anh không?”
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt da diết mong chờ của anh. Cảm thấy mình vô cùng bất lực, không đủ dũng cảm nói có nhưng lại không nỡ nói không. Cuối cùng vẫn chỉ có thể nói: “Bo là con trai em.” Cố gắng nhấn mạnh để anh hiểu rõ bản chất của vấn đề.
“Tức là em bỏ rơi anh?” Cường nhìn tôi như không thể tin được. “Vân, em ác lắm!”
Rồi anh lên xe lao đi, rất nhanh, rất nhanh, trong khi tôi chỉ biết đứng nhìn anh biến mất giữa dòng người đông đúc, mà bên tai vẫn còn vọng lại câu nói cuối cùng cay nghiệt và oán giận của anh.
Còn lại mình tôi lê bước theo chiều dài của cây cầu, có cái gì đó trong tôi tối đen một mảng. Tôi đã làm tổn thương mối tình đầu của tôi, tổn thương cái quá khứ mà tôi vẫn thường nâng niu nhung nhớ. Tôi chưa từng mong cuộc hội ngộ của chúng tôi thành ra như thế nhưng tôi thật đã làm thế. Gió thổi, tôi thấy mặt mình ươn ướt, tôi biết là tôi đã khóc, sau bao nhiêu năm tôi lại vẫn khóc vì người đó. Chỉ lần này nữa thôi, lần cuối này nữa rồi thôi.
“Lên xe đi.” Cái giọng trầm và lạnh vang lên ngay bên cạnh làm tôi tưởng mình đang bị ảo giác. Lúc quay sang thì đúng là Cường, anh đã quay lại, anh không bỏ mặc tôi, ý nghĩ này khiến trái tim tôi như được một bàn tay ấm áp vỗ về.
Tôi ngồi phía sau Cường, cố gắng giữ một khoảng cách an toàn, không muốn mình tiếp xúc với anh, nhưng khi về gần đến nơi thì vẫn không nhịn được mà nói: “Chúng ta có thể nào quay trở lại năm trước dù chỉ một khoảnh khắc không?”
Cường không nói gì, chỉ quay đầu lại một chút, tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này. Không rõ là khinh bỉ hay chán nản, một cái gì đó rất phức tạp đang tồn tại trong con người anh.