giờ phút tối, học sinh lục đục rời khỏi lầu học. Chính lúc này, tiếng hét xé toạc đường chân trời của một nữ sinh vang dội cả dãy lầu phía tây.
“Á! Mùi này, tôi thật chịu không nổi!”
Tay xách thùng nước, không ai khác, chính là tôi. Mùi trong nhà vệ sinh tầng một của dãy phía tây đủ để giết chết một thiếu nữ tuổi. Không dọn, về nhà? Không thể được! Còn dọn ư, thật cảm thấy có thể bị mùi này làm cho chết ngạt. Bình thường, khi tan học tôi liền về nhà tập thể dục đến giờ, hôm nay, vì một cái cà vạt mà rơi vào tình cảnh này? Quy luật sống của tôi đều bị chiếc cà vạt phá hỏng rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi bị mùi này làm cho không thể vận động nổi. Xem ra, “cẩu” hiệu phó không phải không suy nghĩ đã giao cho tôi nhiệm vụ này.
Huệ Bân… Huệ Bân…”
Bên đó phát ra tiếng của “nữ quỷ” gọi tôi, người thình lình thò đầu ra là Tú Nhi.
“Sao không giật mình? Lúc nãy, tớ đi đến mà không có tiếng động nào, không phải chuyện tức cười sao?”
“Tớ sợ gì chứ?”
“Cũng phải. Trước mặt cậu, nếu ma nói một câu Hello? Cậu chắc chắn sẽ trả lời: Chào Bạn?”
“Cậu biết rồi thì sau này đừng giở trò đùa, không có kết quả đâu. Phải rồi, cậu không học giờ tự học à?”
“Sao lại không? Là tớ lặng lẽ trốn ra! Ủa? Mình cậu thôi à? Bảo vệ của cậu đâu? Tớ đến thăm anh chàng bảo vệ của cậu. Huh u… anh chàng bảo vệ có thể sưởi ấm tâm hồn cô nữ sinh lớp đang mệt lả đâu rồi?”
“À…không có, đi đâu rồi nhỉ?”
“Không biết à? Tiếc quá, làm sao đây, tớ rất muốn gặp cậu ấy.”
“Nó sẽ không muốn gặp cậu đâu.”
“Này! Cậu thật không biết cậu ta ở đâu sao?”
“Ừ, không biết.”
“Này, nhưng ở đây… Ôi! Cái mùi này không phải đùa đâu. Hôm nay, bọn chúng rốt cuộc ăn gì thế, nhà vệ sinh lại có mùi này? Này! Cậu xịt thêm chút nước lau sàn đi!”
“Xịt rồi ai rửa đây?”
“Lau ở đây chưa? Thật chịu không nổi. Ưm… Đây là dawy của học sinh lớp phải không? Cũng phải. Cơ thể đang phát triển mà. Ăn nhiều, bài tiết nhiều, quá đáng thật. Ọe!” Tú nhi đứng bên cạnh cứ liên tục nôn ọe. Nha đầu này, vốn dĩ tôi đã cố chịu đựng, nó còn đứng bên cạnh nôn ọe gì chứ? Tớ sẽ nhốt cậu trong nhà vệ sinh này!
“Này, để rác qua một bên rồi đi thôi.”
“Cẩu” hiệu phó sẽ đánh tớ chết.”
“Này, cậu đã từng tuổi này rồi, thà bị đánh chết còn hơn chết ngạt ở đây.”
“Cũng có lý.”
“Này, bắt đầu ngay đi.”
“Được, cậu giúp tớ đi.”
“Điên à? Không được! Quần áo sẽ dính mùi này.”
Thật muốn lấy thùng nước nhét miệng cậu ta lại.
Tôi đá rác qua một bên rồi chạy ra khỏi nhà vệ sinh, cho dù bị thầy “cẩu” đánh chết, cũng không muốn hành hạ mũi mình nữa. Tôi đã chịu đựng đến mức không thể chịu được nữa, đầu tôi kêu o o. Tôi không khó khăn, bỏ lại được Tú Nhi ở đằng sau và vội vàng chạy đến cổng trường.
Cái tên mọi ngày đeo sát bên cạnh tôi không có ở đây. Tôi cảm thấy như bỏ quên cái gì vậy, giống như mất cái gì vậy. Thật kỳ lạ, lúc tôi đang muốn nhanh chóng về nhà.
