Trương Cảnh Trí nhận được điện thoại của Thần Thanh Đằng gọi về nhà, căn bản không phải là Trương Cảnh Trí đưa Thần Thanh Đằng tới chung cư của mình, chị Linh mở cửa, thấy người lạ tới không dám tùy tiện mời vào nhà, đề nghị cô gọi điện thoại hỏi phó thị trưởng Trương.
Thần Thanh Đằng ưu nhã cười nhạt, gọi điện thoại cho Trương Cảnh Trí, “ Cảnh Trí, em đang đứng ở cửa nhà anh, chân có chút không thoải mái.” Nói xong liền chuyển điện thoại cho chị Linh, chị Linh nhận điện thoại, lập tức mời cô vào nhà.
Thần Thanh Đằng cười cười, bước vào nhà mắt đảo xung quanh, trong phòng bếp đầy đủ các thiết bị có hai cái cốc rõ ràng không phải phong cách của Trương Cảnh Trí, rèm cửa trong phòng khách có họa tiết hình bông hoa nhỏ xinh, màu sắc của đống gối ôm trên ghế sa lon, hiển nhiên cũng không phải là loại Trương Cảnh Trí thích. Cô ngồi trên ghế trong phòng khách, làm như vô tình hỏi han chị Linh, “Chị là người giúp việc cho phó thị trưởng Trương?”
Chị Linh cười cười gật đầu, “Coi như thế đi.” Bưng cho Thần Thanh Đằng một cốc trà nóng, “Mời dùng trà, phó thị trưởng Trương sẽ trở lại nhanh thôi.”
“Cảm ơn, không biết em nên xưng hô với chị như thế nào?”
“Gọi tôi chị Linh là được, tất cả mọi người đều gọi tôi như vậy.”
“Chị Linh à, Trương Cảnh Trí rất bận sao?”
“Chắc vậy, tôi cũng không rõ lắm.” Chị Linh nói chuyện hết sức cẩn thận, chẳng biết tại sao, lúc vừa nhìn thấy Thái Niểu cô đã có cảm giác thân thiết, nhưng lại cảm thấy có một khoảng cách rất lớn với Thần Thanh Đằng. Hơn nữa, cái vẻ kiêu ngạo cao quý trên mặt cô ta, làm cho người ta không thể gần gũi nổi.
Thần Thanh Đằng khẽ nhếch miệng, cái muỗng bên trên đĩa bên cạnh ly trà vô cùng đáng yêu, “Cảnh Trí thích mấy thứ nhỏ nhắn như thế này sao?”
Chị Linh nhạy cảm phát hiện ra sự dò hỏi ngầm, không biến sắc cười cười, cũng không trả lời, Thần Thanh Đằng thấy chị không trả lời, biết ngay là người cẩn thận, cũng không vòng vèo với chị, cười nhẹ nói, “Chị Linh, em sắp kết hôn với phó thị trưởng Trương.”
Chị Linh trợn to mắt không dám tin.
Cô ta cười cười, “Em biết rõ bây giờ trong nhà này có người khác đang sống ở đây, chẳng qua, em biết người không quan trọng sẽ dời đi sớm thôi, hi vọng sau này chúng ta có thể vui vẻ sống hòa thuận.” Lúc Thần Thanh Đằng nói chuyện, vẫn loay hoay cái muỗng nhỏ, vừa nói xong, cái muỗng liền rơi xuống đất, phát ra một tiếng keng. “Em quá vô ý rồi, ngại quá, chân của em hơi bất tiện, chị giúp em nhặt nó được không ạ.”
Chị Linh nghiêm mặt, cũng không phải không thể nhặt một cái muỗng, mà là dáng vẻ coi thường người khác của Thần Thanh Đằng thật khiến cho người ta chán ghét. Chị cố gắng nhẫn nhịn đi tới nhặt cái muỗng, cửa chính liền bị đẩy ra, Trương Cảnh Trí đứng trước cửa, trong nháy mắt đã cảm nhận được không khí trong nhà. Ánh mắt dừng lại ở chiếc muống nhỏ nằm trên mặt đất, thản nhiên nói: “Chị Linh, chị có thể về được rồi.”
Sắc mặt chị Linh không được tốt cho lắm, gật đầu một cái, cời tạp dề, cầm túi xách, ra cửa thay giầy, dặn dò một câu: “Phó thị trưởng Trương, đồ ăn vặt để trong ngăn kéo tủ, sữa chua quá hạn trong tủ đã đổi, mới mua đặt ở ngăn trên cùng, hoa quả trong tủ lạnh cũng rửa rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Chị Linh cười cười, cũng không thèm chào hỏi Thần Thanh Đằng, liền ra về.
Thần Thanh Đằng cúi đầu khẽ nhấp một ngụm trà mới đứng lên đối mặt với Trương Cảnh Trí, chân mày tinh xảo khẽ chau lại, “Cà vạt màu xanh lam nhạt? Xem ra gu thẩm mĩ của anh gần đây đi xuống rồi.”
“Thanh Đằng, chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi….” Trương Cảnh Trí có vẻ mệt mỏi, Cổ Chân đã nói, Thần Thanh Đằng đã có đối tượng kết hôn, cho nên cô ta tuyệt đối không phải là quay lại bắt anh chịu trách nhiệm. Hơn nữa, với cá tính của Thần Thanh Đằng, nếu muốn chịu trách nhiệm thì năm đó sẽ không bỏ đi, cô ta không phải là người ăn trông nồi ngồi trông hướng, cho nên tất cả các chuyện hiện tại chắc chắn có nguyên nhân nào đó. Trương Cảnh Trí chỉ nghĩ cô ta trở về là để trả thù, ngoài ra thật không có nghĩ tới nguyên nhân nào khác. “Nếu như em muốn trả thù anh, anh không còn lời nào để nói.”
Thần Thanh Đằng che miệng cười khẽ, từ từ bước tới gần anh, nụ cười giống như tràn ra ánh mắt, khiến người khác không biết rốt cuộc nụ cười này là thật hay giả. Cô từng bước từng bước tới gần, cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, cô ta nhẹ giọng nói: “Cô ấy thật sự hợp với anh sao?”
“Thanh Đằng.” Trương Cảnh Trí vừa mới mở miệng, liền bị cô ta vòng tay qua cổ.
“Cảnh Trí à, năm đó thật ra không cần giải thích bất cứ điều gì, chỉ cần ôm chặt lấy em như thế này, em nhất định sẽ kiên định ở bên anh, mặc kệ anh có yêu em hay không, em nhất định sẽ không buông tay. Nhưng anh lại không làm gì cả cũng chẳng thèm ôm em lấy một lần, hơn nữa còn lấy đi một cái chân của em. Em không nên trả thù sao?” Giọng nói Thần Thanh Đằng có vẻ cười cợt nhưng mỗi câu đều như một thanh đao nhọn xuyên qua người của anh.
“Nên chứ.” Trừ hai chữ này anh không nói thêm bất kỳ điều gì. Đây là do anh nợ co ta, đáng đời anh chịu đựng bất kỳ trừng phạt nào của cô ta, nhưng những trừng phạt này không bao gồm tổn thương Thái Niểu. “Thanh Đằng, em muốn gì, nói đi.”
“Ôm em một cái đi, đây là chuyện anh thiếu nợ em lúc chúng ta còn yêu nhau.”
Trương Cảnh Trí chậm rãi giơ tay lên, khoác lên vai cô ta.
“Bịch.” Lúc anh vừa ôm lấy Thần Thanh Đằng chỉ một chớp mắt, tiếng đồ vật rơi trên mặt đất truyền tới, anh còn chưa kịp quay đầu lại, đã cảm thấy nước lạnh dội từ sau lưng lại, nghe tiếng tức giận chửi: “Vô sỉ!”
