Edit by Nhã Diệp
Beta by Kim_Minseol, Nhã Diệp
==========================
Trọng sinh lại còn có thể gặp được bạo lực học đường khiến Cố Diệp vô cùng vui vẻ. Cậu nhẹ nhàng vén tay áo lên.
"Sáu tháng cuối năm của tôi không cần cậu nhọc lòng, cậu vẫn nên nghĩ đến nửa đời sau của bản thân đi."
Ba phút sau, Cố Diệp bình tĩnh về tới chỗ ngồi của mình trong ánh mắt khiếp sợ của cả lớp.
Không bao lâu, chủ nhiệm giáo dục đi vào nhà vệ sinh, vừa đẩy cửa vào liền phát hiện hai học sinh trần như nhộng ôm nhau ngủ. Da thịt trắng bóc kia a, đúng là nhìn cay đôi mắt.
Chủ nhiệm giáo dục thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. "Đồi phong bại tục! Còn ra thể thống gì! Điên rồi! Thật là điên rồi!!!"
Chủ nhiệm giáo dục lập tức phong tỏa nhà vệ sinh lại rồi dùng điện thoại gọi chủ nhiệm lớp là thầy Vu đến.
Thầy Vu đã gần tuổi, dạy học vài chục năm qua chưa từng gặp qua trường hợp nào như thế này. Tiền Chấn và Hồ Minh Minh ở trường học vốn có tiếng khó đối phó, thường xuyên bắt nạt bạn học lại hay cãi nhau với giáo viên, mấy giáo viên nữ mới đến đều bị hai tên nhóc này chọc cho tức phát khóc. Ông biết hai người cũng chẳng phải dạng ngoan ngoãn gì nhưng không nghĩ tới bọn họ có thể làm ra sự tình phát rồ như vậy.
Gọi mãi không thấy hai người có phản ứng gì, thầy Vu tức giận cầm ly nước lạnh tạt thẳng vào mặt cả hai. "Thật chẳng ra làm sao cả! Tỉnh! Tỉnh lại hết cho tôi!"
Tiền Chấn tỉnh lại, vẻ mặt mê man nhìn chủ nhiệm giáo dục và chủ nhiệm lớp, lại nhìn Hồ Minh Minh còn đang treo ở trên người mình. Người trước không làm hắn sợ nhưng người sau dọa hắn sợ đến nhảy dựng lên.
"Fk!!! Cái quái gì đây?! Hồ Minh Minh, mẹ nó tại sao mày không mặc quần áo!"
Nhìn lại chính mình, Tiền Chấn khiếp sợ trợn tròn mắt. Mẹ nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn chỉ nhớ rõ hắn lôi Cố Diệp vào nhà vệ sinh tránh camera để đánh cậu ta, còn sau đó xảy ra chuyện gì thì hoàn toàn không nhớ được.
"Cả hai mặc quần áo tử tế vào trước." Vu lão sư sắc mặt trắng bệch, nói một câu đầy ý tứ: "Thầy sẽ không khinh thường hai người con trai ở bên nhau, nhưng mà hai đứa không nên ở cái tuổi này làm loại chuyện đó! Chỗ này là trường học! Là nơi dạy học và giáo dục! Hai đứa lại dám.....".
Thầu Vu đỡ cái trán đang ong ong lên, không nói thêm được lời nào. Ông thực sự tức muốn ngất rồi.
Tiền Chấn lúc này mới hiểu được ý tứ của thầy Vu, cả giận vặc lại. "Vu lão đầu, ông có ý gì? Tôi với nó? Sao có thể....". Tiền Chấn vừa nhìn đến Hồ Minh Minh một thân trắng bóng mỡ thịt nháy mắt liền buồn nôn. "Ọe!"
Chủ nhiệm giáo dục thấy thái độ không mấy tôn trọng của hắn với thầy Vu liền cau mày, tức giận nói: "Tiền Chấn! Gọi phụ huynh của cậu đến cho tôi! Nhà trường có chút chuyện cần trao đổi!"
Hồ Minh Minh cũng từ trong kinh hãi cùng ghê tởm tỉnh lại, vừa mặc quần áo vừa giải thích. "Hai thầy hiểu lầm rồi! Là Cố Diệp! Là tên khốn Cố Diệp kia giở trò quỷ!"
Thầy Vu tức đến bật cười. "Cố Diệp nổi danh thành thật, đến nói chuyện cũng không dám lớn tiếng làm sao có thể làm ra chuyện thế này? Coi tôi là kẻ ngốc sao? Làm sai còn không biết hối cải, gọi phụ huynh đến đây!!"
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chưa hết một tiết mà tin tức Tiền Chấn cùng Hồ Minh Minh lớp năm trần truồng ôm nhau ở nhà vệ sinh đã lan khắp toàn trường. Nhóm côn đồ trong trường đều sững sờ, hóa ra Chấn ca và Minh ca là loại quan hệ này!
