Đang đi thì hắn hỏi tôi: “Vân là người ở đâu?”
“Tôi ở Nam Đinh, nhưng không phải ở thành phố đâu, tôi ở huyện.”
Hắn cười khe khẽ: “À, đất học đây. Đố Vân biết tớ là người ở đâu?”
Tôi ngạc nhiên: “Tôi tưởng cậu là người ở đây?”
“Giống lắm à? Thực ra cũng là sinh viên tỉnh lẻ thôi. Tớ ở Hải Phòng.”
“Thì ra là dân đất cảng.” Tôi lầm bầm.
“Vân vẫn chưa biết tên tớ phải không? Tớ tên là Cường.”
“Ừ, Cường.” Tôi không nói gì nữa, chẳng biết phải nói gì với cậu ta, tôi không phải người giỏi ăn nói cho lắm.
Hắn hơi ngoái đầu lại nhìn tôi: “Này, không phải vẫn còn giận tớ đấy chứ? Tớ đã xin lỗi và chủ động mời đi ăn khuya còn gì?”
“Thì tôi có nói gì đâu.”
“Chẳng cởi mở gì cả.” Hắn nói có chút hờn dỗi.
“Nhất định phải cởi mở à?”
“Đúng!”
“Thế thì xin lỗi nhé, tôi không thể.”
“Vì sao?”
“Vì tôi không thể cởi mở với một người tôi không thân thiết, cũng chưa hiểu rõ.”
“Hay nhỉ? Nhưng mà không cởi mở thì làm sao hiểu rõ người ta.”
Tôi ngẩn ra, chưa biết phải trả lời thế nào thì hắn đột nhiên lao xe lên vỉa hè, cạnh một quán ăn nhỏ. Thì ra đã đến nơi, tôi rò rẫm xuống xe, bước sau hắn.
Tối hôm ấy, tôi và Cường thực sự đã rất vui vẻ. Tôi cứ nghĩ sinh viên luật rất khô khan và cứng nhắc nhưng Cường đã xua đi ý nghĩ cổ điển đó bằng những câu nói đùa, những lời trêu chọc, những câu chuyện thú vị của giờ học luật. Khoảng cách giữa chúng tôi được rút ngắn lại một cách đáng kể, cũng từ hôm ấy, tôi và cái tên vô duyên đó chính thức trở thành bạn. À, còn nữa, tôi đã trở về nhà trước giờ đêm. Nhà sách buổi sáng ngày thường cũng không đông lắm, tôi dễ dàng tìm sách hơn nhưng thực tế là tôi lại không biết mình muốn tìm gì. Có lẽ tôi sẽ tìm một cuốn tiểu thuyết vui vui hoặc đúng tâm trạng. Tôi đi vòng vòng qua các kệ sách truyện nước ngoài, chỉ có một vài người đứng đó. Lâu không đến nhà sách, sách truyện tiểu thuyết tràn lan mà hình như không phải truyện nào cũng chất lượng. Có những cuốn nghe tên thì rất ấn tượng, khi cầm lên đọc qua nội dung mới biết là chẳng có gì đáng để đọc. Thế rồi một cuốn sách màu hồng hồng với tựa đề: “Xin cạch đàn ông” của tác giả Katarzyna Grochola đập vào mắt tôi, không hiểu sao tôi lại thấy nó thu hút đến thế, có lẽ vì cái tên khiến người ta tò mò. Tôi cầm nó lên, chăm chú xem qua nội dung. Còn chưa kịp xem hết thì bên cạnh vang lên một giọng nói con trai có phần châm biếm: “Xin cạch đàn ông, còn trẻ mà sao lại đọc cái tên nghe tối tăm thế này?”
Tôi ngẩng đầu sang nhìn, đó là một chàng trai trẻ, cao ráo, chắc cùng tuổi với tôi hoặc hơn , gì đó là cùng. Anh ta không phải loại đẹp trai nổi bật nhưng cũng sáng sủa, dễ nhìn, đôi mắt ánh lên tia trí tuệ, trên tay còn ôm mấy cuốn sách về luật nên tôi đoán anh ta học luật.
Bình sinh tôi là người không thích bắt chuyện với người lạ, chẳng phải kiêu kỳ mà là chẳng biết phải nói gì. Vì thế tôi cố tình lờ tịt anh chàng vô duyên đó đi, tiếp tục cắm đầu vào cuốn sách. Tôi còn chưa đọc thêm được chữ nào thì lại nghe anh ta nói: “Chảnh thế? Mình chỉ muốn góp ý cho bạn thôi mà.”