“Tiểu Điểu?” Trương Cảnh Trí vội vàng muốn chạy đuổi theo, nhưng cổ tay bị siết chặt lại
“Trương Cảnh Trí, chấm dứt mọi chuyện như thế này đi.”
“Thanh Đằng!”
“Anh chưa làm em hạnh phúc, lại còn lấy đi một cái chân của em, anh cho là mình còn xứng đáng có hạnh phúc sao?” Đã không còn cười nữa, khuôn mặt lạnh lẽo giống như hoa anh túc nở rộ trong đêm tối.
Thần Thanh Đằng rất đẹp, xuất thân cao quý khiến cô từ khi còn nhỏ đã là một thục nữ quý tộc, dè dặt cao quý lại không mất đi vẻ xinh đẹp. Chỉ là giờ phút này, Trương Cảnh Trí nhìn cô mà lòng cảm thấy bất lực. “Thanh Đằng, nếu như em trở lại sớm một năm, dù có yêu cầu anh xuống địa ngục, anh cũng không có gì phản đối, nhưng hiện tại thì không được. Cho dù em không muốn anh hạnh phúc, nhưng không có tư cách khiến Tiểu Điểu đau lòng.”
“Anh cho rằng chỉ có anh mới khiến cô ấy hạnh phúc sao? cô ấy trẻ trung xinh đẹp, có rất nhiều người yêu, rời bỏ anh cô ấy vẫn còn rất nhiều lựa chọn khác.”
“Nhưng những lựa chọn kia đều không phải là anh.” Trương Cảnh Trí đem tay cô ta kéo ra, xoay người đuổi theo.
Thần Thanh Đằng chậm rãi đi tới cửa sổ, nhìn Trương Cảnh Trí vội vã đuổi theo bóng lưng đã mất, khóe miệng khẽ nâng lên, nụ cười lần này không phải giễu cợt, không phải cười lạnh, mà là nụ cười giống như một đóa hoa nở rộ đầu hạ, tự tin mà ưu nhã. cô ta lấy điện thoại di động ra, ấn phím quay số , “Chuyện của em đã xong rồi, có thể tới đón em không?”
…
Lúc Trương Cảnh Trí chạy ra thì ngay cả đuôi xe của Lưu Ly cũng không nhìn thấy nữa, anh lập tức gọi điện thoại cho hai người, nhưng hai cô đều từ chối không nhận điện thoại, điện thoại của Lưu Ly đã tắt nguồn. Gọi cho Bạch Kỳ Trấn, Bạch Kỳ Trấn cũng không có cách nào liên lạc được, hai người chỉ có thể chia nhau ra tìm.
Mà ở quán rượu lúc này hai người đã say đến không biết gì sớm gục xuống bàn, chai rượu ở cả trên bàn lẫn dưới mặt đất, bồi bàn nhìn thấy mà đau đầu, vô tình thấy ông chủ tới, liền lập tức chạy tới, “Ông chủ, tiểu thư và bạn cô ấy lại uống say.”
Người đàn ông khoát tay, trực tiếp đi tới, nhìn Lưu Ly nằm bên bàn, cẩn thận bế lên, quay đầu nhìn về phía Thái Niểu bên cạnh, lạnh giọng nói, “Trông chừng, thông báo người nhà tới đón cô ấy.” nói xong liền ôm Lưu Ly lên lầu.
Bồi bàn đau khổ, thở dài, cầm điện thoại quen thuộc trên bàn trực tiếp tìm tới tên cậu út, giống như trước, “Ở đây là quán rượu số , cháu gái anh lại uống say.”