Đến giữa trưa cha mẹ Tiền Chấn và Hồ Minh Minh tới. Trước thái độ thành khẩn cầu xin của hai vị phụ huynh, thầy Vu nghiêm túc nói: "Theo lí thuyết sẽ lập tức bị đuổi học, tuy nhiên trường học suy xét đến tương lai phát triển của hai em, cũng sắp đến kì thi đại học nên quyết định cho thêm một cơ hội hối cải. Đối với người bên ngoài sẽ nói hai người bọn họ đánh nhau trong nhà vệ sinh. Nhưng nếu chuyện này còn xảy ra tiếp... Cả hai sẽ lập tức bị đuổi học."
Hai vị phụ huynh cảm kích khom lưng nói cảm ơn thầy giáo, trong lòng đều nghĩ muốn đánh chết con trai nhà mình.
Tiền Chấn nghẹn khuất muốn hỏng. "Rõ ràng là Cố Diệp làm. Thầy, mấy người có phải bị mù rồi không?"
Lời này vừa nói ra, ba của Tiền Chấn đã tức giận đạp cho hắn một cái. "Mày câm miệng!"
Tiền Chấn oán hận nắm chặt tay, ánh mắt nhìn ba hắn cũng mang theo lửa giận.
Thầy Vu bất mãn với thái độ này của Tiền Chấn. "Kiểm tra camera ở hành lang chỉ thấy hai người các cậu bạo lực bắt Cố Diệp vào toilet. Cậu nói là Cố Diệp làm, vậy cậu nói rõ xem Cố Diệp làm như thế nào?"
Tiền Chấn há miệng thở dốc không nói được lời nào. Trong đầu hắn không hề có đoạn kí ức này.
Hai người bị dạy dỗ hồi lâu mới được thả cho đi đến nhà ăn, thế nhưng lại bị vô số ánh mắt cùng những lời xì xào bàn tán của bạn bè làm cho cơm cũng nuốt không trôi. Bọn họ lúc này chỉ muốn ngay lập tức xé xác Cố Diệp cho hả dạ.
Tiền Chấn nhìn Cố Diệp đang bình thản ngồi ăn cơm ở trong góc, hận đến mức tròng mắt cũng lồi lên. "Chắc chắn là tiểu tạp chủng Cố Diệp kia làm!"
Hồ Minh Minh nhỏ giọng nói: "Chúng ta không thể phạm lỗi nữa, nếu không sẽ bị đuổi học."
Tiền Chấn hung tợn trừng mắt nhìn Cố Diệp. "Chờ đến khi ra trường, tao cho nó đẹp mặt!"
Buổi chiều đi học Tiền Chấn phá lệ không ngủ, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Diệp, trong lòng lại tính toán xem nên 'dạy dỗ' cậu như thế nào.
Chờ đến khi khóa học buổi chiều kết thúc, một thằng nhóc loắt choắt chạy đến tìm Tiền Chấn, lén lút nói: "Chấn ca, em nghe nói em trai Cố Diệp cũng học ở trường mình, vừa vào năm nhất."
Lúc này, Cố Diệp cách bọn họ bảy tám cái bàn đột nhiên quay mặt lại, hơi hơi mỉm cười với hai người. Cố Diệp lớn lên vô cùng đẹp mắt, đôi mắt hoa đào đen láy, con ngươi sáng trong như ngọc. Trước kia ngốc ngốc còn không nhìn ra, hiện tại cậu cười lên đẹp thì đẹp thật, nhưng đôi mắt lại đen đến dọa người. Hai người đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo chạy thẳng từ bàn chân lên đến đỉnh đầu, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Cố Diệp mỉm cười nói: "Một tháng tiếp theo cậu sẽ bị vận đen đeo bám. Nhớ nỗ lực sống sót nha."
"Con mẹ nó!". Tiền Chấn chưa bao giờ phải chịu tức giận thế này. Bình thường đều là hắn khi dễ người khác. Cố Diệp vừa khiêu khích một câu đầu óc hắn đã nóng lên, không nghĩ đến hậu quả chỉ muốn đánh cậu.
Giây tiếp theo, Tiền Chấn đột nhiên bị vấp vào ghế rồi ngã đập mặt xuống đất, máu mũi chảy ròng ròng. Tất cả mọi người đều bị dọa cho ngây ngẩn. Oh sht! Cố Diệp trở thành miệng quạ đen khi nào rồi?!
Mấy đứa đàn em của Tiền Chấn lập tức xông đến đưa đại ca đến phòng y tế cầm máu. Vừa bước đến cửa, một quả bóng rổ thình lình bay đến đập vào giữa trán Tiền Chấn, sau đó giống như đạn pháo bắn ngược ra xa vài mét, có thể thấy lực đạo không hề nhỏ chút nào.
