Kể từ hôm đó, ngày nào tôi cũng sống trong lo lắng.
Tôi đối xử với bạn cùng bàn mới vô cùng cẩn thận, cẩn thận để không đụng vào người cậu ấy.
Hình như cậu ấy cũng nhận ra được sự khốn đốn của tôi, đôi khi cậu ấy chẳng nói gì cả, chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, như muốn nói cho tôi biết: “Không sao, đừng lo lắng.”
Tôi rất biết ơn cậu ấy.
Nhưng chuyện tôi có thể làm là mỗi ngày cố gắng đến sớm hơn một chút, giúp cậu ấy lau sạch bàn ghế; trong tiết học cố gắng nghiêng người viết bài, như vậy sẽ giảm khả năng đụng vào người cậu ấy.
Chúng tôi tiếp tục mối quan hệ bạn cùng bàn như vậy, một tháng trôi qua, cậu ấy không hề nói muốn đổi bạn cùng bàn.
Nhưng mà, tôi và Hạ Vi Vi đã hoàn toàn trở mặt với nhau.
Từ hôm đó đến nay, Hạ Vi Vi không bao giờ liếc mắt nhìn tôi dù chỉ một lần, thậm chí còn không nhìn Trương Dịch — giữa chúng tôi như có một bức tường băng thật dày, hơn nữa, mâu thuẫn càng ngày càng gay gắt.
Trưa nay, sau khi tan học chúng tôi thường đến căn tin mua cơm.
Trong một hàng ngũ thật dài, Hạ Vi Vi bưng khay cơm đứng trước tôi.
Cậu ta cất giọng trong trẻo, nói: “Một suất gà cay.”
Tôi ló đầu ra nhìn đĩa gà cay, chỉ còn lại một phần mà thôi.
Bạn học đằng sau cũng nhìn thấy, ai cũng tỏ ra chán nản.
Trong căn tin ồn ào, mọi người đi mua đồ ăn như ruồi nhặng mất đầu.
Hạ Vi Vi lấy đồ ăn xong thì xoay người rời đi.
Tôi đang định giơ tay lên chỉ đồ ăn để cô bán cơm lấy cho, đột nhiên, cánh tay tôi nóng lên, “rầm” một cái, khay cơm của Hạ Vi Vi rơi xuống chân tôi.
Đó là chuyện ngoài ý muốn cỡ nào chứ!
Tôi hoàn toàn sửng sốt — Đây là một câu chuyện đầy kịch tính, nhưng thật bất hạnh, nhân vật chính trong chuyện này lại chính là Hạ Vi Vi!
Tôi thầm than thở một tiếng trong lòng: va vào ai không vào, sao cứ phải là cậu ta cơ chứ?
Hàng của chúng tôi bất chợt yên tĩnh, sau đó bắt đầu xôn xao.
Cậu bạn đứng sau tôi liên tục thúc giục: “Mau mua cơm đi, đừng đứng yên nữa!”
Nhưng mà tôi như thể ngốc luôn ở đấy, vào giờ phút quan trọng, tôi lại vô dụng như thế đấy.
Tôi ngẩng đầu, thấy gương mặt xanh mét của Hạ Vi Vi, có thể nhìn ra cậu ta đang cố gắng kìm nén sự giận dữ của mình.
Cậu ta chỉ vào khay cơm trên mặt đất và một ít đồ ăn còn sót lại, gằn từng chữ một: “Cậu đền gà cay cho tôi mau!”
Tôi không có thời gian để chú ý đến cổ tay bị sưng đỏ của mình, chỉ có thể thầm kêu khổ trong lòng — Bảo tôi đào đâu ra một suất gà cay bây giờ?
Tôi ngơ ngác nhìn khay cơm dưới chân Hạ Vi Vi và vài miếng gà cay còn sót lại, thậm chí còn không nghe được tiếng động xung quanh.
Tôi chỉ biết xấu hổ, áy náy đứng ở nơi đó, không biết nên làm gì bây giờ.
Lúc này, cô bán cơm bắt đầu gõ gõ cái thìa lớn, kêu: “Người tiếp theo”.
Cậu bạn phía sau tôi rốt cuộc không chờ được nữa, lướt qua tôi bắt đầu mua cơm.