Bồi bàn nghe thấy đầu dây bên kia bảo đảm mười phút sau sẽ tới, thoáng yên tâm, chỉ là chưa tới mười phút sau, cậu út còn chưa tới, ngược lại Hoạt Tích Niên đã tới, “Anh ta vừa vào quán rượu đã nhìn thấy Thái Niểu, chạy tới đứng bện cạnh cô, “Tiểu Điểu, Tiểu Điểu.” Gọi cô mấy tiếng, nhưng Thái Niểu đã uống say đến không biết trời đất gì, gọi thế nào cũng không có phản ứng.
Bồi bàn thấy bộ dáng anh ta như vậy, rõ ràng là người quen, nhưng lại ngại vì đã báo cho cậu út cô ấy, chỉ có thể nói: “Tiên sinh, người nhà vị tiểu thư này sẽ sớm tới đón cô ấy.”
Chân mày Hoạt Tích Niên nhíu lại, đứng thẳng người lại móc danh thiếp ra: “Tôi không phải là người xấu, cô ấy là bạn gái tôi, đây là danh thiếp của tôi, tôi còn là viên chức nữa.” nói xong, lại móc thẻ công tác cho bồi bàn xem.
Bồi bàn nhìn thẻ công tác một cái, là viên chức chính phủ, nhìn lại dáng vẻ anh ta cũng không giống người xấu, hơn nữa rõ ràng quen biết Thái Niểu, nên cũng không ngăn lại, “Vậy anh chăm sóc cô ấy, tôi còn có việc chưa làm xong.” nói xong yên tâm quay lại quầy rượu làm việc.
Hoạt Tích Niên nhìn Thái Niểu, ánh mắt tối lại, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt. Ngoài miệng dụ dỗ, “Tiểu Điểu à, để anh đưa em về nhà nhé.” nói xong ôm cô lên, hướng ra cửa.
Trương Cảnh Trí vừa dừng xe đang định mở cửa xuống xe, nói cũng khéo, lại nhìn thấy Hoạt Tích Niên đưa Thái Niểu ra cửa. Mặt anh trầm xuống, không giải thích gì, từng bước kéo Tiểu Điểu về phía mình, thấy cả người cô mềm chẳng khác nào sợi bún, làm cô bực mình nên mới uống nhiều rượu như vậy, mặt càng đen lại. “Tiểu Điểu để tôi đưa cô ấy về nhà là được rồi, cảm ơn.”
Hoạt Tích Niên tức giận nghiêng người tiến lên cản anh, “Phó thị trưởng Trương xin dừng bước.”
Trương Cảnh Trí nhìn sang, không nói.
Sắc mặt Hoạt Tích Niên cũng không được tốt, liếc mắt nhìn Thái Niểu ôn hòa nói: “Anh thấy cô ấy ở bên cạnh anh có cảm thấy vui không?”
“Liên quan gì tới cậu?”
“Hai người căn bản không xứng đôi!” Trương Cảnh Trí càng tỉnh táo, Hoạt Tích Niên càng tức giận, anh ta ghen ghét, đố kỵ, trong ngực như có ngọn lửa thiêu đốt. Hoạt Trình đã cảnh cáo anh ta không cần tiếp tục mọi chuyện với Thái Niểu nữa, mấy lần Trương Cảnh Trí cố ý đợi cô tan việc ở cửa học viện, lại thêm Lưu Ly một mực công nhận, quan hệ bí mật mập mờ không rõ Thái Niểu và phó thị trưởng Trương đã công khai. không cần nói mọi người đều biết.
“Hoạt Tích Niên, không xứng là chuyện của hai người chúng tôi, cậu nên nghe tôi nói một câu, không cần nhớ thương tới phụ nữ của người khác, đối với cậu, gia đình của cậu, bố mẹ của cậu cũng không phải là chuyện tốt.” Trương Cảnh Trí nói xong, lập tức rời đi, Hoạt Tích Niên đuổi theo, lại vừa đúng bị Bạch Kỳ Trấn ngăn lại.
Anh ta giận dữ liếc mắt nhìn Bạch Kỳ Trấn, nặng nề hừ một tiếng, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.