“Đêm nay về nhà tôi ở đi.”
“Không cần.” Kỷ Tiểu Yêu lắc đầu một cái, “Nhà tôi hiện tại an toàn.”
“Mà tôi thấy cậu tối hôm qua không ngủ ngon, mắt có vành đen.”
“Vâng, có đúng không?” Kỷ Tiểu Yêu hơi ửng đỏ mặt.
Không khí của phòng họp, bỗng nhiên trở nên có chút mỹ diệu.
Thời điểm Kha tổng nghĩ nói thêm gì nữa, đột nhiên, một tiếng thật lớn đinh tai nhức óc vang lên.
“Oanh” một tiếng, sấm rền.
Tựa hồ nơi nào đó nổ tung.
Văn phòng rất nhanh có tiếng người nóng nảy, đều đẩy cửa sổ phía trước ra, chỉ thấy bờ sông bên kia có một nơi bốc lên khói đặc.
Có người nói nơi đó là xưởng đóng tàu, có người nói là kho, còn có người lo lắng là khủng bố tập kích.
Nhưng chỉ qua mấy phút, từng người lại trở về ghế tiếp tục công việc.
Xe cứu hỏa, âm thanh xe cấp cứu, càng ngày càng nhiều.
Tâm Kỷ Tiểu Yêu vẫn luôn thắt vào.
Hắn rất sợ tiếng nổ này có liên quan cùng Tống Nhất Phương. Rồi lại nhận rõ mình là sợ lần thứ hai mất đi, cho nên lo lắng quá độ.
Trên điện thoại di động tin tức bản địa rất mau hiện chuyên đề đưa tin.
Nơi nổ đúng là xưởng đóng tàu, một toà kiến trúc ba tầng sụp đổ.
Có vài danh nhân nhân viên bị thương, vẫn còn không xác thực tin tức có tử vong hay không.
Phía dưới tin là khu bình luận, xuất hiện vài loại suy đoán.
Có một điều hấp dẫn Kỷ Tiểu Yêu. Cái bình luận kia nói: Thế lực sau lưng xưởng đóng tàu xảy ra vấn đề, bị người trên (ý chỉ cảnh sát) theo dõi, người trên đã sớm gắn mồi bày xuống lưới giăng, mấy ngày trước nghe đồn có tội phạm truy nã, lại có lãnh đạo mất liên lạc, bây giờ thành cá chết lưới rách cũng coi như một loại phán quyết.
Bình luận nói tới có bài có bản, Kỷ Tiểu Yêu càng nghĩ càng lạnh.
Không ngừng có tin mới, suy đoán mới xuất hiện.
Sau khi vụ nổ qua bốn giờ, một hình ảnh tổ bệnh viện cứu hộ, đem Kỷ Tiểu Yêu triệt để doạ thành chim sợ cành cong.
Bởi vì bên trong ảnh, xuất hiện một người quen biết — — — người trông coi ở ngoài phòng bệnh, là bạn gái Thịnh cảnh sát.
Người đưa tin nói, cảnh sát bên trong vụ nổ đang bị thương, vợ chưa cưới nghe tin gần như hôn mê.
Kỷ Tiểu Yêu chạy tới bệnh viện, biết được chân Thịnh cảnh sát bị thương, khả năng não bị rung động.
Bạn gái Thịnh cảnh sát vẫn trông coi ở ngoài phòng bệnh, tâm tình vừa mới ổn định, nhìn thấy Kỷ Tiểu Yêu liền nhịn khóc không thành.
“Trên đùi hắn đều là máu, thời điểm bị đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói hắn, nói hắn trong lòng bàn tay còn gắt gao siết chặt nhẫn cầu hôn.” Nói xong, thất thanh khóc rống.
Kỷ Tiểu Yêu từ cửa sổ phòng bệnh nhìn vào bên trong.
Cái trán Thịnh cảnh sát quấn băng gạc, thấy không rõ mặt lắm.
Trong phòng bệnh chỉ có hắn, nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, thoạt nhìn rất đau buồn lại rất cô độc, phảng phất mới vừa từ trên chiến trường mất đi chiến hữu thân mật nhất.
Cô y tá tới an ủi bạn gái, thuận tiện cũng mời Kỷ Tiểu Yêu đi.
“Người bị thương cần thiết nhiều thời gian nghỉ ngơi một chút, các ngươi đi phòng bên cạnh ngồi một lúc được không?”
Cửa rốt cục yên tĩnh lại.
Thịnh cảnh sát mở mắt ra, nhìn bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời sau giờ ngọ, mặt trời rất lớn, rất hung hăng, rất chói mắt.
Hắn căng chặt lòng bàn tay, nhẫn vẫn còn ở đó.
Mấy phút trước khi nổi, hắn mới từ trong tay Từ Trạch cầm lại nhẫn.
“Tôi cho em nhẫn, em muốn cảm ơn tôi như nào đây?” Lúc đó nói xong, Từ Trạch liền hôn hắn một cái, sau đó đi vào tòa nhà mấy phút liền phát nổ.
Là môi đè lên môi.
Lại như bộ phim trong đại học xem kia.
Nhưng là, điện ảnh không phải vai chính trước khi chết liền phát xong sao?