“Bạn ơi! Bạn… cái này bạn xem cái này!” Không được mấy giây sau khi câu nói này lọt vào tai tôi, cùng với tiếng thở phù phù, có một nữ sinh đụng phải vai tôi và chạy đi mất. Bạn đã gặp chuyện xui xẻo thế này chưa? Một câu xin lỗi cũng chả có?
Nhìn một hồi lâu theo hướng cô gáo biến mất, tôi chợt quay lại và thấy có “cái gì” đó chắn ngay trước mắt. Hóa ra là Ngân Hách, anh ta đang cầm phong bì màu hồng phấn.
“Này, cậu đi đâu thế!”
Thật ra cũng không có lý do gì quan tâm đến vấn đề này, cũng không phải nhớ hắn, nhưng tôi cũng không biết tại sao lại hỏi Ngân Hách. Nếu đổi lại người khác, nghe tôi lớn tiếng như thế, anh ta chắc chắn sẽ nhíu mày hoặc trả lời bằng giọng điệu phiền chán. Nhưng biểu hiện của tên cổ quái ở nhà chúng tôi quả thật khác với người bình thường.
“Tất nhiên là đợi ở đây rồi.”
“Ồ, thế à.. A… cô đó tỏ tình với cậu phải không? Hóa ra nhân vật chính trong tình yêu của bạn nữ lúc này là cậu à? Cho tôi xem, cho tôi xem đi!”
“Xem đi.”
Hả? Chẳng thèm từ chối gì cả, hắn lại đưa cho tôi. Có thể lấy xem dễ dàng vậy, tôi cảm thấy hơi lạ. “Này, thứ này đưa tôi xem cũng có quan hệ gì chứ?”
“Cậu bảo muốn xem mà?”
“Phải, cho tôi xem thì tôi xem, không cho xem thì không xem.”
“Trong cặp còn nhiều, cậu cầm luôn đi được không?”
“Không cần. Đủ rồi, lá thư này đủ rồi.”
Tôi mở thư tình mà hắn nhận được. Đập vào mắt tôi là từng nét từng nét chữ con gái được nắn nót viết rất cẩn thận. Tôi xem sơ qua, nội dung đại khái là: hắn mới chuyển đến trường này, số lần gặp nhau không nhiều, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn thì tim đập loạn xạ, hình bóng hắn luôn hiện lên trong tâm trí. Từ nội dung trong thư có thể thấy, tên nhóc này không chỉ ở khối mà ở cả khối lớp cũng rất thích hắn…
“Ha ha… Mấy đứa này không biết bộ mặt thật của cậu, biết rồi chắc sẽ quay ngoắt độ.”
“Phiền chết được, cậu nói với bọn họ đi.”
“Này điên à? Chúng ta chẳng phải đã thỏa thuận rồi sao? Ở trường thì làm như không quen biết nhau.”
“Nhưng thông tin liên quan đến cậu tôi rõ như lòng bàn tay.”
“Có phải cậu đặt camera trong cặp tôi không?”
“…..”
Ngân Hách im lặng nhìn tôi, ánh mắt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ. Tôi nhìn chằm chằm vào bức thư tình màu hồng, nói thầm: “Tôi chưa lần nào nhận được bức thư kiểu như thế này… À! Có!”
“Chắc là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong đời.”
“Tên khốn, mới gần đây thôi.”
“Một tháng trước?”
“Không phải, hai năm trước.”
“Vậy mà bảo là gần đây à? Theo như cậu nói, năm Cao Câu Lệ, Tân La, Bách Tế thời Tam Quốc cũng là năm ngoái à?”
“Cậu đang nói gì thế! Dù sao, thằng nhóc đó tôi rất ghét, nó là em họ Tú Nhi. Mọi người đều nói nó rất đáng yêu. Nhưng tôi không thích nó chút nào, hình như nhỏ hơn tôi hai tuổi thì phải? Bây giờ có lẽ học lớp rồi. Tôi quả thật rất chán nó, nó lại tặng tôi tấm thiệp vào lễ Noel, trong thiệp viết những lời đại loại như: chúng ta quen nhau đi. Lúc đó, tôi lớp , nó lớp . Tôi có thể thích tên nhóc nhỏ hơn tôi hai tuổi sao? Hơn nữa, “bạch mã hoàng tử” trong lòng tôi phải là người mạnh mẽ.”
“Người mạnh mẽ?”
“À, tức là có thể bảo vệ bản thân và không gây phiền toái cho tôi. Đó chính là bạch mã hoàng tử của tôi. Hây, cho dù thế nào, đó cũng là lần đầu tiên tôi nhận được thư tình. Nhưng không ngờ, tâm trạng tôi không vui. Bởi vì là em họ Tú Nhi nên không thể cắt đứt sự qua lại. Nhưng bỗng một ngày nọ, nó đi du học. Đáng sợ là, lúc sau cùng, nó nói: Em sẽ trở về đón chị! Nghĩ đến mà nổi da gà.”
“Một kỉ niệm đẹp tàm tạm.”
“Kỉ niệm gì. Này, nhớ đến chuyện này là tôi lạnh cả sống lưng. Nhưng sau tên nhóc đó… người tôi ghét nhất là cậu!”
“Tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Bởi vì tôi đã nhận trước tiền lương tháng rồi, đã nhận tất cả rồi.”
“Cái gì?”
“Đuổi tôi đi cũng chẳng sao, là các người chịu thiệt thòi. Tôi không phải hạng người nhận tiền rồi không làm việc, cho nên, đang chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ. Nếu đuổi việc tôi, thế thì tôi cầu cũng chẳng được.”
“Thật không? Có thật đã nhận hết rồi không?”
“Ừ, tôi cho cậu xem sổ tiết kiệm nhé?”
Thất bại ê chề, tôi nghe như đất trời sụp đổ. Cái tên đáng bị băm vằm trăm mảnh.
Tôi vốn định hôm nay thuyết phục dì, ngày mai sẽ triển khai kế hoạch đuổi hắn ra khỏi cửa. Tại sao lại như thế? Bố đã trả tiền lương tháng cho người này! Hôm nay quả thật là một ngày cực kỳ xui xẻo. ông trời làm khó tôi cũng không đến nỗi như thế đâu? Ôi, tôi phải về nhà ngủ một giấc.
“Cuộc sống con người thường không được như ý mình.”
“Cho dù trên thế gian này không còn người nào, tôi cũng không muốn anh an ủi tôi, Hạ Ngân Hách!”
“Cuối cùng cũng bắt đầu lễ độ rồi.”
Thật là, nói chuyện với tên này thì sẽ uer oải rã rời, thương tích đầy mình. Nói thế nào nhỉ? Hắn luôn đưa chủ đề theo hướng nhảm nhí, hoang đường. Tôi cứng họng, thở dài mà lê bước về nhà.
Tôi muốn ngủ. Tôi muốn chìm vào trong giấc mộng, muốn quên hết những buồn phiền. “Bố, dì, con về rồi. Con lên lầu ngủ đây.”
“Chị!”
“Chắc là vì tôi mệt quá, quá buồn ngủ? Tên nhóc đó hiện đang ở Mỹ mà?
“Chị, em về nước rồi!”
Tôi từ từ ngẩng đầu lên. Tên nhóc đó hiện lên trước mặt, tôi suýt ngồi bệt xuống đất mà khóc. Tên nhóc đứng trước mặt chẳng phải chính là em họ Tú Nhi sao? Tên này hai năm trước đã tỏ tình với tôi, rồi sau đó biến mất dạng.
Hắn ôm chầm lấy tôi: “Em thật sự rất…rất…nhớ chị!”
“Rốt…. cuộc, tại sao lại đến… đây?”
“Em không nói gì với chị Tú Nhi mà đi thẳng đến đây. Em nhớ chị quá!”
Thánh thần ơi! Tôi buồn ngủ quá nên mới chạy nhanh về nhà. Người ở trên trời đã nhìn thấy rõ, lẽ nào Ngài lại ban một hình phạt tàn khốc như thế cho linh hồn đáng thương này sao?
“Ha ha, xem ra Thành Huân nhớ con đến nỗi không ngủ được.” Bố tôi nhìn thấy cuộc gặp gỡ không mong đợic của con gái lại cười ha ha? Ngân Hách dường như cũng không quan tâm lắm, đi vào phòng.
“Chị, tên đó là ai? Cái tên như cây cột điện đó?”
“Không biết, không biết! Lát nữa nói tiếp đi, đợi chị định thần lại đã.”
Tôi không màng cởi cặp sách ra, mang luôn nó đi vào bếp rót một ly đầy nước, sau đó, uống ừng ực. Dì lặng lẽ đến bên tôi, nhìn xung quanh một lượt rồi nói nhỏ vào tai tôi: “Huện Bân à, theo dì thấy thì Ngân Hách được hơn. Gánh vác thiên hạ, không phụ nghĩa tào khang! Sao có thể bỏ một người chồng tốt như thế chứ!”
Trời đất! Lại còn thế nữa?
_________________