Người Què

chương 5: 5: phòng làm việc đêm muộn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Cà phê Phin

Ăn xong bữa tối, Tiểu Thiên liền có chút nhàn rỗi.

Anh không có người thân, cũng không có bao nhiêu bạn bè, buổi tối không biết nên tiêu khiển thế nào.

Điện thoại ngược lại có một cái, nhưng nó là đồ second-hand trên thị trường có giá rất rẻ.

Nó có thể gọi và nghe được, nhưng lên mạng thì không thể.

Anh cũng không biết cách lên mạng thế nào, sợ ấn linh tinh lỡ không may làm hỏng cái điện thoại, vậy thì cái được không bù đắp nổi cái mất.

Tiểu Thiên ăn no quá, dạ dày có chút hơi khó tiêu.

Anh liền từ cửa sau ra ngoài, dự định đi dạo ở một cái chợ cách chỗ này không xa lắm để tiêu cơm.

Khu công nghiệp này cách nội thành khá xa.

Mất hai giờ để đi ra bằng xe buýt và thường phải mất một giờ để đến khu vực thành thị.

Bình thường không có chuyện quan trọng gì, Tiểu Thiên sẽ không ra ngoài.

Thứ nhất anh là người què đi không tiện, thứ hai là những nhu yếu phẩm cần thiết đều có ở cái chợ nhỏ này.

Càng quan trọng hơn chính là, tiêu phí ở nội thành quá đắt.

Anh hoàn toàn không thể mua chúng.

Một chai nước đã đắt hơn ở đây một nhân dân tệ, đừng nói đến những thứ khác.

Có lần anh ra ngoài mua điện thoại di động ở khu vực thành thị và ăn cơm trong một nhà hàng nhỏ ở đó.

Lúc trả tiền anh phải trả hơn tệ, anh còn không mang đủ.

Tiểu Thiên ít khi đến thành phố nhộn nhịp này, nơi đó không hợp với anh.

Ngày càng có nhiều người đi bộ.

Có một màn hình led nhỏ ở giữa cái chợ này.

Đôi khi nó sẽ phát sóng một vài tin tức, đôi khi lại là một bộ phim cũ, có mấy cái ghế công cộng cũ ở dưới màn hình led, mấy đứa trẻ đang ngồi trên ghế xem.

Tiểu Thiên mua một chai sữa đậu nành và ngồi trên ghế, nhìn màn hình led đầy màu sắc.

Tối nay là buổi diễn của nhóm nhạc ở sân khấu trung tâm, một đám người đang vui vẻo nhảy nhót.

Anh thường ngồi ở đây rất lâu, xem ti vi led như một trò vui ban đêm.

Sau đó là gần đêm, anh phải trở về một mình, ngủ dậy sẽ là một ngày mới.

Không có ai trò chuyện cùng anh.

Dường như anh còn đang xem một chương trình nào đó, có vẻ rất mê mẩn.

Màn hình ti vi phản chiếu trong con ngươi đen láy của anh, trông thật sống động và cũng cô đơn.

Đột nhiên, có một cậu bé đứng cạnh anh, nhìn anh chăm chú.

Nói đúng hơn, nó nhìn chằm chằm vào sữa đậu nành trong tay anh.

Tiểu Thiên liếc nhìn dáng vẻ thèm mà không được của cậu bé, nghĩ thầm thật dễ thương, liền cười trêu chọc nó "Có chuyện gì vậy, em có muốn uống không?" Đồng thời, anh lắc lắc hộp sữa đậu nành.

Cậu bé dường như đang kiềm chế bản thân không được chấp nhận người lạ và có vẻ hơi sợ hãi.

Nhưng đồ ăn trước mắt, nó gật đầu một cái.

"Sao em lại ở một mình, ba mẹ em đâu?" Tiểu Thiên liếc nhìn xung quanh một hồi, vẫn không thấy người nhà của cậu bé đâu cả, liền hỏi lại nó.

"Ba đi làm công." Cậu bé ngoan ngoãn trả lời, lại nuốt xuống một ngụm nước bọt.

"Em ở đây chơi một mình sao?" Tiểu Thiên xoa cái đầu nhỏ của nó.

"Ừm, ba không quản em." Bộ dáng của cậu bé khiến Tiểu Thiên nghĩ tới khi mình còn bé.

Khi đó anh, cũng như vậy, không có ai quản, không có ai để ý, chạy loạn khắp nơi, nhìn thấy người khác có đồ ăn ngon thì nhìn chằm chằm ao ước, thèm ăn không nhịn được – hung hăng – nuốt nước miếng xuống.

"Vậy anh dẫn em đi mua sữa đậu nành uống, được không?" Tiểu Thiên lập tức yêu mến bé trai có hoàn cảnh tương tự mình, anh làm sao cam lòng để đứa trẻ này thèm ăn?

"Vâng." Bé trai vui vẻ gật đầu.

Tiểu Thiên mua cho nó một hộp sữa đậu nành, cuối cùng lúc trả tiền lại lấy thêm một cây kẹo.