Rõ ràng anh ta cố ý chọc tức tôi, tôi vểnh mặt lên đáp: “Bạn đang làm phiền người khác nghiên cứu sách vở đấy bạn ạ!”
Tưởng nói thế thì anh ta sẽ hiểu ý mà không làm phiền nữa, ai ngờ tôi vớ phải tên mặt dày, nghe tôi nói xong không biết ngượng mà còn cười: “Mấy cái tiểu thuyết này có gì mà phải nghiên cứu. Bạn muốn nghiên cứu mình cho bạn mượn mấy quyển luật này.”
Tôi xua tay, ôm cuốn “Xin cạch đàn ông” vào lòng rồi bảo: “Xin lỗi, tôi không ham mê.” Tôi lập tức đi sang khu sách y học nhằm tránh cái tên vô duyên đó, nào ngờ anh ta đi lẽo đẽo sau lưng tôi, nói lằng nhằng: “Sao lại không ham mê? Sống ở xã hội này ai cũng cần biết và hiểu luật pháp. Nếu không mãi mãi bị người ta bắt nạt.”
Anh ta nói thì không phải không đúng nhưng lúc đó tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình. Tôi tức quá, quay ngoắt lại: “Tôi sẽ tìm luật sư để nhờ tư vấn.”
Câu nói ấy của tôi lại càng làm anh ta hồ hởi, đứng chặn trước mặt tôi, mắt sáng rực: “Trời ạ! Vậy thì bạn gặp đúng người rồi. Mình xin tự giới thiệu, mình là luật sư tương lai.”
Tôi thật muốn hét ầm lên ngay tại đó, tôi có thù oán gì với anh ta đâu? Tôi quyết định mặc kệ anh ta, đi kiếm sách y học về đọc, thầm nghĩ không lẽ sinh viên trường luật ai cũng phải nhiều lời và vô duyên thế sao?
Thấy tôi không trả lời, lại coi anh ta như không khí nên anh ta càng chứng tỏ sự tồn tại mãnh liệt của mình bằng việc tiếp tục hỏi han tôi: “Bạn học y hả? Thì ra là bác sĩ tương lai.”
Tôi vẫn tiếp tục coi anh ta như không khí, xem những cuốn sách mình muốn xem với hy vọng cháy bỏng là anh ta sẽ tha cho tôi. Nhưng không, anh ta vẫn tiếp tục: “Này, bác sĩ tương lai, xem ở đây chỉ có vài người, bạn có thể mở lòng nói chuyện với luật sư tương lai này không?”
Tôi hừ một tiếng, quay ngoắt lại nghiến răng nói từng câu từng chữ: “Có phải sinh viên trường luật ai cũng nói nhiều và vô duyên như bạn không? Bạn đang làm xấu mặt sinh viên luật đấy. Với cả chúng ta không quen biết, tôi không nhất thiết phải trả lời bạn.”
“Thôi được rồi, bác sĩ tương lai.”
“Tôi không phải bác sĩ tương lai.”
Anh ta ngơ ngác khi nghe tôi phủ nhận, cẩn thận hỏi lại: “Ơ, thế bạn nghiên cứu sách y làm gì?”
“Y tá cũng cần học.”
“Ừ thì y tá tương lai…”
Không để anh ta nói hết câu, tôi xua tay rồi ôm sách chạy nhanh ra quầy thanh toán mà không dám ngoái đầu lại. Tôi mà còn nghe thêm câu nào từ miệng anh ta nữa thì chắc đầu tôi nổ tung mất. Lúc cần yên tĩnh thì lại gặp cái tên vô duyên đó phá quấy, rõ ràng ngày hôm đó tôi cực kỳ đen đủi mà, đến chiều còn không làm được bài kiểm trả, khóc không ra nước mắt.
Tôi kể lại chuyện gặp phải một tên học luật vô duyên với Thúy và Trinh nghe, hai đứa nó không những không đồng cảm mà còn cười ha hả nói tên đó thú vị. Thúy còn bảo đang muốn làm quen với sinh viên trường Luật mà không có cơ hội, thế mà tôi lại không thèm để ý đến. Trời ạ! Hai đứa nó có phải là bạn thân của tôi không?
Một tối nọ, khi tôi đang làm việc rất nghiêm túc ở quán thì có một nhóm thanh niên khoảng , người đi vào. Tôi không để ý lắm, mang nước đến bàn và xem khách gọi gì như thường lệ, tự nhiên có một giọng nói rất quen thuộc truyền đến.
