Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi phân phó xong cả ba việc, Lý Dật Thành nằm trên ghế sofa, híp mắt mong chờ buổi hẹn trưa mai.
"Ai nha!" Đột nhiên giật mình một cái, Lý Dật Thành nhảy lên, tại sao hắn suýt nữa quên mất, trưa mai còn hẹn khách hàng ăn cơm đây!
Lý Dật Thành vội vàng gọi điện thoại cho khách hàng, chào hỏi một chút, bắt đầu đưa đẩy, "Ôi Vương ca, trưa mai tôi còn muốn chuẩn bị hợp đồng cùng thông tin người mẫu cho anh đây.
Tôi cũng là vì nghĩ cho tất cả mọi thứ được tốt đẹp nhất mà, hay là bữa trưa ngày mai chúng ta không cần ăn cùng nữa, nếu không tôi sợ thời gian không kịp.
Hoặc là phía chúng tôi làm xong tư liệu, buổi chiều lập tức đưa cho Vương ca, chúng ta vừa uống trà buổi chiều vừa tán gẫu, thế nào?"
Bên kia đáp ứng, Lý Dật Thành rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cuộc nói chuyện kinh doanh thuận lợi liền cúp điện thoại.
Lý Dật Thành còn chưa xem xong một phần văn kiện, Phương quản lý đã gõ cửa đi vào, còn mang tới một vị kỹ sư IT từ văn phòng mạng.
"Lý tổng, đây là Lý Công, người lắp đặt máy giám sát cho ngài." Phương quản lý nhanh chóng hoàn thành công việc, chưa đến hai giờ đã dặn dò xong Lý Công.
"Ừm, cậu tới làm đi." Lý Dật Thành đứng lên nhường chỗ, Lý Công liền bắt đầu đi đến trước laptop Apple tiến hành công việc.
"Lý tổng, đây là thẻ ăn cơm ngài yêu cầu." Phương quản lý lấy ra một tấm thẻ điện tử mới tinh, bên trên có in dòng chữ "Thẻ ăn cơm công nhân tập đoàn Hoa Mậu".
"Được." Lý Dật Thành gật đầu tán thưởng, nhận lấy thẻ cất vào trong ví tiền.
"Còn có Lý tổng, chuyện thứ ba ngài dặn dò,cũng đã an bài xong." Có Lý Công ở đây, Phương quản lý không tiện nói thẳng, cho nên nói một cách ẩn ý.
"Rất tốt.
Nhanh chóng sai thải hắn ta đi." Lý Dật Thành vỗ vai Phương quản lý, động viên cấp dưới.
"Hiểu rồi." Phương quản lý trả lời.
"Lý tổng, máy tính giám thị này tôi đã lắp đặt phần mềm xong rồi, ngài nếu muốn theo dõi phòng bảo vệ, thì mở chỗ này ra, nhập mật mã ban đầu vào là có thể xem được." Lý Công nói một lần, quả nhiên bên trong màn hình máy tính liền lập tức xuất hiện hình ảnh phòng bảo vệ, chẳng qua Lâm Thiên Nhiên không có ở đây.
"Chỗ này là phóng to, chỗ này là chụp màn hình, còn đây là video."
Lý Dật Thành học nghiêm túc, thỉnh thoảng đặt ra vấn đề, rồi lập tức nhớ kỹ.
"Vậy cứ thế trước đã, Lý tổng nếu như còn có vấn đề gì thì gọi điện cho tôi, tôi lập tức tới ngay." Lý Công nói.
"Được, cảm ơn." Lý Dật Thành gật đầu.
Phương quản lý liền dẫn người rời đi.
Lý Dật Thành tràn đầy vui mừng, tiếp tục nghịch phần mềm giám sát, bây giờ hắn có thể nhìn thấy Thiên Thiên mọi lúc mọi nơi rồi!
Lúc bận rộn công việc thì lén nhìn một chút, hít một ít tiên khí(?), nạp năng lượng.
Nếu nhớ anh ấy thì cũng lén nhìn một chút, giải tỏa nỗi nhớ nhung.
Lý Dật Thành cảm thấy thực sự quá tốt rồi.
Mà trong phòng bảo vệ, là một mảnh gào khóc thảm thiết.
"Mẹ tôi ơi, cuộc sống của lão Quyền ta đây rốt cục muốn kết thúc rồi sao?" Lão Quyền ai thán nói.
"Sao vậy?" Tiểu Thiên vừa tới thay ca trông có vẻ sững sờ.
"Cậu nhìn ở trên tường đi." Lão Vương hút thuốc, tựa hồ cũng có chút phiền muộn.
"Hả?" Tiểu Thiên vừa ngẩng đầu, phát hiện một cái camera mới trên tường, có thể xoay độ không góc chết kia.
"Phương quản lý phòng nhân sự nói phải nghiêm khắc quản chế khu vực làm việc, không chỉ có phòng bảo vệ, sau này mỗi một phân ngành đều có camera."
"Nói cách khác, sau này ta đều không thể đến muộn về sớm!" Lão Quyền lại than một tiếng, "Không thể ngủ gật lười biếng, không thể cắn đậu phộng hạt dưa, không thể như vậy!"
"Ai rảnh rỗi đến mức đi nhìn một tên bảo vệ không có chuyện gì làm như ông cơ." Lão Vương xem thường Lão Quyền, "Ông cũng chả phải hàng hóa quý giá gì, ngược lại người làm việc có trời cao chứng giám, làm tốt chức trách của mình, quản người khác có theo dõi hay không làm gì."
Lời này Lâm Thiên Nhiên rất tán thành, đúng là người làm việc có trời cao chứng giám, chính mình không bỏ bê công việc, quản người khác theo dõi làm gì.
"Được rồi, được rồi, hết ngày rồi, lão Quyền mau tan làm đi.
Đừng e ngại." Lão Vương bắt đầu xua đuổi, nói.
Lão Quyền một bên xuân thương thu buồn, một bên tan làm.
"Lão Quyền là như vậy đó, cậu đừng xía vào ông ta." Lão Vương lắc đầu một cái.
Tiểu Thiên cũng không để ý, nói thật, anh rất thích công việc mới này.
Phòng bảo vệ nhỏ chỉ có ba người, thế nhưng ít người, tâm tư cũng đơn thuần, sẽ không xảy ra chuyện lấy lớn ép nhỏ.
Ba người phối hợp thời gian, giờ đến phiên ai thì là người ấy, cũng sẽ không ba lần bốn lượt người già bắt nạt người trẻ.
Vì lẽ đó so với các phân xưởng khác, Tiểu Thiên rất thích làm việc ở phòng bảo vệ, tuy rằng lương ít, chẳng qua ít nhất lão Quyền và lão Vương cũng là những người công chính, sẽ không bắt nạt anh.
Tiểu Thiên nghĩ vậy.
Buổi tối tan làm, lúc đến ký túc xá ăn bữa tối, Tiểu Thiên tình cờ gặp Hổ Mập - Lưu Đại Lực ở hành lang.
sắc mặt gã kém vô cùng, cầm hành lý lớn nhỏ, đang muốn chuyển đi.
Tiểu Thiên nhìn thấy gã liền tự động muốn trốn, chỉ lo lại bị kiếm chuyện.
"Trốn cái gì, tên người què chết bầm!" Tâm tình Hổ Mập không tốt, như hung thần ác sát chửi đổng một câu.
Tiểu Thiên sợ đến mức bước chân bất ổn,suýt chút nữa là ngã rồi.
Nếu như vào giờ phút này Lưu Đại Lực không hiểu tại sao lại bị lãnh đạo gài bẫy, không hiểu tại sao lại mất việc, bỗng dưng biết tất cả đều vì Lâm Thiên Nhiên, có thể nào đánh nhau luôn ở trong hành lang này không đây, cái này thì không dám chắc.
Lâm Thiên Nhiên chỉ biết là sau rất nhiều lần bị tên Hổ Mập này chèn ép,rốt cục gã cũng rời khỏi nhà máy rồi, anh có thể thoát khỏi ma trảo của Tu La địa ngục này!
Thật là khiến người ta vui vẻ!
Lâm Thiên Nhiên hiếm khi vui vẻ như thế, rửa mặt một phen, tắm rửa cho khoan khoái, liền ra cửa định đi ăn mừng một bữa.
