Nếu như ông trời có mắt, sẽ để chúng ta chết cùng nhau _______Lưu Ly.
Tay Lưu Ly run rẩy ngay cả cầm cái cốc cũng không vững, trên người từng trận rét run, giống như có vạn con kiến bò trên người không ngừng cắn cô, rõ ràng cảnh ngộ hai người giống nhau, nhưng anh ta hết lần này tới lần khác tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra.
Không nhịn được, cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Cho những thứ đạo đức, tự ái cùng mẹ anh ta đi chết hết đi. “Cho tôi, mau cho tôi.” (An: tớ nghĩ là chị Ly sẽ không xưng cho em đâu:P) Cô gào thét.
Lưu Khải lạnh lùng âm hiểm nhìn cô, cô gái bò lổm ngổm cạnh chân mình đã chật vật cực hạn rồi, rồi lại mê hoặc tựa như hoa anh túc đêm trăng. Anh ta cúi xuống, giữ lấy cằm cô, “Sẽ phải xuống địa ngục, em nghĩ xong chưa?”
“Không muốn, cho tôi thuốc, cầu xin anh, tôi cầu xin anh.” Loại đau khổ này, cô đã không chịu nổi rồi.
“Em đã cầu xin anh, anh liền thỏa mãn em.” Đưa một bọc bột trắng nhét vào lòng bàn tay cô, Lưu Ly không còn để ý cái gì nữa, bàn tay run rẩy, lại cẩn thận khác thường đem bột rắc lên trên giấy bạc, bật cái bật lửa mấy lần mới lên lửa.
Có cảm giác lâng lâng giúp cô quên hết mọi thứ.
Nếu như, tỉnh lại từ trên giường anh trai mình là một cơn ác mộng, đây chẳng qua mới là bắt đầu mà thôi. Lưu Khải sau khi mang cô rời đi, vốn định trấn an tốt tâm tình cô sau đó để cô đi. Dù sao, cô không vô tình giống như người nhà họ Lưu, không cần thiết kéo thêm một người vô tội chìm sâu vào cái hố này.
Nhưng điều anh ta không nghĩ tới chính là, cô một mình ở khách sạn ngày thứ ba, nhưng lại chủ động gõ cửa phòng anh. Cả người run nước nhỏ từng giọt rơi xuống, trạng thái mơ hồ, khóe môi khẽ nhúc nhích, chỉ nói mấy chữ “Đau quá”, nhưng Lưu Khải đã biết nguyên nhân do đâu.
Không nghĩ tới bọn họ lại ác như vậy.
Chẳng biết từ lúc nào, bọn họ đã sớm cho Lưu Ly ăn đồ ăn có trộn với ma túy, tuy phân lượng ít, nhưng đủ để cho cô nghiện.
Tiền bạc, quyền lợi danh vọng có thể khiến con người ta mất đi nhân tính.
Nhất là ma túy tinh khiết lại càng làm cho người ta dễ thăng hoa, tất cả đều không còn quan trọng.Cô lâng lâng, nhìn Lưu Khải cười to. Một giây kế tiếp, lại bị anh hung hăng kéo vào trong ngực. Thần trí cô vẫn chưa tỉnh táo, nhưng một giây khi bị anh hôn lên, vẫn nghe anh nói rõ ràng, “Muốn xuống địa ngục, chúng ta cùng nhau xuống.” (An: Nói thật An rất ghét kiểu loạn luôn này, nhưng mà, lần này AN đầu hàng rồi, có một người như anh LK, thì chẳng cần biết thế giới là gì nữa, chỉ cần là chính mình thôi, hu hu, cảm động quá chấm nước mắt đây chính là lý do An sửa cách xưng “anh ta” thành “anh” nha)
Cuộc trầm luôn bắt đầu………………
Lưu Khải là người có năng lực, không có nhà họ Lưu, anh vẫn có thể tự mình trở thành một nhân vật lớn. Ban ngày, Lưu Ly không nhìn thấy anh, chỉ có ban đêm. Hỗn loạn, điên cuồng, bầu bạn với bia rượu và ma túy ban đêm, đều là bọn họ cùng nhau vượt qua.
Không ai biết quan hệ của bọn họ, cấp dưới của anh chỉ biết cô là người phụ nữ của anh, một cô gái rất quan trọng.
Lưu Ly bay nhảy cả ngày lẫn đêm, ban ngày cô là một học sinh bình thường, thỉnh thoảng tùy hứng làm mấy chuyện phản nghịch, nhưng vẫn trong giới hạn có thể chấp nhận của các bậc phụ huynh. Khi màn đêm hạ xuống, cô liền biến thành một người khác, trong quán rượu cô là vị khách điên cuồng nhất, cô có thể tùy ý chỉ tay, nhìn thấy ai không vừa ý lập tức ném ly rượu trong tay vào người đó, cô phách lối, nhưng không ai dám phản bác, bởi vì cô là người phụ nữ của Lưu Khải. Mà trong thế lực ngầm ở đâu, tất cả đều của Lưu Khải.
Mỗi lần nổi điên kết thúc, chất nghiện lấp đầy toàn thân, cô lảo đảo đi lên lầu, đi tới một gian phòng sâu nhất, đẩy cửa ra, hướng về phía bóng người đang ngồi đưa tay ra. Nhưng lúc này, cô cũng không phải muốn.
Lưu Khải chẳng biết từ khi nào mình đã động tâm, nếu như cô chỉ là một kẻ sa đọa bình thường, anh sẽ không quan tâm cô biến thành cái dạng gì, chỉ cần ở bên cạnh anh là tốt rồi, nhưng bây giờ không phải. Anh muốn cô sống cuộc sống của một con người.
“Không có, không thể nữa.”
Lưu Ly cười quyến rũ, thướt tha đi tới, trực tiếp tiến sát vào trong ngực anh. “Cho em, em không thoải mái.”
Nhưng, đổi lấy không phải là sự thân mật của anh, mà là anh vô tình cự tuyệt.
“Cai đi.”
Mặt Lưu Ly liền biến sắc, “Không thể nào. Anh không bị nghiện, anh không biết loại đau khổ này, em tình nguyện chết.”
Lưu Khải tỏ vẻ đã hiểu đứng dậy, hung hăng nhéo cổ tay của cô, kéo cô sang mật thất cách vách. Lượng ma túy trong mật thất có thể tương đương với một xưởng gia công ma túy nhỏ. Nhưng không phải đưa ma túy luôn cho cô, mà nói cho cô biết, “Anh cũng có thể hút, sau đó chúng ta cùng nhau cai nghiện.”
Lưu Ly kinh ngạc, vẻ mặt không tin được ngước nhìn anh.
Nhưng anh đã buông tay cô ra, cầm lên một gói ma túy, thuần thục bật lửa, đốt, hút.
“Điên rồi, anh điên rồi……………..” Cô gào khóc đứng lên, liều mạng ngăn cản, nhưng chuyện mà Lưu Khải đã quyết, bất luận ai cũng không ngăn cản được.
Ma túy đầu độc, tất cả những giới hạn luôn lý đạo đức và tình yêu đều không còn, hai người cùng nhau trầm luôn. (An: nói thật lần trước đọc xong bản QT mà k dám ed, vậy mà nước mắt cứ rơi, hôm nay mới dám bỏ ra ed tiếp mà nước mắt nó cứ tự nhiên chảy. thật sự là An vô cùng dị ứng mấy kiểu cấm luyến vô đạo đức thế này, nhưng mà, lần này, có lẽ An đã sai thật rồi!!!)
"Anh sẽ hối hận." Lưu Ly vùi ở trong ngực của anh, ánh mắt mở to. Thân thể vẫn còn dư vị nhưng đại não lại trống rỗng.
Lưu Khải lật người xuống giường, trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, anh mặc quần áo tử tế, nhìn cô vẫn còn đang lõa lồ nằm ở trên giường, giọng nói lạnh như băng: "Hai chữ hối hận, không hợp với anh."
Ánh mắt Lưu Ly lóe lên, nhưng chỉ một cái chớp mắt liền thu hồi tâm tình lại, "Đừng cười như vậy, đó không phải là em."
không phải là cô, là ai. cô hiện tại cũng không nhận ra bản thân mình. Lưu Ly quấn chăn xuống giường vòng qua anh, lấy đồ lót và quần áo trong tủ ra, không chút để ý trực tiếp ở trước mặt anh mặc vào. Mặc xong như biến thành một người khác, lại trở lại một nữ sinh thanh thuần. cô nhếch miệng, "Đây là em sao? Rốt cuộc đây có phải là em không có thể có thể rõ ràng sao? nói cho anh biết một điều, ngay cả chính em cũng không biết rõ, ai mới là em." Lưu Ly nói xong cầm túi xách đi xuống lầu.
........
Chất độc tàn khốc giống như bị lăng trì vậy, như bị cắt đứt đi từng thớ thịt, đau đớn tận xương tủy, nhưng lại không để bạn chết một cách dễ dàng. Đối với loại cực hình này, chết ngược lại là một sự giải thoát.
Nếu như có thể, cô thật sự mong muốn mình cứ như vậy chết đi.
Rượu mạnh từng chén từng chén đổ vào miệng, nhưng căn bản không nén được nội tâm đang kêu gào. Lưu Ly nhìn chung quanh, giống như một người hành khất tìm kiếm một chút ấm no. Trong một góc tối mờ của quầy rượu, mấy bé trai đang bán lẻ hàng. cô chỉ cười một cái, những kẻ này dám ở trong quán rượu của Lưu Khải bán hàng, rõ ràng không phải là khách quen. Hoặc giả, họ không biết cô.
Lưu Ly lảo đảo bước qua, "Tôi muốn hàng."
Mấy thanh niên vây quanh trêu chọc, "cô gái xinh đẹp thế này muốn hàng, nhất định là có, nhưng cô em trước tiên phải để anh hôn một cái."
"Hôn một cái?"
"Đúng vậy, hôn một cái!" Tên con trai vừa nói liền đem cả một đoàn người vây cô.
Thần trí Lưu Ly đã không còn rõ ràng lắm, hoặc nói căn bản lý trí đã không còn. "Chỉ cần cho tôi hàng, để cho tôi thỏa mãn xong rồi làm cái gì cũng được."
Mấy tên đàn ông nghe xong đều hưng phấn, gấp gáp, trực tiếp đem cô áp đao trên ghế salon. Khi hơi thở xa lạ chui vào khoang miệng, cô phát hiện, thì ra cô không làm được. Vô ý thức giãy giụa, thân thể bị đè chặt, cô giãy giụa yếu ớt.
Nhưng đúng lúc này, sức nặng trên người đột nhiên biến mất. Cổ tay bị nắm chặt, không cử động được, cô đã bị kéo ra quầy rượu. Ánh sáng yếu ớt phía sau, cô cố gắng nhìn rõ người đàn ông trước mặt, nhưng mí mắt rũ xuống, thân thể lại càng không thoải mái.
Bên tai nghe âm thanh hò hét loạn lên, sau đó cô lại giống như không nghe thấy cái gì nữa, về sau, cô không nhớ gì nữa.
Lưu Khải mang cô về, một tháng đó, là khoảng thời gian kinh hoàng sống không bằng chết mà cả đời này cô không muốn nhớ lại. Sau khi bị giam một tháng, cô phát hiện, thì ra cô nhớ rõ hình dạng người đàn ông kéo cô ra khỏi quầy rượu.
Cám ơn anh, người xa lạ.
Xoay người lại, nhìn về phía Lưu Khải, anh cũng tiều tụy giống cô, đây chính là người bên cạnh dắt cô đi qua bóng tối, có phải hay không cũng nên nói lời từ biệt rồi?
"Chấm dứt đi!" cô muốn quên hết mọi chuyện, cô không muốn thù hận cả đời, cô không dũng cảm như vậy.
Lưu Khải nhìn cô lạnh băng, mặt tái nhợt không có một chút huyết sắc.
"Em cũng không nên về đó, nơi đó chính là địa ngục, rời đi chưa chắc đã là chuyện xấu."
Anh xoay người trở về phòng, quay lại trong tay cầm theo một tờ áp thẻ, đưa cho cô "Dùng cái này, ít nhất để cho anh biết em vẫn còn sống."
Lưu Ly nhếch miệng, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, nhận lấy thẻ, gắt gao siết chặt.
Lưu Khải thông suốt quay người, cũng không thèm nhìn cô thêm một cái.
Lưu Ly ngồi xổm xuống, cuối cùng không nhịn được, khóc to.
Lưu Khải đứng ở lầu hai, xuyên qua thủy tinh trầm mặc nhìn cô, đến tận khi cô rời đi, anh cũng không nhúc nhích một cái.
........
Mười năm.
Thời điểm Lưu Khải đi vào Lưu Thị giống như là có không khí lạnh tràn về, khiến cho các nhân viên cũng tự giác nhượng bộ. Dành riêng thang máy lên tầng cao nhất, đi vào phòng làm việc trước đây nhiều năm của anh, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ không có bất kỳ biểu hiện nào. Nắm trong tay mọi thứ, nhưng cũng chỉ là như thế.
Nếu như có thể, anh nguyện dùng tất cả đổi lấy một đời hạnh phúc của cô.
Vào buổi trưa, thư ký gọi điện thoại tới, "Tổng giám đốc Lưu, Lưu tiểu thư đem người bạn nhỏ tới, cô ấy nói là để nhờ ở chỗ ngày máy ngày, cô ấy theo chồng đi công tác!" Thư ký để điện thoại xuống, thằng nhóc Bạch Thịnh đã gõ cửa đi vào.
"Cậu ơi, mấy ngày này, nhờ quan tâm nhiều hơn."
Lưu Khải nhìn đứa nhóc, trong lúc nhất thời, khóe miệng co rút.
Hai người ở cùng một chỗ, sẽ thành cái dạng gì đây?