“A! Y tá tương lai chanh hỏi chảnh làm ở đây à?”
Tôi giật mình ngẩng đầu, dưới ánh đèn lờ mờ của quán tôi nhận ra đôi mắt sáng tinh quái kia, mặt tôi lập tức biến sắc, không nghĩ lại là cái tên vô duyên mà tôi gặp ở nhà sách mấy hôm trước. Hôm nay hắn có đồng bọn đi theo nên có vẻ tự tin gớm, mà tôi thì không được gây sự ở đây, khách hàng luôn là Thượng Đế.
Tôi lờ tịt lời hắn nói, coi như không nghe thấy gì, lễ phép hỏi: “Các anh uống gì ạ?”
Một người trong số đó cười cười hỏi: “Không uống mà ăn có được không?”
Tôi vẫn từ tốn: “Vâng, quán chúng tôi có một vài đồ ăn nhẹ, anh có thể xem qua.”
Nhưng rõ ràng cái tên vô duyên kia không chịu tha cho tôi, hắn ngồi ngay cạnh chỗ tôi đang đứng, giọng cợt nhả: “Y tá tương lai. À không, y tá “xin cạch đàn ông” chứ nhỉ? Bạn có thể vui lòng giới thiệu hết đồ uống và đồ có thể ăn ở đây không?”
Tôi trợn trừng mắt nhìn bộ mặt cợt nhả của hắn. Bạn bè hắn bắt đầu xì xầm gì đó, hắn chỉ quay lại nháy nháy mắt với đám bạn rồi ngước lên nhìn tôi chờ đợi. Tôi hít sâu một hơi, lạnh lùng trả lời: “Đồ uống và đồ ăn đều ở trong menu, các anh có thể chọn gì tùy ý.”
Hắn lập tức vươn tay giằng lấy cuốn thực đơn mà bạn hắn đang cầm rồi ném lên bàn, mỉm cười nói: “Nhưng mà các anh thích nghe thuyết trình hơn, thế mới sinh động.”
Nếu có thể, tôi rất muốn đập ngay cái khay đang cầm trên tay vào bản mặt cười cợt đó của hắn. Hắn không những vô duyên mà còn nhỏ mọn, chỉ vì hôm ở nhà sách tôi không nói chuyện với hắn mà bây giờ hắn trả thù, gây khó dễ cho tôi. Tôi nắm chặt hai bàn tay, bắt đầu giới thiệu lần lượt về đồ uống và đồ ăn. Quán này cũng là một quán lớn, có đến hơn chục loại đồ uống, đồ ăn nhẹ như bánh hay kem cũng không ít. Thế mà khi tôi khổ sở đọc xong một hồi thì bạn của hắn lại lên tiếng: “Nhanh quá bạn ơi! Bạn thử nói lại xem có những loại sinh tố gì?”
Tôi lại kiên nhẫn nói thật chậm, thật chậm từng loại sinh tố.
“Tớ lại quên mất có những loại kem gì rồi.” Một người khác lại hỏi.
Tôi lại tiếp tục kiên nhẫn hết mức có thể. Và đến khi tôi nói đến khô cả cổ thì bọn họ mới chịu tha cho tôi bằng một câu: “Thôi được rồi, cho các anh tách coffee.” Thật không thể chịu nổi, chỉ gọi tách coffee thì có cần tra tấn tôi đến mức ấy không?
Lúc tôi quay người đi vào trong còn nghe hắn nói to: “Nhân viên ở đây phục vụ nhiệt tình thật! Phải thường xuyên đến mới được” Thế là cả đám cười rộ mà chẳng kiêng nể gì. Tôi thầm nghĩ sẽ nhớ kỹ mặt người này, nếu họ đến lần nữa thì có chết tôi cũng không ra tiếp.
Tôi vào trong uống hết hai cốc nước để hạ hỏa mà vẫn chưa hết tức. Kể cho mọi người nghe, họ chỉ cười và lại khen tên vô duyên đó thú vị, tôi không biết thú vị ở điểm gì, họ đâu có phải đọc hết cuốn thực đơn ấy mà biết, đứng tê cả chân. Lúc đó tôi tức lắm, nhưng sau nhiều năm nhớ lại chuyện xảy ra khi đó, nó như một cơn gió mát của kỷ niệm thổi ùa về làm tôi không thể không cười thoải mái, nghĩ sao ngày ấy chúng tôi lại vô tư và trẻ con đến vậy.
_________________