Anh cầm theo tờ tệ, cất vào trong túi, đi dép ra cửa.
Cửa sau của nhà máy thỉnh thoảng có những quán nhỏ bán đồ ăn, bình thường là hoa quả, còn có bánh quai chèo, hôm nay lại có mấy cái xe đẩy bán bánh rán, trái cây và hạt dẻ chiên đang rao hàng.
Lâm Thiên Nhiên chọn cái này, lại nhìn sang cái kia tuy rằng vừa mới ăn cơm no xong, cũng chưa đói lắm, thế nhưng chính là thèm miệng, cảm giác cái gì cũng muốn ăn.
"Ông chủ,hạt dẻ chiên bán thế nào?" Hạt dẻ chiên màu vàng óng bị xào đến nổ lên, bên trong lộ ra phần thịt quả vàng chín, ở trên bàn tỏa ra nhiệt khí.
"Một túi tệ." Ông chủ khuôn mặt tươi cười, lại đưa cho mấy hạt ăn thử nghiệm.
"Ừm, còn rất thơm." Tiểu Thiên tách ra ném vào trong miệng, "Cho tôi một túi, để tôi chọn."
"Được thôi." Ông chủ lập tức lấy hạt dẻ cho vào túi.
Lâm Thiên Nhiên cẩn thận chọn, chọn toàn những hạt to, từng hạt một thả vào trong túi, lúc sau liền đầy cả một túi.
"A, tính tiền." Lâm Thiên Nhiên lấy ra tệ trong túi.
"Thối cậu tệ." Ông chủ tìm tiền lẻ đưa cho anh, lại hoàn thành một chuyện làm ăn.
Lâm Thiên Nhiên mua hạt dẻ chiên, còn muốn mua thêm nước uống, nếu chỉ ăn hạt dẻ sẽ bị khát nước.
Anh liền đi xa thêm chút, có một vài cửa hàng ở bên kia đường, nên đi nơi nào mua chai nước uống, nghĩ nghĩ liền thẳng tay lấy ra tệ còn lại.
Sau đó mua một chai Hồng Trà, lúc mở nắp chai ra phát hiện dòng chữ trúng thưởng "Trúng thêm một chai", Lâm Thiên Nhiên kích động đến suýt chút nữa ném luôn túi hạt dẻ đi.
Hôm nay là chuyện gì vậy? Hay là mua thêm vé sổ số đi.
Đáng tiếc một mao tiền cũng không có, tiền kiếm ra đủ để sống tạm, Lâm Thiên Nhiên bỏ qua ý nghĩ cá độ.
Bỏ qua đi, vẫn làm tốt đấy thôi.
"Ông chủ.
Cái này mấy ngày nữa có thể lấy được không?" Lâm Thiên Nhiên chỉ cho ông chủ chỗ trúng thưởng trên nắp chai, chỉ lo vô hiệu.
"Được được." ông chủ đáp lại, "Tôi bán ở đây mấy năm, lần đầu tiên thấy có người trúng thưởng."
Lâm Thiên Nhiên sau khi nghe xong lại càng vui mừng, thầm khen một câu quả thực may mắn! Tay trái cầm túi hạt dẻ, tay phải cầm đồ uống, lết cái chân què đi về.
Anh là một người què, thế nhưng sinh hoạt cũng có biện pháp khiến mình hài lòng.
Sinh hoạt tuy khó, cũng phải vượt qua, giống như biết cách tạo niềm vui trong khó khăn, tự nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nếu không cuộc sống còn dài, làm sao vượt qua được thời gian ấy?
"Nhị Cẩu, tôi mới mua hạt dẻ chiên vừa ra lò, có muốn ăn một chút không?" Lâm Thiên Nhiên trở lại ký túc xá, giơ túi về phía Nhị Cẩu trên giường đối diện.
"Được a." Nhị Cẩu vươn mình xuống giường, để điện thoại di động xuống, trên màn hình đang chơi liên minh, lại đây lấy vài hạt.
Lâm Thiên Nhiên ở trong ký túc xá tập thể rộng mấy mét vuông của nhà máy, có phòng sáu người và phòng hai người.
Phòng sáu người chiếm đa số, phòng hai người chỉ có vài chục phòng.
Các phòng trên là nhà của vợ chồng quản lý ký túc xá, rộng hơn gấp mấy lần.
Thường thì có phòng ngủ và phòng khách, cũng có phòng ngủ, phòng khách, có phòng tắm và phòng bếp riêng, trang trí cũng đẹp hơn nhiều.
chẳng qua, ở loại nhà này mỗi tháng phải trả hai đến ba trăm tệ tiền thuê nhà, còn nhất định phải là vợ chồng công chức hoặc là quản lý lãnh đạo mới có thể vào ở.
Còn anh ở phòng sáu người, chẳng qua sáu người ở chung không hòa thuận.
Anh là một người què đều sẽ bị những người còn lại mang ra làm trò vui.
Mãi mới chờ đến lúc có cơ hội ở phòng hai người, anh mới xin vào ở.
Tầng ở của phòng hai người cũng thấp hơn phòng sáu người, xem như là cấp cho người què như anh không ít thuận lợi.
Lâm Thiên Nhiên lúc chuyển vào, Nhị Cẩu đã ở đó rồi.
Hắn đến từ một thôn nhỏ gần đó.
Người dân trong thôn không biết chữ, cho rằng đứa nhỏ phải tiện mới dễ nuôi, liền đặt tên là Nhị Cẩu.
Tiện ở đây là nghèo hèn, rẻ mạt đó.
Mình không biết thay từ nào nên để nguyên nhé.
Nhị Cẩu khá hòa thuận với Lâm Thiên Nhiên, bình thường rất thích chơi game, cũng không có gia đình.
Lúc về liền trèo lên giường nơi nào cũng không đi,chỉ lo xem điện thoại.
"Hạt dẻ này ngon quá." Nhị Cẩu càng ăn càng thích, lại bốc thêm vài nắm, "Tôi lấy nhiều chút, lần tới chờ tôi mua rồi mời lại anh ha."
Lâm Thiên Nhiên cười nhìn hắn bỏ hạt dẻ vào trong túi của mình, chỉ nói cho có thôi, tuy rằng câu nói này anh đã nghe qua rất nhiều lần rồi.
Chuyện như vậy đối với Lâm Thiên Nhiên không tính là bắt nạt.
Anh càng muốn giải thích hành động như vậy chính là bạn bè tốt hơn.
"Đúng rồi, làm xong tháng sau, tôi từ chức." Nhị Cẩu lại ngẩng đầu lên.
"Hả? Tại sao?" Lâm Thiên Nhiên mờ mịt.
"Tiền thiếu việc nhiều, không làm." Nhị Cẩu lắc đầu "Tôi nghĩ tiết kiệm tiền qua mấy năm rồi cưới một cô vợ thảo, chỗ này tiền công ít quá"
"Ồ." Lâm Thiên Nhiên ở trong nhà máy lâu như vậy, đã sớm đối với công việc nhạt nhẽo không hề có cảm giác gì, công nhân nhà máy quá nhiều, hầu như mỗi ngày có người mới vào làm thì lại có vài người già nghỉ việc.
Vì vậy, anh rất ít khi có giao tình cùng người khác, nếu không một ngày họ rời đi, để anh một mình ở lại thương cảm, vậy không đáng.
"Anh tại sao không đi?" Nhị Cẩu tò mò hỏi "Theo lý mà nói tiền công của anh còn ít hơn tôi, không tiết kiệm được chút nào mới phải."
"Tôi?" Lâm Thiên Nhiên tựa hồ chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bị hỏi như vậy cảm thấy có chút đường đột, nhưng anh rất nhanh liền định thần lại, lạnh nhạt nói, "Tôi đã sớm coi nơi này là nhà, còn có thể đi đâu đây?"
Anh là một người què, ở Hoa Mậu cũng đã ngót nghét hơn mười năm, đã sớm không đi xa nữa.
"Aiz, thật không tiền đồ." Nhị Cẩu thấp giọng ồn ào một câu.
Chú thích:
- Bánh quai chèo:
- Hạt dẻ chiên:
- Hồng trà:
.