Nhìn cậu bé vui vẻ cắn ống hút, hai bên má phồng lên, tâm tình của anh cũng tốt hơn.

"Uống chậm thôi, uống xong thì nhanh về nhà đi, nếu không ba của em trở về không thấy em sẽ lo lắng."

"Ba có người phụ nữ khác, mặc kệ em." Bé trai hấp háy mắt nói.

Tiểu Thiên dường như là lập tức ôm lấy bé trai kia.

Khả năng cũng là người lưu lạc chân trời đi.

Tiểu Thiên sau khi bị què rồi, ba anh cũng không quan tâm anh, suốt ngày uống rượu, trở về có bất mãn gì đều đánh anh mắng anh.

Cũng không để anh đi học nữa, có lúc một phân tiền phí sinh hoạt cũng không cho anh, anh chỉ có thể ở trong nhà máy theo sư phụ làm mấy việc sai vặt, kiếm chút tiền để dùng.

Sau này, lớn lên rồi, liền dứt khoát làm công nhân.

Không đến mấy năm sau, ba anh say rượu ngã xuống hồ, người liền không còn.

Người ba yêu thương anh như trước đã biến mất không còn tăm hơi, phảng phất như chỉ là một giấc mộng.

"Ca ca, lần sau em còn gặp được anh không?" Bé trai một bên vẫy tay tạm biệt một bên kiên trì hỏi.

"Được, anh làm việc ở gần đây." Tiểu Thiên cầm lấy bàn tay mềm mại của cậu bé, "Lần sau gặp lại, anh sẽ mời em uống sữa đậu nành."

"Wow, vậy ca ca cố gắng làm việc!" Bé trai rất vui vẻ, trên miệng nở nụ cười, cầm lấy kẹo chạy xa.

Tiểu Thiên không hiểu tại sao, dĩ nhiên viền mắt hơi ướt.

Bọn họ đều là cùng một loại người, khuyết thiếu tình cảm, khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Khát vọng được người thân che chở, nhưng lại phải cẩn thận từng li từng tí, từng bước một.

Cuộc sống này kỳ thực rất mệt.

Ngày hôm sau, chính là đến lượt Tiểu Thiên, làm việc từ h tối đến h sáng, ròng rã tiếng ca đêm.

Mỗi một canh giờ phải kiểm tra toàn bộ khu nhà máy một lần, trong phòng bảo vệ có một chiếc giường gấp dùng để nghỉ ngơi.

Lão Quyền kinh nghiệm phong phú lén lút dạy anh: Tuân thủ quy củ là chết, buổi tối không có ma, không cần tuần tra chặt chẽ như vậy.

Cậu chỉ cần tuần tra hai giờ một lần, sau đó xem màn hình một chút, không có bất thường nào thì có thể nghỉ ngơi.

Đó là cách làm cũ của kẻ già đời, lão Quyền nhiều năm làm bảo vệ, tự nhiên là yên tâm thoải mái, lười đã thành thói.

Nhưng đối với Tiểu Thiên, người vừa mới nhận việc và có tinh thần trách nhiệm cao, dù anh có gan cũng sẽ không làm như vậy.

Chưa kể đến anh phải đối mặt với nguy cơ bị mất việc, hiện giờ anh càng trân trọng cơ hội làm việc của mình.

Lão Quyền thấy anh không muốn thông đồng làm bậy cùng hắn, liền có chút khó chịu.

"Người què như cậu cũng quá trung thực."

Tiểu Thiên chỉ mỉm cười và nói, "Đánh phần công thôi."

Đêm yên tĩnh, trăng sáng treo cao.

Buổi tối hôm nay trời hơi lạnh.

Tiểu Thiên chỉ đi tuần bằng đèn pin, trở về phòng bảo vệ, xoa xoa tay giữ ấm, uống trà nóng, ngước nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rưỡi.

Anh bị què một chân, vì thế đi chậm hơn người thường.

Người thường chỉ mất phút để đi vòng quanh nhà máy, anh không nhanh không chậm mất gần phút.

Nhưng chẳng qua anh rất có trách nhiệm, ở đây cầm đèn pin soi chiếu, ở kia lại nhìn công tắc điện có bật hay không, thành ra thời gian trì hoãn hơn nửa.

Mở chiếc giường gấp ra, Tiểu Thiên chuẩn bị nằm một lúc, thì một tiếng còi vang lên bên ngoài cửa hàng rào.

Tiểu Thiên gần như hoảng hốt nhảy dựng.

Ai mà đến muộn thế này?

Anh nhanh chóng đứng dậy, đi giày ra ngoài xem.

Đó là chiếc xe màu đen sáng ngày hôm qua!

Hai đèn pha chiếu thẳng vào con đường của nhà máy, cây bên đường nguyên bản đang chìm trong bóng tối lại được chiếu sáng, cực kì sáng tỏ.

Tiểu Thiên liếc nhìn chiếc xe một lần nữa, là chàng trai trẻ đẹp ngày hôm qua.

Lúc đang ngây người, tiếng còi lại vang lên, thúc giục anh mở cửa.