Hàng ngũ mua cơm tự động lui lại phía sau, để lại tôi và Hạ Vi Vi đứng trước cửa bán gà cay ba đồng một suất, bắt đầu than khóc với đủ loại phong cách khác nhau.
Cậu ta vẫn lặp đi lặp lại một câu: “Cậu đền gà cay cho tôi!”
Tôi thở dài, cúi đầu nhặt khay cơm của Hạ Vi Vi lên.
Nhưng ở phía sau, Trương Dịch lại đột nhiên đi tới, bước đến chỗ chúng tôi thì đứng lại.
Cậu ấy nhìn Hạ Vi Vi, thấy gương mặt tức giận của cậu ta, rồi lại nhìn đống đồ ăn lộn xộn chẳng ra làm sao trên sàn nhà.
Có lẽ chỉ vài giây trôi qua, cậu ấy giơ tay lên, đưa khay cơm của mình đến trước mặt Hạ Vi Vi, trên khay cơm của cậu, bất thình lình xuất hiện một suất gà cay đang tỏa hơi nóng!
Hạ Vi Vi giật mình ngẩng đầu lên, cậu ta nhìn Trương Dịch, còn Trương Dịch chỉ mỉm cười.
Cậu nói: “Hết gà cay rồi, nếu cậu muốn ăn, suất của tôi cho cậu này.”
Tôi chợt hít thở không thông, tôi đoán chắc Hạ Vi Vi cũng như thế nhỉ?
Nhưng mà ngay sau đó, tôi thấy Hạ Vi Vi nở một nụ cười trào phúng.
Cậu ta nói: “Trương Dịch, lạ thật, sao cậu lại đối xử với cậu ta tốt như vậy?”
Giọng Trương Dịch vẫn điềm nhiên như cũ: “Đều là bạn học với nhau, có gì mà không bỏ qua được.”
Tay cậu vẫn còn cầm khay cơm của mình, cậu đẩy nó đến trước mặt Hạ Vi Vi: “Mau ăn đi, không thì nguội mất.”
Tôi lúng túng đứng đó, khung cảnh trước mắt đột nhiên khiến tôi chán ghét bản thân lúc đó thật thảm hại và bất tài.
Tôi ngẩng đầu nhìn Hạ Vi Vi, vô tình chạm phải ánh mắt oán hận của cậu ta.
Ánh mắt đó, sắc bén và dữ tợn, không hiểu sao khiến tôi rùng mình một cái.
Nhưng mà, ngay lúc tôi đang đứng yên bất động, Hạ Vi Vi cướp lấy khay cơm của cậu ta trên tay tôi, xoay người rời đi.
Đi được vài bước, cậu ta xoay người lại, nhìn hai người chúng tôi vẫn đứng yên tại chỗ, lớn tiếng hỏi: “Trương Dịch, cậu đối xử với cậu ta tốt như thế, có phải trong lòng có quỷ hay không?”
Mặt tôi chợt đỏ lựng, tôi trông thấy những người xung quanh dừng bước, nhìn chúng tôi với vẻ hóng hớt.
Nhưng mà ngay sau đó, Trương Dịch lại nói một câu khiến tôi suốt đời nhớ mãi: “Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi.”
Lúc cậu ấy nói những lời này, khóe miệng hơi cong lên, mang ý cười nhàn nhạt, thật khẽ, nhưng lại ấm áp đến vậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, sửng sốt.
Hạ Vi Vi dậm chân một cái, “Hừ” một tiếng rồi đi mất.
Đôi mắt tôi lặng lẽ nổi lên một lớp sương mù.
Tôi cúi đầu, cố gắng kìm nén không để chất lỏng trong hốc mắt trào ra.
Sau đó tôi nghe thấy giọng nói thân thuộc của Trương Dịch: “Nhanh đi mua cơm đi, sắp bán hết rồi kìa.”
Nói xong, cậu ấy rời đi.
Tôi ngẩng đầu, xuyên qua tầm mắt đầy sương mù, tôi trông thấy bóng lưng cao ráo và bước chân kiên định của cậu, thật giống như chàng hoàng tử giờ, cậu ấy vừa ngoảnh lại, cô bé Lọ Lem như lạc vào giấc mộng.
Giấc mộng của tôi, giấc mộng tưởng chừng như viển vông đó là: Nếu một ngày nào đó tôi có thể trở thành một công chúa thật sự, vậy thì tốt biết bao.