1.
Một th.i thể không đầu bị treo trong nhà thờ, hai tay chắp vào nhau, nhưng đôi chân lại cong vẹo kỳ quặc giữa không trung, như đang quỳ xin sự cứu rỗi, má.u nhỏ từng giọt tí tách, dần thấm đẫm cả thánh giá.
Đây là phương thức tử vong của nạn nhân đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết tôi viết.
Sáng nay, tôi đã đăng tiểu thuyết dài kỳ mới có tựa đề "Người phán xử" lên trang web.
Khi cuốn sách được đăng tải trên mạng, lượt đọc nhanh chóng vượt mốc một triệu, đồng thời đang tăng với tốc độ chóng mặt.
Tôi tưởng rằng, sau nhiều năm rèn giũa, rốt cuộc cũng sắp nổi tiếng rồi.
Nhưng chẳng bao lâu, cảnh sát đã đến nhà bắt giữ tôi.
Thì ra vào ngày tôi phát hành sách mới, ở nhà thờ vùng ngoại ô xuất hiện một th.i thể, hệt như những gì tôi mô tả trong sách.
Tiểu thuyết tôi viết đã trở thành hiện trường vụ án thật.
Cảnh sát đặt ảnh chụp t.ử thi trước mặt tôi, trong ảnh là một xá.c nữ không đầu bị treo trên thánh giá của nhà thờ.
Hai tay chắp vào nhau, nhưng đôi chân lại cong vẹo kỳ quặc giữa không trung, như đang quỳ xin sự cứu rỗi, má.u nhỏ từng giọt tí tách, dần thấm đẫm cả thánh giá.
Sau lưng cô ta bị viết hai chữ chói mắt "Đáng chết".
Hiện trường này giống y đúc phần mở đầu trong chương một của tiểu thuyết, tôi nhìn bức ảnh hiện trường đỏ thẫm quái dị, cảm thấy ớn lạnh khắp người.
Nhà thờ đó bị bỏ hoang từ lâu, không có dân cư xung quanh.
Thời gian tử vong là vào tối hôm trước, nhưng đúng lúc tôi đăng tải sách thì có người gọi báo cảnh sát, hơn nữa còn thông báo sự việc cho phóng viên.
Đồng thời, tiểu thuyết của tôi cũng bị đẩy lên hot search của nhiều trang mạng xã hội.
2.
Cảnh sát tiến hành thẩm vấn tôi: “Từ 12 giờ khuya đến 2 giờ sáng hôm kia, cô đang làm gì?"
Tôi biết nếu không có bằng chứng ngoại phạm, tôi sẽ trở thành kẻ tình nghi và bị tạm giam.
"Đêm đó, tầng trên bị thấm nước, liên tục nhỏ xuống căn hộ của tôi. Thú thật cũng hơi khoa trương, tôi đã tìm bên quản lý toà nhà."
"Muộn như vậy, phải tìm ngay lúc đó sao."
"Vì nước cứ nhỏ xuống chỗ giường ngủ, tôi không nghỉ ngơi được, chỉ đành bất chấp đêm hôm tìm họ giải quyết thôi."
Nhân viên quản lý đã chứng minh lời tôi nói, tôi được tạm thời tại ngoại, nhưng chưa thể rửa sạch mọi nghi ngờ. Do vụ giêt người này xảy ra trước lúc tiểu thuyết của tôi ra mắt.
Cảnh sát còn dò hỏi: "Trước khi đăng tải còn ai biết đến cuốn tiểu thuyết này không?"
"Không."
Vì tôi là một tác giả vô danh, chỉ xem viết lách là nghề tay trái. Thậm chí còn không có nổi biên tập viên để cùng trao đổi về cuốn sách này.
Sau khi lên ý tưởng trong đầu, tôi chỉ xây dựng dàn ý trên máy tính, viết xong vài chương đầu mới đăng tải lên trang web.
Cảnh sát quyết định thả tôi, nhưng cũng yêu cầu phải giữ liên lạc mọi lúc mọi nơi, tiếp theo có lẽ còn vài vấn đề cần sự hỗ trợ của tôi.
3.
Tôi bắt taxi về nhà.
Gần đây con đường chỗ tôi đang sửa chữa, nên chỉ có thể đi bộ hết đoạn còn lại để về nhà.
Lúc tôi xuống xe, sắc trời đã khuya, bầu trời tối đen như mực, còn trút xuống cơn mưa, ngay cả đèn đường hình như cũng bị chập vài cái, cứ nhấp nháy liên hồi.
Tôi để ý sau lưng có một bóng đen, ung dung đi theo tôi.
Không biết có phải do vừa trải qua sự việc hôm nay nên khiến thần kinh căng thẳng hay không, tôi cảm giác người đó đang theo dõi mình.
Tôi cố ý bước nhanh hơn một chút, quả nhiên động tĩnh phía sau cũng tăng lên. Tôi sợ đến mức chạy thục mạng, tiếng động sau lưng lại càng tăng tốc.
Mưa lộp độp trút xuống mặt, chẳng rõ bên trong có trộn lẫn những giọt nước mắt sợ hãi của tôi không.
Đột nhiên tôi va phải ai đó, hệt như với được cọng rơm cứu mạng.
"Có người theo dõi tôi, làm ơn gọi cảnh sát với."
“Đằng sau cô có ai đâu.” Người đàn ông nhìn tôi với vẻ mặt ngờ vực.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, ngoảnh lại ngó chừng.
Giữa khung cảnh mờ mịt quả thật không một bóng người, nhưng tiếng bước chân vừa nãy giờ thực sự rõ ràng bên tai, không giống là giả.
Người đàn ông tên Triệu Lăng, sống cùng tòa nhà với tôi, anh ấy đã đưa tôi về.
Sau khi về đến nhà, tôi thiếp đi trong sợ hãi.
Giấc ngủ chập chờn, tôi bừng tỉnh giữa cơn mơ, vừa mở mắt ra đã trông thấy một đôi mắt đỏ ngầu, tóc tai bù xù bẩn thỉu, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng rõ mồn một là khoé môi ả đang nhếch lên, thật khiến người hãi hùng.
Mùi má.u tanh lan tràn khắp không gian, tôi chuyển tầm mắt xuống. Nó là một cái đầu trống rỗng, không có thân thể, trên cổ còn nhỏ má.u tí tách, lơ lửng giữa không trung.
Cô ta bật cười quỷ dị, sau đó nói một câu.
"Bị mày phát hiện rồi, trả mạng cho tao."
Dứt lời, cô ta há to cái miệng đầy máu lao về phía tôi.
"Aaaaaa!"
Tôi bật dậy khỏi giường, trán toát mồ hôi hột.
Thì ra vừa rồi là mơ trong mơ.
Tôi xuống giường rót ly nước, muốn giảm bớt căng thẳng tinh thần.
Đột nhiên, tầm mắt tôi dừng ở chiếc bật lửa trên bàn, nó đã bị dịch chuyển.
Vì tôi không hút thuốc nên chiếc bật lửa này là chuẩn bị cho khách.
Tôi thường để nó trong hộp đồ trên bàn, hộp đồ tổng cộng ba tầng, bình thường đều đặt ở tầng dưới cùng, nhưng giờ chiếc bật lửa lại nằm ở tầng trên cùng.
Có thể còn kẻ khác hiện diện trong nhà.
Rất có khả năng, hắn đã ngồi chỗ này, kề sát đầu giường tôi, đùa nghịch bật lửa, đồng thời chiêm ngưỡng bộ dạng kinh hoàng của tôi trong mơ.
Những k1ch thích liên tiếp, nỗi sợ lan tràn khắp cơ thể.
Tôi cầm lấy cây gậy, bước ra khỏi phòng, phát hiện cửa tủ lạnh bị hở một khe nhỏ.
Cả ngày hôm nay tôi không hề mở tủ lạnh.
Tôi chợt nhớ đến nội dung cuốn tiểu thuyết, ở chương thứ hai, khi nhân vật chính trở về nhà, phát hiện trong tủ lạnh có một cái đầu người.
Đó chính là sự khiêu khích của kẻ sát nhân dành cho cảnh sát.
Khi tôi bước tới mở tủ lạnh. Một cái đầu bù xù bẩn thỉu xuất hiện bên trong, má.u vẫn đang thấm ra từng chút.
Bên cạnh cái đầu còn đặt một tờ giấy, trên đó dán những ký tự cắt ra từ báo, viết rõ ràng.
"Đây là món quà tôi tặng cô, hy vọng cô hài lòng, nếu không hài lòng cũng không sao."
Loại người điên khùng gì, lại có thể nói thứ này là món quà.
4.
Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát lần nữa.
Lần này, lại là cảnh sát Hàn Kiệt thẩm vấn tôi. Ánh mắt anh ta nhìn tôi sắc lẹm, như thể muốn moi ra thứ gì đó trên người tôi.
Họ hỏi những chuyện xảy ra sau khi tôi về từ đồn cảnh sát.
Tôi kể lại đầu đuôi sự tình.
“Là cô lên kế hoạch mọi chuyện.”
Anh ta dùng tông giọng chắc như đinh đóng cột.
Tôi tức giận đập bàn, cười khẩy: "Anh có bệnh à. Chuyện này ích lợi gì cho tôi ngoại trừ cuốn sách được chút danh tiếng?"
"Sách chưa ký hợp đồng, tiền cũng chưa có một xu, thời gian đâu để tôi nhét đầu lại tủ lạnh."
"Từ lúc bị anh bắt đến lúc trở về, tôi không có đi đâu hết."
Anh ta phớt lờ cơn thịnh nộ của tôi, hai tay chống lên bàn, nhìn thẳng vào tôi, nói: “Người chêt tên Chu Phương, cô hẳn là biết chứ, Thẩm Yên Hồng."
Khi cái tên Chu Phương này xuất hiện, tôi không nén nổi tiếng cười.
Tôi quả thật biết Chu Phương.
Giờ phút này, tôi cảm thấy câu "Đáng chết" của tên sát nhân đúng là chính xác vô cùng.
Cô ta chêt rất đẹp.
5.
Hồi trước Chu Phương là người cùng thôn với tôi, cô ta rất xinh xắn, được không ít người trong thôn mến mộ.
Nhưng nói toạc ra là không biết liêm sỉ, ngày thường ưa trang điểm lộng lẫy, còn thích đưa đẩy mập mờ với người khác.
Một đêm nọ, cô ta gặp phải mấy tên côn đồ trong thôn do Tiền Tốn cầm đầu, bị chúng kéo vào cánh đồng ngô.
Sau khi bị lột quần áo, cô ta bắt đầu liều mạng kêu cứu, đúng lúc em trai Thẩm Chiêu của tôi đi ngang nghe thấy được.
Nó ném chiếc xe đạp, lần mò theo tiếng động thì bắt gặp hai người ghì chặt tay chân của Chu Phương.
Còn Tiền Tốn đang đứng đó cởi qu@n dài.
Hắn hung hăng mắng em tôi cút đi.
Em tôi không hề sợ hãi mà nhào lên đánh nhau với bọn chúng, để Chu Phương chạy thoát trước, rồi tìm người đến giúp đỡ.
Cuối cùng, em tôi đơn độc yếu thế, bị ba tên kia đánh đến mức chỉ còn nửa cái mạng.
Sau đó được người qua đường gọi xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, toàn thân gãy xương nhiều chỗ, tổn thương nội tạng, hai chân còn bị tàn tật suốt đời.
Hôm đó là ngày em trai tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, thằng bé thi đậu ngành hàng không, ước mơ trở thành phi công.
Nó nóng lòng trở về thôn là để báo tin vui cho cả nhà tôi.
Nhưng chào đón em tôi lại là một tương lai u ám tuyệt vọng.
Phí điều trị cao ngất ngưởng đã đẩy gia đình tôi vào cảnh túng quẫn.
Không ai trong nhà Chu Phương đến thăm dù chỉ một lần, thậm chí ngay cả một câu cảm ơn chúng tôi cũng không nhận được.
Kể cả khi cảnh sát đến, cô ta vẫn không chịu ra mặt làm chứng, chính Tiền Tốn muốn làm bậy với cô ta, còn em trai tôi vì ra tay giúp đỡ mới đến nông nỗi này.
Gia đình tôi, một xu tiền bồi thường cũng không có.
Ngược lại trong thôn còn lan truyền tin đồn, nói đêm đó em tôi mới là kẻ muốn làm chuyện xấu với Chu Phương, bị Tiền Tốn bắt gặp nên mới bị đánh đến mức như thế.
Người giúp đỡ lại biến thành kẻ tấn công.
Em trai tôi bị cơn đau giày vò suốt một thời gian dài, tâm trạng ngày càng suy sụp, cuối cùng không thể chống đỡ nổi mà qua đời.
Gia đình tôi còn nợ khoản phí y tế khổng lồ.
Chu Phương đáng chêt, không, còn chưa đủ, vẫn chưa kết thúc.