Tiểu Thiên lấy lại tinh thần, nhanh chóng rút chìa khóa điện tử ra, đi lên phía trước ấn vào vị trí cảm ứng, hàng rào từ từ nâng lên.

Ban đầu nghĩ rằng chiếc xe sẽ lái về phía trước, nhưng nó lại không di chuyển, kính cửa sổ hạ xuống.

Sau khi khuôn mặt của Lý Dật Thành xuất hiện trên kính cửa sổ, hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm nhân viên bảo vệ này.

Lần trước khi bị cản lại hắn cũng để ý tới người này, thấp thấp gầy gò, giống như một cây mây, thế nhưng lại cho hắn một loại cảm giác rất kì quái, khiến hắn cảm thấy, người này và hắn có một loại duyên phận kì lạ, không hiểu sao hắn lại cảm giác rất thân thiết.

Lý Dật Thành cho là mình điên rồi, tại sao lại có cảm giác như vậy với một người không quen biết.

Chẳng lẽ là do chỗ trống tình cảm của mình quá lâu, dẫn đến việc xuất hiện một chút ảo giác kì quái?

Mọi người đều cho rằng hắn tới thủ đô học tập, lại sang nước ngoài học, nhất định là có phong thái sinh hoạt của các công tử nhà giàu.

Nhưng chẳng ai biết, hắn lớn vậy rồi, ngay cả bạn gái cũng chưa từng có.

Thực tế Lý Dật Thành không cần bạn gái, vì hắn là gay, sự thật này đã được hắn tiếp nhận từ khi còn rất trẻ.

Còn rất trẻ là từ khi nào? Có lẽ là từ khi quen biết Tiểu Thiên.

Đúng vậy, hắn thích đứa trẻ đó, đứa trẻ đã đưa hắn đi tìm kho báu.

Chỉ vì lúc đó hắn còn quá nhỏ nên không chú ý đến điều này.

Đến khi hắn nhận ra, thì đã không thể nhìn thấy anh nữa.

Hắn không chạm vào bất kì người đàn ông nào.

Hắn thủ thân như ngọc suốt hơn hai mươi năm.

Hắn không muốn chấp nhận, cũng không muốn tìm điều mới mẻ, càng sẽ không vì dục vọng ban đầu của bản thân mà làm bậy.

Hắn cảm thấy tình yêu là thứ rất thiêng liêng và đẹp đẽ.

Tình dục phải dựa trên tình yêu, nếu không đó là một sự sỉ nhục đối với thân thể hắn.

Hắn muốn giữ thân cho người hắn yêu.

Mặc dù đến bây giờ, người hắn yêu chỉ còn tồn tại trong kí ức của hắn, nhưng hắn tin rằng sẽ sớm tìm lại được anh ấy, người ấy vẫn luôn chờ đợi hắn như vậy.

Không phải tất cả các thế hệ thứ hai giàu có đều sẽ giống trong phim truyền hình, toàn là những tên khốn thoái hóa, những kẻ chơi bời.

Trên thực tế, vì được tiếp nhận nền giáo dục cao cấp hơn, họ sẽ thường đạt được mọi thứ mình muốn tốt hơn người khác.

Một lúc sau, Lý Dật Thành thu hồi ánh mắt.

Hắn phải trở lại làm thêm giờ vào tối nay.

Mấy ngày trước, hắn đã tiếp quản công việc.

Một khách hàng lớn nói rằng sẽ sửa đổi hợp đồng, nên hắn phải trở lại làm việc vào đêm khuya.

Lúc này, hắn không nên lãng phí thời gian cho một nhân viên bảo vệ nhỏ bé.

Dục vọng cái gì, nếu thực sự cần thì trở về phát tiết một hồi là tốt rồi.

Tiểu Thiên nhìn chằm chằm đến nỗi chân muốn nhũn ra.

Anh sợ rằng có thể do hôm qua xúc phạm ông chủ nhỏ, nên đã đắc tội với người này rồi.

Vừa nãy mở cửa lại thất lễ một chút, khiến hắn không cao hứng.

Anh không thể lại để mất việc, Tiểu Thiên nghĩ vậy, vì thế anh đã giơ tay lên giống như lấy lòng mà chào người kia một cái, đây là lão Quyền dạy anh.

Người kia cũng không biết có thấy ở trong bóng đêm có một kẻ ngốc đang chào mình hay không, chỉ giậm một cước lên chân ga, xe lại như bay rời đi.

Để anh ở lại chỗ đó.

Tiểu Thiên không dám nằm xuống nữa.

Anh nhìn lên tòa nhà văn phòng đã tắt điện, nhưng một căn phòng trên tầng bảy đèn vẫn sáng.

Anh sợ mình nằm xuống sẽ ngủ quên mất, đợi đến khi ông chủ nhỏ lái xe ra, lại mở cửa.

Không ngủ thôi cũng được, có nên đi tuần tra không? Tiểu Thiên do dự.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh đi tuần tra đúng lúc ông chủ nhỏ tình cờ ra ngoài?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio