Người Mới Tức Giận

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Cảnh Trí nhìn cô: “Tiểu Niễu, con thấy chỉ là một phần trong nhiều tính xấu của con người mà thôi, mỗi người đều có tính xấu, có người thì đem giấu tính xấu rất giỏi, có người thì biểu hiện ngay trên mặt, so với người giấu trong lòng, thì người biểu hiện ngay trên mặt thì tốt hơn”.

“Như thế nào là giấu trong lòng, như thế nào là biểu hiện ngay trên mặt?”

“Như lời con nói chủ nhiệm Trần còn có Từ Lương Cẩm đều là biểu hiện ngay trên mặt, còn về giấu trong lòng…” Anh ngẫm nghĩ một chút, rồi nói “Có lẽ sống chung với nhau cả đời cũng không biết được tính tình của họ”.

“Bản thân con nguyện gặp phải một người lừa dối con cả đời như vậy, ít ra anh ta phải tốn tâm tư để dối gạt con”. Cô cười khổ, người con gái sợ nhất chính là người con trai ngay cả lừa dối mình cũng không muốn làm, khi anh ta tốn tâm tư lừa dối mình chứng tỏ anh ta còn suy nghĩ đến mình, nếu ngay cả lừa dối cũng không muốn, đó mới chính là tổn thương nhất.

“Tiểu Niễu, trên đời này không có chuyện gì có thể lừa cả đời được, nói dối càng lâu dài thì tổn thương càng lớn, chủ nhiệm Trần đối với con động tay động chân, con tức giận hắn ta là người biến thái, còn lúc Từ Lương Cẩm phản bội lại làm cho con đau khổ, vì quen nhau một thời gian dài thì tình cảm nảy sinh càng nhiều. Chúng ta có thể ví dụ như con gặp phải một người tốn tâm tư lừa dối con cả đời, mười tám năm sau con mới biết sự thật, đến lúc đó con sẽ mong thời gian quay lại mưới tám năm trước”.

“Ý của cậu là muốn con tìm một người giống chủ nhiệm Trần, loại người biểu hiện tính xấu của mình ngay trên mặt sao?”

Trương Cảnh Trí bật cười, đưa tay lên xoa đầu cô, đối với cô thật sự không biết nói gì, “Cậu nghĩ rằng con nên nhìn thật kỹ người bên cạnh, không cần đem tất cả mọi người thành người tốt, cũng không nên đem họ thành người xấu”.

“Con làm sao phân biệt được, giống như cậu nói họ che giấu rất tốt, nếu lại gặp loại người như Từ Lương Cẩm thì thế nào?”. Thái Niễu cảm thấy hoang mang, so với kỳ thi chuyên môn cấp tám còn khó hơn.

Làm sao phân biệt được, Trương Cảnh Trí không biết giải thích ra sao, phân biệt loại người tốt hay xấu còn tùy theo cảm giác của mình, “Dùng trái tim của mình để cảm nhận, cũng có lúc nhận định sai, tuy nhận sai cũng không nên chán nản vì nhận sai không phải là lỗi của con. Lấy sai lầm của người khác nhận làm sai lầm của mình mới chính là người ngu ngốc”.

Giải thích cũng như chưa giải thích, Thái Niễu tựa lưng trên ghế, bộ dáng vẫn có chút chán nản: “Giống như cậu út vậy, người thông minh như cậu út sẽ không nhận định sai người”.

“Ai nói?”

“Không cần ai nói, chuyện rõ ràng thế mà”. Thái Niễu ngồi dậy, “Ít ra con không thấy cậu gặp phải chuyện đáng sợ như con đã gặp”.

Trương Cảnh Trí thật muốn mỗ đầu của tiểu gia hỏa này xem bên trong chứa thứ gì, anh hé miệng cười một cái, “Con cho rằng thư ký Bạch là người thông minh hay không?”.

“Người bên cạnh cậu tất nhiên đều là người thông mình nha”, câu này còn phải hỏi sao.

