“Ê ——“
Trương Bình mời Bùi Vân vào trong sân, Viên Phi Phi vẫn ngồi bên bậc cửa như vừa rồi, nàng giơ tay hô lên một tiếng với Bùi Vân, Bùi Vân vì thế mới trông thấy nơi nàng đang ngồi, bước tới, nhẹ nhàng bảo: “Nàng sao lại ngồi dưới đất.”
Viên Phi Phi ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Mát mẻ.”
Lúc này, Trương Bình đã đóng cổng xong xuôi, vào lại trong sân, ngó ngó Bùi Vân, sau đó bước vô bếp.
“Bình thúc.” Bùi Vân không biết hắn định làm gì, Viên Phi Phi giữ Bùi Vân lại, nói: “Không cần theo ông ấy, ông ấy đi nấu nước.” Viên Phi Phi vừa giải thích cho Bùi Vân, vừa thắc mắc không biết vừa rồi Trương Bình tính nói gì.
Rốt cuộc là tại vì cái gì…… Viên Phi Phi thầm oán than, lòng dạ các cụ thật khó đoán.
Trong lúc Viên Phi Phi còn đang ngồi xổm dưới đất ngây người, một bàn tay nắm lấy cánh tay của nàng. Viên Phi Phi ngẩng đầu, trông thấy Bùi Vân đang khom người đứng ngay trước mặt.
“Làm gì vậy.”
Bùi Vân khẽ nói: “Đứng lên đi, cứ ngồi dưới đất sẽ bị cảm.”
Viên Phi Phi nhướng mày, nói một câu “được thôi,” sau đó vịn sức của tay Bùi Vân đứng lên. Nàng phủi phủi đít cho hết bụi đất, nói với Bùi Vân: “Làm gì mà tới vậy.”
Bùi Vân cười cười, nói: “Không làm gì cả.”
Viên Phi Phi: “Cớ sao đêm hôm khuya khoắt không ngoan ngoãn nằm nhà ngủ.”
Bùi Vân my mắt bình đạm, nói: “Ta ngủ không được, tuỳ tiện ra ngoài tản bộ, đi mãi đi mãi cuối cùng ngang qua nơi của nàng.”
Viên Phi Phi cười vui vẻ bảo: “Từ Kim Lâu đến đây phải qua bảy, tám con phố, ngươi đi quả thực rất tuỳ tiện mà ghé ngang qua, nhỉ.”
Bùi Vân cũng cười thản nhiên, không tiếp lời.
Viên Phi Phi tiến lên đứng cách Bùi Vân quãng nửa bước, híp mắt chăm chú quan sát hắn.
Có lẽ do vẫn chưa vực dậy được từ nỗi đau sau khi mất đi người thân, sắc mặt của Bùi Vân có chút tái nhợt. Hôm nay hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo trắng, không mang áo khoác, trên lưng cài một chiếc thắt lưng màu xanh xám. Vài ngày không gặp, Bùi Vân dường như càng thêm hao gầy. Vòng thắt lưng của hắn mảnh mai, trông như một cây trúc lung lay sắp đổ trong gió.
“Nàng ngó cái gì.” Bùi Vân cúi đầu nhìn Viên Phi Phi, nhỏ giọng nói.
Viên Phi Phi bảo: “Mấy hôm nay ngươi lại không ăn cơm?”
Bùi Vân lắc đầu: “Ta ăn rồi.”
Viên Phi Phi: “Ngươi ăn còn ít hơn cả con mèo hoang trên phố.”
Bùi Vân nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của Viên Phi Phi. Viên Phi Phi đứng thẳng người, nói: “Rốt cuộc ngươi đến làm gì.”
Trong sân yên tĩnh một lúc, Bùi Vân không đáp, chỉ có côn trùng đâu đây cất tiếng kêu râm ran trong bụi cỏ. Thấy hắn không trả lời, Viên Phi Phi cũng chẳng hối, tự mình duỗi thắt lưng, chuẩn bị vào trong bếp xem coi Trương Bình đang làm gì. Đương lúc nàng sắp xoay đi, Bùi Vân bỗng lên tiếng.
“Lâu rồi nàng chưa ghé thăm ta.”
Viên Phi Phi hơi sửng sốt, lập tức nghĩ ngợi một chút, nói: “Mới có vài ngày mà……”
Bùi Vân xây lưng về phía nàng, không nói gì.
Viên Phi Phi không biết sao thấy chột dạ. Hai bữa nay nàng từ sáng tới tối lo nghĩ xem làm cách nào bỏ thuốc Trương Bình để thắng cược, đích xác đã đem chuyện của Bùi Vân bỏ xó. Hiện giờ không giống như trước đó, mẫu thân của Bùi Vân vừa qua đời, là lúc hắn đang đau buồn, nếu như không lo đánh cược với Trương Bình, có thể Viên Phi Phi đã ngày ngày đến thăm hắn.
“Khụ…….” Viên Phi Phi hắng giọng, nói: “Là ta sợ làm phiền ngươi, muốn để ngươi yên tĩnh một chút.”
“Gạt người.”
Viên Phi Phi: “……” Trong lòng nàng đang nghĩ có vẻ như tên Mít Ướt này đã khôn hơn xưa không ít. Xong nàng lại nghĩ, Bùi Vân xưa giờ vốn rất thông minh.
“Phi Phi.” Bùi Vân xoay người lại, nhìn Viên Phi Phi. “Nàng không đến thăm ta cũng không sao, ta có thể đến thăm nàng, nhưng nàng đừng gạt ta.”
Viên Phi Phi nhìn sắc mặt của Bùi Vân, thấy hắn đã đỏ hoe nơi hốc mắt, chỉ cần mình sơ hở nói sai một câu thôi, hắn sẽ khóc liền. Viên Phi Phi nhấc tay chà chà cổ của mình ——cảm giác của nàng hiện giờ giống như đang nghẹn một miếng màn thầu, rất muốn phản bác vài câu, nhưng lại không cách nào nói gì được. Cuối cùng nàng nhếch mép, nói: “Không phải là ta không muốn đi thăm ngươi, mà là mấy hôm nay ta bị kẹt chút việc.”
“Việc gì.”
Viên Phi Phi chớp chớp mắt. Trong ấn tượng của nàng, Bùi Vân hình như không phải loại người thích gặng hỏi đến cùng.
“Hôm nay ngươi sao vậy.”
Bùi Vân không nói gì.
Viên Phi Phi chau mày nói: “Sắc mặt của ngươi rất tệ, không ăn uống cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng phải không.” Nàng muốn vươn tay vỗ vỗ vai của Bùi Vân, ai ngờ vừa nhấc tay lên, Bùi Vân bỗng chụp lấy tay của nàng. Viên Phi Phi giật mình, cũng không tránh, nàng nhìn Bùi Vân, nói: “Sao thế.”
Bùi Vân cúi gằm mặt xuống, cánh tay cũng rũ xuống. Chỉ là, bàn tay vẫn y như cũ nắm chặt tay của Viên Phi Phi không buông.
“Ngươi rốt cuộc——“ Viên Phi Phi ngưng câu nói lại, bởi vì nàng cảm giác được, tay của Bùi Vân đang run lên.
“Ta đợi nàng mãi……” giọng của Bùi Vân rất thấp, rất khẽ, tựa như mây ở cuối chân trời.
Viên Phi Phi ngậm luôn miệng lại.
“Ta vẫn đợi nàng mãi, hôm nay, hôm qua……. Nhưng nàng không lại.” Ban đầu chỉ là bàn tay của Bùi Vân run lên, sau đó, dần dần, cánh tay của hắn, rồi thân thể của hắn đều khẽ run rẩy. “Phi Phi, hai ngày hôm nay, ta giống như đã trải qua cả một đời người.” Hắn vừa nói vừa quay đi, dường như không muốn để cho Viên Phi Phi trông thấy mặt của hắn.
Kỳ thực Viên Phi Phi không hề ngẩng đầu, nàng vẫn nhìn chằm chằm mặt đất. Nàng biết sau khi Bùi Vân trưởng thành, rất không thích người khác trông thấy hắn khóc.
Chẳng qua, điều này không cách nào dấu được…… Viên Phi Phi nhìn từng giọt từng giọt nước rơi trên mặt đất như những đoá hoa đang nở, trong lòng thở dài.
“Ta biết nàng không thích bị người khác dây dưa, nhưng ta thực tình không nhịn nổi.” Bùi Vân cuối cùng cũng khóc thành tiếng. “Phi Phi, nàng ở với ta một chút, được không.”
Viên Phi Phi “Ừ” một tiếng, “Được.” Nàng lại nói, “Tuy nhiên ngươi phải ăn uống nghỉ ngơi cho đàng hoàng, nếu còn tiếp tục như vầy, ngươi chẳng còn lại bao nhiêu ngày để sống đâu.”
Bùi Vân: “Được, ta nghe nàng.”
Viên Phi Phi lại đặt đít ngồi xuống đất một lần nữa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh nói với Bùi Vân: “Lại đây, ngồi nghỉ ngơi một chốc, đợi ta đi tìm chút gì đó cho ngươi ăn.”
Bùi Vân mắt vẫn còn đỏ hoe, ngó ngó mặt đất bộ dạng như đang do dự. Viên Phi Phi nói: “Sợ làm dơ quần áo?”
Bùi Vân lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi khẽ cười một tiếng, nói: “Bùi Vân.”
“Ừ.”
“Ta cảm thấy ngươi đã thay đổi.”
Bùi Vân lầm bầm: “Thay đổi chỗ nào.”
Viên Phi Phi: “Không nói được. Nếu như mà nói trước kia ngươi là một cái bánh bao nhân thịt, thì hiện giờ ngươi là cái bánh dẻo nhân đậu. ()”
Bùi Vân cũng khẽ cười một tiếng, bảo: “Ta trong mắt nàng đều là thức ăn sao.”
Viên Phi Phi: “Thức ăn không tốt?”
“Tốt.” Bùi Vân nhìn Viên Phi Phi, nói: “Nàng mà chịu ăn ta mới tốt.”
Viên Phi Phi: “……”
Nàng đứng dậy, nói với Bùi Vân: “Ta đi tìm cái gì đó cho ngươi lấp bụng, ngươi ngoan ngoãn một chút đừng nhúc nhích.”
“Được.”
Viên Phi Phi xoay người đi vào bếp, trở tay đóng cửa. Trong bếp Trương Bình đã đốt một ngọn nến, bản thân ngồi trước nến, nhìn ngọn lửa ngây người. Mãi đến khi Viên Phi Phi vào tới nơi, hắn mới hoàn hồn, xoay người nhìn nàng.
Hắn sao rồi.
Viên Phi Phi: “Còn sống.”
Trương Bình: “……”
Viên Phi Phi lục lọi khắp nơi, Trương Bình khều khều nàng.
Hiện giờ không có gì ăn được liền, ta đã đun nước, đợi chút nữa làm cho hắn tô mì ăn.
“À.” Viên Phi Phi đứng dậy, sau đó liếc Trương Bình, nói: “Sao, ta nói gì với hắn, ông đều nghe hết?”
Trương Bình vội vàng giải thích ——
Ta không có nghe trộm, chỉ là thính lực của ta không tồi, nơi đây cách sân chỉ có vài bước, cho nên mới ……
Viên Phi Phi: “Ông hoảng cái gì.”
Mặt của Trương Bình ửng đỏ, bỏ tay xuống.
Kỳ thực hắn nói dối.
Đích xác là như hắn nói, thính lực của hắn cực tốt, nhà bếp cách nơi Viên Phi Phi và Bùi Vân ngồi nói chuyện cũng không xa, nghe thì có thể nghe được. Nhưng mà, vừa rồi cửa phòng đóng chặt, giọng nói của bọn họ cũng không to, Trương Bình phải nín thở tập trung chuyên chú nghe ngóng, thì mới nghe rõ được mỗi câu giữa bọn họ.
Thế nhưng loại hành vi nghe trộm này, hắn không mặt mũi nào nói với Viên Phi Phi được.
“Ông chủ.” Viên Phi Phi kêu, “Vậy lời hai chúng ta nói, Mít Ướt cũng có thể nghe được?”
Trương Bình lắc đầu.
Không thể.
Viên Phi Phi bĩu môi. Trương Bình quay đầu đi, lại tiếp tục ngây người ngồi nhìn ngọn nến. Viên Phi Phi chần chừ một chút, nói: “Ông chủ, chút nữa….. chút nữa ta phải ra ngoài một chuyến.”
Trong phòng không có gió, nhưng bóng nến kia dao động chập chờn.
Viên Phi Phi nói: “Từ nhỏ tâm tư hắn đã yếu mềm, giống như một cô nương vậy. Hiện giờ mẹ hắn chết rồi, nhà họ Kim ngay cả phần mộ cũng không cho hắn nhìn, trông bộ dạng của hắn kiểu này có thể là mấy ngày trời đã không ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng, ta sợ hắn đâm ra nghĩ quẩn.”
Trương Bình ngoái đầu nhìn nàng.
Vì sao muốn giải thích với ta.
Viên Phi Phi chưng hửng, “Hả?”
Gương mặt sâu lắng của Trương Bình dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến khi mờ khi tỏ.
Ngươi ra ngoài chơi, không phải toàn chỉ nói một tiếng rồi đi sao, hiện giờ cớ gì lại muốn giải thích lý do với ta.
Viên Phi Phi thấy hơi vô duyên vô cớ, “Ta chẳng qua chỉ nói một câu thôi mà.”
Trương Bình mặt không biểu cảm.
Nếu muốn giải thích, năm năm qua ngươi có quá nhiều chuyện cần phải giải thích.
Viên Phi Phi híp mắt lại: “Ông sao vậy hả.”
Trương Bình cắn chặt răng, quay mặt đi. Viên Phi Phi trừng mắt nhìn sườn mặt trầm thấp của hắn một hồi, sau đó cười khẩy, nói: “Cũng đúng, ông cứ coi như ta chưa từng nói là được.”
Trương Bình nhìn đi nơi khác. Viên Phi Phi đến trước bếp lò, nhìn vào trong nồi, nói: “Nước sôi rồi.” Nàng không nhìn Trương Bình, chỉ nghe hắn hít sâu vào một hơi, sau đó ngồi xổm xuống, bắt đầu luộc mì. Viên Phi Phi lui ra sau hai bước, nhìn Trương Bình ở trước mặt đang khom lưng, bất chợt bảo: “Ông chủ, ông như vậy là tự hành hạ mình.”
Thân hình của Trương Bình khựng lại, sau đó tiếp tục làm việc. Viên Phi Phi nói xong câu đó, cũng không mở miệng nữa. Gian bếp lặng ngắt như tờ.
Trương Bình rất nhanh đã làm xong một tô mì hành, Viên Phi Phi tiến tới bỏ mì vun lên trong tô, lúc nàng chuẩn bị bưng ra ngoài, bàn tay của Trương Bình chợt phủ lên trên cổ tay của Viên Phi Phi. Viên Phi Phi quay đầu lại, ngó Trương Bình đang nhìn thẳng vào mặt nàng.
Mời hắn ở lại đi.
Viên Phi Phi: “Ở lại?”
Ngươi sợ hắn nghĩ quẩn, muốn ở bên hắn canh chừng. Giữ hắn lại đây cũng vậy thôi.
Viên Phi Phi: “Trong nhà có đúng một cái giường, ba chúng ta cùng ngủ?” Nàng ngẫm nghĩ một chút, nói: “Ta thì không sao, ông cũng không ngại chật, nhưng cái tên Mít Ướt kia từ bé đã ngậm thìa vàng mà lớn, chỉ sợ hắn chịu không nổi.”
Trương Bình ra hiệu nói ——Ta ngủ ở đây.
Viên Phi Phi cười ha một tiếng, nói: “Khách đem chủ ép xuống phòng chứa củi ngủ, ông có bao giờ thấy qua chưa? Ta thì chưa thấy.” Nàng bưng tô mì đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ta về Kim Lâu với hắn, nhà hắn nhiều phòng.” Trương Bình nghe Viên Phi Phi lầm bầm, “Ta làm sao có thể để ông ngủ ở đây được……”
Hắn nghe xong mềm hết cả lòng, khi ngước mắt lên thì Viên Phi Phi đã ra khỏi phòng tới nơi rồi, hắn vội vàng níu nàng lại. Viên Phi Phi bị kéo một cái như vậy, cánh tay rung lên, nước mì lập tức sánh ra ngoài làm phỏng tay, nàng không khỏi xuýt xoa một tiếng, buông tay ra.
Lúc Viên Phi Phi tưởng tô mì này sẽ rớt xuống đất tới nơi, Trương Bình nhanh tay lẹ mắt, dùng mũi chân đỡ lấy, sau đó năm ngón tay vững vàng chụp được tô mì.
Viên Phi Phi đứng một bên vỗ tay.
Trương Bình: “……”
“Ông chủ, tay của ông cũng bị nước mì trào ra, có phỏng hay không?”
Trương Bình lắc đầu.
Da ta dày, không phỏng được.
Viên Phi Phi: “Vậy thì tốt.” Nàng tuỳ tiện phẩy phẩy tay, sau đó bước tới đón lấy tô mì. Trương Bình nín hơi, đến đứng trước mặt nàng.
“Sao thế?”
Trương Bình nhấc tay ——
Ngươi không được đi.