Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

chương 302: anh muốn em: cái chết!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chú không được vào phòng tắm.” Noãn Noãn lập tức chặn lại ở cửa phòng tắm ngăn không cho vào, chu miệng nhỏ xinh xắn lên nhìn lại anh: “Cháu là con gái, khi tắm sẽ phải cởi hết đồ ra.”

Thân Tống Hạo nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé, không nhịn cười được, tay anh xoa nhẹ hai má cô bé; “Cục cưng, ta là ba con, từ khi con sinh ra đến giờ, ba vẫn chưa lần nào chăm sóc cho con được tốt cả.”

Trong lòng anh chua xót, kéo nhẹ bàn tay nhỏ nhắn đặt vào lòng bàn tay anh: ‘Noãn Noãn bây giờ còn đang đi nhà trẻ, đợi đến khi con lên tiểu học thì ba sẽ không tắm cho con nữa.”

Từ khi cô bé vừa mới chào đời, anh đã không có mặt để được ôm con, lúc cô bé bắt đầu học nói bập bẹ y y nha nha, anh không có ở bên cạnh, cô bé biết khóc hay cười thì lúc đấy anh đang ung dung ở nơi nào, thời điểm cô bé nói được tròn chữ đầu tiên anh cũng không có cầm tay con mà chỉ bảo. Nhiều tiếc nuối như vậy, anh muốn dốc toàn lực đền bù, tuy vậy vẫn không cách nào làm mình bình tĩnh lại, trong lòng đúng là vẫn còn khoảng trống.

“Noãn Noãn đi đi.” Hoan Nhan chợt mở miệng nói, không đành lòng nhìn anh cô đơn. cô nhớ mấy ngày trước mẹ có nói qua với cô, bất kể Thân Tống Hạo phạm bao nhiêu sai lầm, bất kể anh từng có lổi lầm to lớn gì, cũng đều không thể nào tước đoạt quyền làm cha của anh. cô có muốn cắt đứt cũng không được vì căn bản Noãn Noãn vẫn chờ mong ba mình xuất hiện.

“Để ba tắm cho con đi, mẹ đau chân không thể chăm sóc cho con được, cục cưng. Mấy ngày này Noãn Noãn để ba tắm rửa cho con nha, có được không?” Hoan Nhan nhẹ nhàng mềm giọng nhưng vẫn làm cho Thân Tống Hạo cảm kích không thôi, mà Noãn Noãn cũng ngoan ngoãn theo sát phía sau Thân Tống Hạo vào phòng tắm.

Ào ào, tiếng nước rất nhanh vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng cười rất lớn của hai người vọng ra, , Hoan Nhan tựa vào trên ghế sa lon, khóe mắt dâng lên chút xíu ươn ướt.

Nếu chỉ có Thân Tống Hạo cô nói vậy còn có thể cự tuyệt, nhưng nhìn Noãn Noãn ở cùng chung một chổ với Thân Tống Hạo, anh thật xứng với hình tượng người cha, khiến cho cô mềm lòng. nói vậy là có thể sao, có thể trở lại bên cạnh anh, sau đó một nhà ba người không tách ra nữa.

“Cái đó là của mẹ tắm, không phải dầu gội, chú thật ngốc.” Noãn Noãn nằm trong bồn tắm nhỏ nói to, Thân Tống Hạo vẻ mặt xấu hổ, tóc cũng ướt dính vào mặt, kia là khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ trề ra, dáng vẻ cô bé thật khiến người khác ưa thích: “Ba thật ngốc, cái này đúng không?” Thân Tống Hạo lại đem một cái bình nhỏ màu hồng cho cô bé xem, Noãn Noãn nhìn chăm chú sau đó liền chu mỏ la lên: “Chú ngốc, Noãn Noãn dùg là dầu gội dành cho trẻ nít a!”

Đứa nhỏ từ trong bồn tắm đứng lên lắc lắc mình một chút, định leo ra ngoài bồn tắm tự mình đi lấy dầu gội, động tác của cô bé thiếu chút nữa dọa Thân Tống Hạo hồn bay phách lạc, tay đang cầm cái bình cũng liệng bay đi, anh bắt được thân thể trơn bóng nhỏ bé , mãi đến khi vững vàng ôm được cô bé vào trong ngực anh vẫn chưa hoàn hồn, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé anh nói: “Con muốn hù chết ba sao, đứa nhỏ này!”