"Đcm! Thằng nào? Thằng nào ném?!" Nghe thanh âm chửi bậy của Tiền Chấn dưới hành lang, cả lớp đều quay sang nhìn Cố Diệp với ánh mắt quỷ dị. Cố Diệp, có điểm kỳ quái!
————
Sau tiết học buổi tối, Cố Diệp trở lại kí túc xá liền phát hiện ga giường đã được trải xong xuôi cẩn thận. Bạn học cùng phòng thẹn thùng nhìn cậu cười một cái. Khuôn mặt cậu chàng nhỏ nhắn, vóc dáng cũng không cao, cười lên quả thực có chút khả ái.
Cố Diệp không biết xưng hô với đối phương như thế nào đành nhàn nhạt gật đầu. Trong trí nhớ của nguyên chủ, bạn học cùng lớp trông như thế nào cậu cũng không nhớ kỹ.
"Hạ Tường, một học bá như cậu vì sao lại tới kí túc xá của chúng tôi?"
Một bạn cùng phòng khác tên Vương Khải cau mày, ánh mắt nhìn người mới có chút thù địch lại thêm vài phần kiêng kị. Mọi người trong kí túc xá này học tập chủ yếu đều ở mức trung bình khá nhưng không phải loại thích nghịch ngợm, gây sự. Cố Diệp được xếp ở kí túc xá này cũng là do giáo viên đặc biệt an bài. Cố Diệp liếc nhìn một bạn học khác cũng có ánh mắt như vậy liền thấy kì quái. Đây là địch ý của học tra tầng dưới chót đối với học bá sao?
Hạ Tường ngượng ngùng cúi đầu, ấp úng nói: "Ở trong kí túc xá ban đầu không tiện nên tớ dọn đến đây."
Lí do này rõ ràng là lấy cớ. Cố Diệp cũng không quan tâm đến bạn nhỏ này có ý nghĩ gì, dọn dẹp một chút rồi đi rửa mặt. Vương Khải cũng theo sau cậu ra ngoài. Chờ đến khi rời khỏi kí túc xá Vương Khải mới nói: "Cậu tránh xa Hạ Tường một chút."
"Tại sao?"
Cố Diệp vừa hỏi, Vương Khải liền kinh ngạc. Quá khứ Cố Diệp sẽ nói "Ừ", nói cậu cái gì thì chính là cái đó, hiện tại còn hỏi tại sao. Nhìn ánh mắt Cố Diệp lúc này càng làm Vương Khải khinh ngạc. Cố Diệp hình như đã thay đổi rồi. Nhưng đám con trai đều khá tùy tiện nên Vương Khải cũng không để trong lòng. Nhìn nhìn xung quanh xác định không có ai mới nhỏ giọng nói cho Cố Diệp.
"Đôi mắt của Hạ Tường không giống với chúng ta. Cậu ta có thể nhìn thấy thứ chúng ta không thấy. Chuyện này có rất nhiều người biết."
Vương Khải bực bội chậc lưỡi. "Không biết tại sao lại dọn đến kí túc xá của chúng ta, lỡ như sau này cậu ta đem theo 'thứ gì đó' đến đây thì biết làm thế nào?"
Cố Diệp nghiêm trang hỏi: "Thứ chúng ta không nhìn thấy là quỷ sao?"
"Suỵt!". Vương Khải dường như rất kiêng kị loại chuyện này. "Trường học của chúng ta trước kia là bãi tha ma, nói chuyện cẩn thận một chút."
Cố Diệp thấy hắn khỏe mạnh, vóc dáng lại cao, lớn lên cũng ngay ngắn hơn nữa còn là một thanh niên mạnh mẽ, không nghĩ tới lá gan nhỏ như vậy.
"Có quỷ đến không cần sợ. Nó dám đến cậu cứ cởi quần tiểu vào nó là được. Nước tiểu đồng tử có thể trừ tà."
Vương Khải: "........"
Đây là Cố Diệp thật sao? Chẳng lẽ... đa nhân cách?
————
Lúc này, ở một tứ hợp viện nhỏ, một người trung niên để râu cá trê mặc một thân đạo bào hơi cũ kĩ, cầm một lá bùa, miệng lẩm bẩm không ngừng khoa tay múa chân. Vợ chồng Lý Thắng Khải đứng ở góc tường nhìn không chớp mắt, khẩn trương đến toát mồ hôi hột. Lần này đắc tội Cố Đức Thành khiến Hồ gia bọn họ đến một chút hy vọng cũng không có. Một bạt tai Cố phu nhân 'tặng' cho Hồ Ngọc khiến toàn bộ vòng hào môn đều biết hai vợ chồng tự tìm đường chết đắc tội Cố gia nên không ai đồng ý giúp bọn họ. Hai người không có biện pháp chỉ có thể bí quá hóa liều làm Cố gia cửa nát nhà tan. Mục tiêu đầu tiên chính là Cố Đức Thành!
Sau khi ném hình nhân nhỏ viết tên Cố Đức Thành vào chậu than ngọn lửa đột nhiên bắn lên cao hơn mét. Ngọn lửa vặn vẹo ẩn ẩn lộ ra ánh sáng màu xanh ở bên trong, nhìn thế nào cũng thấy rất quỷ dị. Đáy mắt Lý Thắng Khải xuất hiện vài phần vui mừng. Chỉ cần Cố Đức Thành chết, Cố gia xem như mất một nửa trụ cột. Hắn chắc chắn hai tiểu bối như Cố Sâm và Cố Lâm đấu không lại hắn. Còn hai phế vật Cố Diệp và Cố Dương đã bị hắn tự động bỏ qua lâu rồi.
Ngay tại thời điểm bọn họ cho rằng nguyện vọng đã đạt được, ngọn lửa đột nhiên giống như bị thứ gì đó ngăn chặn, chậm rãi đè xuống. Toàn bộ ngọn lửa bị san phẳng, càng ép càng thấp. Sự khác thường này làm cho tim của vợ chồng Lý Thắng Khải đều treo lên. Đại sư kia sắc mặt cũng khó coi, banh mặt bóp ngón tay, tốc độ nói ngày càng nhanh. Ngọn lửa đang bị áp xuống không cam lòng giãy giụa nhưng lực đạo ép xuống quá mạnh nên hoàn toàn không có khả năng chống cự.
Lúc này trước cửa Cố gia, từ trong miệng sư tử bằng đá thoát ra kim quang tạo thành một thân ảnh nhỏ bắt lấy hắc ảnh đang nán lại ở cửa nhà, mỗi tay nắm lấy một bên rồi hung hăng xé thành hai nửa.
Đồng thời "Phanh" một tiếng, chậu than đột nhiên nổ tung. "Phụt!". Đại sư cũng theo sát phun ra một ngụm máu tươi, kiệt sức ngã xuống mặt đất.
"A! Lửa lửa lửa!". Vợ chồng Lý Thắng Khải bị những tia lửa văng khắp nơi dọa sợ tới mức nhảy loạn, cũng mặc kệ đại sư hay tiểu sư gì đó đã nhanh chóng chạy ra ngoài. Trong chớp mắt tứ hợp viện nhỏ bị thiêu cháy, vị đại sư vừa phun ra máu kia sắc mặt trắng bệch dùng cả chân lẫn tay cố gắng bò ra bên ngoài. Còn chưa tới cửa một cây cột trên xà nhà đã rớt xuống nện trúng đầu hắn, vị đại sư nổi danh này hai mắt trợn trắng lập tức hôn mê bất tỉnh.
Bên trong lửa lớn chỉ có hình nhân nhỏ viết tên Cố Đức Thành đang nằm lẳng lặng trên mặt đất hoàn hảo không hao tổn gì, xung quanh nó như được bao bọc bởi một vật vô hình. Dần dần tên trên người hình nhân nhỏ biến mất, bản thân nó cũng hóa thành tro bụi theo.
Cố Diệp nhận thấy phù chú mình lưu lại trong nhà đã khởi động, bóp ngón tay tính toán, khóe miệng dần dần câu lên. Nếu làm nghề này thì bọn họ không thể làm việc thương thiên hại lí, nếu không ắt gặp trời phạt.
Màn đêm buông xuống, tất cả học sinh đều đã ngủ say. Ở núi giả phía sau sân thể dục, một cỗ oán khí cường đại tụ tập lại hình thành một quỷ ảnh đen nhánh. Quỷ ảnh lặng lẽ không một tiếng động đi đến bên ngoài ký túc xá của Cố Diệp tựa như thằn lằn dán vào cửa kính. Trước khi đi ngủ không biết ai kéo rèm nhưng lại không kéo kín, khoảng trống giữa tấm rèm cửa không đến một ngón tay lộ ra một đôi mắt đỏ như máu đang tham lam nhìn Hạ Tường phía trên Cố Diệp.
Cố Diệp lặng lẽ mở to mắt nhìn thoáng qua phía trên cửa sổ. Trách không được trong trường ẩn dấu cả sát khí và oán khí, hóa ra bên trong cất giấu một bảo bối lớn như vậy.
==========================
Mọi người muốn để Hán-Việt hay thuần Việt mấy từ như ca ca, đệ đệ,... Rồi mấy câu chửi tục ngọa tòa, thảo nê mã,... để nguyên văn hay dịch sang đm, fuck... các kiểu. Quỳ cầu cmt, cầu góp ý ༼ಢ_ಢ༽