Trương Cảnh Trí gật đầu “Người thông minh như anh ta cũng có lúc nhận định sai người”.

“A”. Thái Niễu nghe vậy liền hưng phấn hẳn, ánh mắt sáng tròn to, tò mò nhìn anh.

Anh đành phải bán đứng trợ lý đắc lực của mình để dỗ cô gái nhỏ, thư ký Bạch thật xin lỗi, “Thư ký Bạch từng yêu một cô gái rất nhiều năm, thời điểm hai người yêu nhau, cô gái kia rất hiểu chuyện nên thường thông cảm cho anh ta nhiều điều, cô gái đó đến từ một thị trấn nhỏ nên rất giản dị, không hoa trương, điềm tĩnh lại dịu dàng, thư ký Bạch cảm thấy cô ấy rất hoàn hảo, chỉ cần gặp người lớn hai bên thì sẽ tiến tới hôn nhân. Lúc đó thư ký Bạch và cậu còn đang học đại học, sau khi tốt nghiệp thì cậu theo đuổi sự nghiệp chính trị cũng dẫn thư ký Bạch theo cùng, con đường làm quan thuận lợi, thư ký Bạch vẫn đi theo cậu. Khi kết hôn được ba năm, thư ký Bạch phát hiện ra vợ của mình có ba trăm vạn gửi ngân hàng, anh ta rất tức giận, bởi vì anh ta biết nhà của vợ mình rất nghèo nên số tiền như thế không thể có được trừ phi…”.

“Tham ô, nhận hối lộ”, Thái Niễu kinh ngạc đến nổi trừng lớn mắt. Khi nhìn thấy Trương Cảnh Trí gật đầu thì kinh ngạc hô to: “Cô ấy điên rồi, cô ấy không biết làm thế thì thư ký Bạch sẽ phải ngồi tù sao?”.

“Một người đã từng được học qua đại học làm sao không biết được, nhưng lòng tham của con người thật là đáng sợ”. Trương Cảnh Trí uống một ngụm trà, lần đó Bạch Kỳ Trấn thiếu chút nữa đã bị cô gái đó hại chết, cũng may anh ta là người đầu tiên đem sự thật chuyện đó nói ra, bằng không không ai cứu được anh ta”.

“Sau đó, sau đó thế nào?”.

“Sau đó bọn họ ly hôn”. Tình hình tiếp theo như thế nào anh ta không kể nữa, bắt đầu chuyển về đề tài nói chuyện ban đầu “Người thông minh cũng có lúc nhận lầm người, vì vậy, tiểu Niễu đừng nản chí”.

Anh biết cô vẫn còn muốn tìm hiểu thêm nên sau khi giảng giải xong liền kêu cô vào phòng ngủ, không cho cô có cơ hội đặt bất cứ câu hỏi nào, mà anh không biết rằng những điều anh giảng giải với cô đều bị cô ghi nhớ vào trong đầu, trực tiếp đem chuyện tình của Bạch Kỳ Trấn thành chuyện tình đau khổ. Sáng hôm sau, thời điểm Bạch Kỳ Trấn tới đưa quần áo cho cô lại nhận được ánh mắt kỳ dị của cô thì lấy làm hoảng sợ, ánh mắt nhìn lãnh đạo ngụ ý chuyện này là thế nào.

Trương Cảnh Trí cảm thấy nhức đầu, nha đầu, con không thể giấu xúc cảm của mình được sao.

Thái Niễu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt khi đến trường học, bị Trương Cảnh Trí ôm đi mời rượu, trong quan trường phức tạp, tất nhiên sẽ suy đoán theo hướng mập mờ. Nhưng Thái Niễu không nghĩ tới, trong một đêm mọi người đều thay đổi.