“Lá gan chú thật nhỏ!” Noạn Noãn rất xem thường liếc nhìn anh một cái, khe khẽ thở dài: “Vậy làm sao sinh ra được đứa con đáng yêu như vầy nhỉ?”

thật sự là một đứa nhỏ lanh lợi!

Thân Tống Hạo vừa cao hứng vừa tự hào, anh đã sớm nói, Noãn Noãn con gái bảo bối nhà anh là đáng yêu nhất thế giới, thông minh nhất, xinh đẹp nhất, Kỳ Chấn và Văn Tĩnh coi như xong, nếu bọn họ sinh con trai nhất định bị con gái anh ăn sạch sẽ, nếu là con gái khẳng định là không có thông minh bằng Noãn Noãn nhà anh.

Đợi đến khi Noãn Noãn tắm xong ra ngoài, không biết có phải do khi nãy nghịch quá hay không, đứa nhỏ này được quấn trong chăn mềm mại ấm áp, không quá một phút đã ngủ say rồi. Thân Tống Hạo hôn cô bé mấy cái, lại còn tém chăn kỹ càng, xong xuôi đâu đấy anh mới đi ra phía ngoài phòng ngủ.

Hoan Nhan ngồi ru rú trên sa lon, dường như ngủ thiếp đi, Thân Tống Hạo nhẹ chân bước đến trước măt cô, còn chưa đến gần Hoan Nhan mơ mơ màng màng mở mắt: “Noãn Noãn đâu? đã ngủ chưa?”

“đã ngủ say rồi, con bé cực kỳ ngoan, em đừng lo lắng!” Anh ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm vai cô vùi vào trong ngực mình: “Em mệt lắm không?” Cúi đầu nhìn mặt cô, một tay vuốt nhẹ tóc cô: “Anh đi chuẩn bị nước cho em tắm rồi đi ngủ, có được không?”

Anh định đứng lên, bỗng nhiên cô kéo tay anh lại, tiếp đó đem mặt mình vùi vào trong tay anh: “A Hạo, ngồi với tôi một lát.”

Anh hơi sững sốt nhưng rồi lập tức ngồi xuống, Hoan Nhan thuận thế dịch thân hình ra gối đầu nằm trên đùi anh, cô nhắm mắt lại, bàn tay che mắt lại thì thầm: “Chúng ta vậy mà cũng có một ngày như vầy.”

“Nhan Nhan, cả đời này anh sẽ không buông tay nữa!” Anh nắm chặt tay cô giống như tuyên thệ.

“Anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!” cô nhắm mắt lại ra vẻ tức giận mắng, nhưng tay lại che mặt nên không nhìn thấy vẻ mặt của cô.

“Đây là cạnh tranh công bằng, nếu như em yêu anh ta, tất nhiên anh sẽ không tranh cãi nữa, nhưng anh biết rõ người em yêu là anh.” Anh vẫn bá đạo như vậy làm cho lòng người sợ hãi.

“Sao anh vẫn như cũ, lúc nào cũng tự cho mình là đúng?” cô hơi tức giận, anh sao dám khẳng định cô yêu anh.

“Bởi vì anh yêu em, nếu anh không chủ động, không da mặt dày một chút, chỉ chờ em nói, không chừng anh lại mất em.”

“không biết xấu hổ!” cô nhẹ nhàng đấm ngực anh , thế nhưng anh lại thấy khóe môi cô cong lên.

“Nhan Nhan.” Anh cúi mặt xuống dán môi vào gò má của cô thì thầm: “Mấy ngày này đừng đuổi anh đi, để cho anh chăm sóc em và Noãn Noãn, có được không?” Anh nhẹ nhàng hôn vào gò má cô, tìm tòi một chút vòng quanh mặt cô, cho đến khi chạm vào môi cô, anh mới thỏa mãn than nhẹ.

“Đây cũng không phải là nhà anh, nào có ai mặt dày mà không di? hiện tại mới hơn chin giờ, anh mau lái xe đi về nhà.” cô khẽ đấy anh, đôi môi anh một chút cũng không muốn buông tha, cô vùng vằng định ngồi dậy, nhưng anh chợt đưa cánh tay siết eo cô thật chặt, mạnh mẽ hôn tiếp xuống: “Nhan Nhan, anh muốn em!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio