Tựa như bản thân đang lõa thể đứng trước mặt hắn, tùy ý hắn đem từng chút một nhìn thấu.
“Nói chuyện. . . Ha ha. . . .” Lâm Duyệt ha ha cười gượng bức ra vài từ này, trong lòng điên cuồng hô: có cái gì nói nói mau a! Ở trong này sắc mặt lạnh lùng nặng nề để làm chi, định hù dọa tâm hồn nhỏ bé của nàng sao?
Rốt cục người nào đó cũng nói chuyện: “Cô cùng Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron là quan hệ gì?” ánh mắt Diệp Tường Phi bình thản di chuyển, bởi vì hắn phát hiện ra, ánh mắt mình không thể phát hiện được điều gì trên người nàng.
Lâm Duyệt sửng sốt một chút, trong lòng, nhất thời bắt đầu hoảng hốt. Quả nhiên là vì sự tình hôm nay mà tìm nàng! Nhưng mà, vấn đề này nàng nên trả lời thế nào? Nàng cùng Mạc Lặc Nghị Phàm cái gì quan hệ đều không có, nhưng là hôm nay hết thảy ngoài ý muốn đều bị bại lộ. Nàng nói bản thân cùng Mạc Lặc Nghị Phàm không có vấn đề gì, Diệp Tường Phi cũng không nhất định sẽ tin đi?
Nguyên bản, đây là việc tư của nàng, nếu nàng cảm thấy khó có thể mở miệng như vậy, Diệp Tường Phi cũng không nghĩ vô sỉ đến mức lấy quyền lực mà bức nàng nói ra, tuy rằng hắn thật sự rất ngạc nhiên. Tiếp tục nói: “Mạc Lặc Nghị Phàm chỉ đích danh cô muốn cô tới cùng việc hợp tác này, tôi cự tuyệt. . . .”
“Chủ tịch thật anh minh!” Lâm Duyệt quát to một tiếng đánh gãy lời nói của hắn. Miệng cười như hoa nở, đột nhiên phát hiện vị Diệp tổng này thật sự là người tốt a! Lại nhiều lần cứu bản thân thoát khỏi bể khổ.
Tự dưng Diệp Tường Phi bị đánh gãy lời nói, bất mãn trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, người nào đó phát giác là hắn đang hắn bất mãn, vụng trộm thè lưỡi, gãi đầu không dám lên tiếng nữa.
“Tôi cự tuyệt, là vì căn bản cô không có năng lực này.” Diệp Tường Phi tiếp tục nói, những lời này của hắn một nửa là thực một nửa là giả, Lâm Duyệt chỉ là một nhân viên đánh máy tạm thời, không có lý do gì đem tờ danh sách quan trọng như vậy ném cho nàng . Về phương diện khác, hắn không vui khi nhường cho Lâm Duyệt và Mạc Lặc Nghị Phàm có nhiều sự tiếp xúc, nguyên nhân hắn cũng không biết.
Hành vi hôm nay của Mạc Lặc Nghị Phàm đối với Lâm Duyệt có thể nhìn ra sự đặc thù, khiến trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác quái dị khó hiểu, là do Lâm Duyệt là nhân viên của Viễn Vọng sao? Chắc là như vậy!
Kiêu ngạo như hắn, làm sao có thể chịu được hành vi ngang nhiên khiêu khích như thế này của Mạc Lặc Nghị Phàm? Chẳng qua là, cùng Thụy Tạp tập đoàn hợp tác, là cơ hội mà lão chủ tịch tranh thủ cố gắng nhiều năm cũng chưa có một chút kết quả.
Lần này thật vất vả mới có thể cùng Thụy Ca hợp rác, hắn nên vì một người nhân viên nho nhỏ mà cùng Mạc Lặc Nghị Phàm đối đầu sao? Như vậy khác nào lấy đá đậ vào chân mình đi?
Diệp Tường Phi trầm ngâm, giống như đang suy nghĩ sâu xa vấn đề rất đơn giản này, Lâm Duyệt vụng trộm đánh giá hắn, thấy hắn vẫn trầm mặc. Cho rằng là hắn đang đợi bản thân àng mở miệng nói chuyện, nhưng là, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên nói cái gì, đành phải dè dặt cẩn trọng nói: “Chủ tịch. . . Anh minh!”
Quả thật nàng không có năng lực này, hơn nữa một tuần nàng làm thêm không đến giờ làm công, đây không phải là đang đùa chứ? Mạc Lặc Nghị Phàm là cố ý, rầm! May mắn Diệp Tường Phi giúp nàng cự tuyệt!
“Căn bản lần này Mạc Lặc Nghị Phàm chú ý tới Viễn Vọng, duyên cớ là vì cô đi?” Diệp Tường Phi đánh giá nàng, trêu đùa: “Sở dĩ tôi rất ngạc nhiên, cô cùng hắn rốt cuộc là cái quan hệ gì.”