Đồng nghiệp vần chào hỏi bình thường không có gì khác thường, nhưng khi Thái Niễu bước vào cổng ký túc xá, lại tình cờ gặp được phó viện trưởng, vừa mở miệng muốn chào hỏi thì phó viện trưởng mặt mày hớn hở mở miệng trước: “Sớm như vậy cô giáo Thái đã đến rồi, cô giáo thật là nhiệt tình, nếu toàn bộ công nhân viên chức giống như cô giáo Thái thì học viện sẽ không lo không phát triển.”

Thật sự là có ý tứ, Thái Niễu không biết nói như thế nào. Chỉ có thể ngay ngô cười nói: “Phải, cần phải vậy”.

Phó viện trưởng Hoàng cười tươi như hoa hỏi cô: “Cô giáo Thái làm công việc chiêu sinh có mệt hay không? Nếu có vấn đề gì thì có thể liên hệ trực tiếp với tôi”.

Phó viện trưởng Hoàng ở trường nổi danh là người rất khó tính, tìm ông ấy giúp đỡ, nghĩ cũng đừng nghĩ, lúc này đây lại chủ động mở lời, rất không bình thường.

“Công tác rất tốt, cảm ơn phó viện trưởng quan tâm”.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”. Phó viện trưởng Hoàng nói xong liền vỗ vai cô một cái rồi mỉn cười rồi đi, trước khi đi còn khích lệ cô: “Làm rất tốt”.

Cô hít sâu một hơi sau đó bước nhanh về hướng văn phòng. Trong văn phòng hiện giờ chỉ có Lưu Chí, Lưu Chí gật đầu một cái với cô coi như chào hỏi, giống như lúc trước, cô thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó một chút, chị Trần cũng đến, nhìn thấy Thái Niễu liền đưa ra một phong thư: “Tiểu Niễu, lần này ký kết thành công hợp đồng liên kết quản lý trường học, công lao lớn nhất thuộc về cô, tôi đã báo lên lãnh đạo viện, đây là tiền thưởng, gồm có ba mươi hai học sinh, mỗi học sinh hai trăm, tổng cộng bốn ngàn sáu, cô đếm lại đi”.

Chị Trần vừa nói xong, mắt Lưu Chí đã nhìn sang bên này. Loại tiền thưởng như thế này mọi người đều biết, nhưng thế nào cũng không tới lượt nhân viên nhỏ như bọn họ nhận được, cho dù là ký được hợp đồng, cùng lắm cũng chỉ được hai ba trăm tiền thưởng, có đôi khi tiền thưởng cũng không có còn phải tốn công đi đàm phán. Thái Niểu nhận được hơn sáu ngàn tiền thưởng lại cảm thấy thật khó khăn. Tiền thưởng này, cô không có tư cách nhận.

Chỉ có thể nói cảm ơn chị Trần sau đó nhận lấy tiền.

Lưu Chí mặt đen lại, liền cầm tài liệu đi ra ngoài, Hoạt Tích Niên không biết tại sao lại không đi làm nên trong phòng lúc này thật yên tĩnh. Trong phòng hiện giờ chỉ còn cô cùng chị Trần, chị Trần ôm hai túi đồ ăn ngồi xuống vị trí của Hoạt Tích Niên, biểu hiện như một người bạn tốt hỏi: “Tiểu Niễu à, ngày hôm qua cô cùng phó thị trưởng…”.

“Chị Trần, chị đừng hiểu lầm, em với phó thị trưởng không như chị nghĩ đâu”.

Chị Trần liền cười, làm ra vẻ đã biết liền nói: “Yên tâm, chị đã hiểu, sự tình này làm lãnh đạo đều phải khiêm tốn. Chỉ là hôm qua chủ nhiệm Trần cũng nhìn thấy, anh ta là thân tín của phó viện trưởng Hoàng, không chừng phó viện trưởng Hoàng cũng đã biết. Biết cũng tốt, đúng lúc em còn chưa vào được biên chế, nghe nói muốn vào biên chế thì phải được bên hành chính sự nghiệp thông qua, chỉ cần một câu nói của phó thị trưởng là không phải là có thể được sao”.

“Chị Trần, phó thị trưởng Trương không phải là người như thế, tuyệt đối sẽ không niệm tình riêng.”

Chị Trần thấy sắc mặt cô trở nên khó coi liền ý thức được mình nói quá lời liền vỗ miệng cười, “Chị thật là nói bừa, phó thị trưởng là người rất chính trực, sẽ không vì việc riêng xen vào công việc, ý của chị là kỳ kiểm tra sát hạch sắp đến, tiễu Niễu ôn tập thật tốt nha.”

Cô hiểu ý tứ trong lời nói của chị Trần, hiện tại cô có nói gì chỉ sợ chị Trần cũng sẽ không tin cô cùng Trương Cảnh Trí là trong sạch. Nói nhiều vô ích, càng nói càng hiểu lầm. Chính là cô không nghĩ tới tên chủ nhiệm biến thái kia lại là thân tín của phó viện trưởng Hoàng, buổi sáng gặp phó viện trưởng Hoàng coi như cô đã hiểu nguyên nhân rồi.

Không có chuyện gì có thể giấu được lâu, chỉ là đến trưa, cô vô tình gặp được hai vị chủ nhiệm cùng thư ký học viện, cô coi như đã hiểu rồi. Ngày thường lãnh đạo thấy bọn họ đều làm như không thấy, chào hỏi cũng chỉ gật đầu, lúc này đây, không cần Thái Niễu mở miệng, những người lãnh đạo đều tích cực hỏi thăm tình hình của cô, từ những cán bộ kỳ cựu cho đến những người ngang bằng với cô.

Lưu Ly không biết nghe được tin tức từ ai, liền lôi kéo cô đến văn phòng, kêu cô thẳng thắn khai thật bằng không giết không tha.

“Không phải cả học viện đều biết chứ?”.

“Không hẳn, là cậu của mình hỏi mình?”. Cậu của Lưu Ly là phó phòng nhân sự của học viện, trước kia không có chú ý đến bạn tốt của cháu mình, vừa nghe tên Thái Niễu, liền nghĩ đến bạn tốt của cháu mình, liền thông báo cho cháu mình biết, để lấy tiếng “hoàng thân quốc thích”.

Cô gào khóc trong lòng, ông trời muốn giết cô sao. Chuyện này nếu để ba cô biết, ba cô nhất định sẽ không tha cho cô.

“Đừng giả bộ không biết với mình”.

“Lưu Ly, mình nói nhưng cậu không được cho ai biết chuyện này, cậu của cậu cũng không được nói”.

“Mình thề sẽ không nói với ai hết”, Lưu Liy liền phất tay, “Được rồi, nói đi”.

Cô cau mày, “Kỳ thật không phải như bên ngoài đồn đãi, phó thị trưởng Trương là cậu út của mình”.

“Cậu út”. Lưu Ly sợ hãi kêu lên sau đó lập tức che miệng lại.

Thái Niễu biết cô hiểu lầm liền giải thích: “Không phải ruột thịt, mình gọi như thế là trèo cao. Ba mình là lái xe của ba cậu út, mẹ mình dạy kèm ở nhà cậu út, hơn nữa từ nhỏ mình đã ở trong nhà cậu út chơi đùa, nên mình mới xưng hô là cậu út.”. Cô giải thích một hồi rồi đem sự tình hôm qua kể lại cho Lưu Ly nghe, Lưu Ly mới trở lại bình thường được.

“Xem ra cậu út này đối với cậu cũng rất tốt”.

Cô gật đầu, Trương gia đối với cô rất tốt, “Cả đời ba mình đều là lái xe của Trương gia, Trương gia đối với nhà mình đều rất tốt”.

“Đúng rồi, phó thị trưởng Trương tới tuổi này mà vẫn chưa lập gia đình rốt cuộc là vì sao, nghe nói anh ta có bệnh khó nói”. Lưu Ly lập tức đứng lên nói ra nghi hoặc của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio