Đoàn người lúc nãy đã tiến vào. Ngụy Quân lập tức khôi phục trạng thái của mình quay về ngồi trên ghế giữa điện.
"Bẩm tông chủ thuộc hạ đã mang những cô nương của Thiên Hương Lầu đến!"
Thì ra đây chính là kẻ đứng sau Thiên Hương Lầu.
"Thiến Nhi đâu?"
Tên thuộc hạ lập tức trả lời.
"Đã bị Trang Nam Hành gϊếŧ chết."
"Rốp!"
Một bên tay vịn đã bị hắn bẽ gãy.
"Tại sao lại bị gϊếŧ?"
Tên thuộc hạ hoảng sợ vội vã quỳ xuống.
"Bẩm tông chủ thuộc hạ vẫn đang điều tra."
"Điều tra cho ta!"
"Dạ!"
Ngụy Quân phân phó cho thuộc hạ mang đoàn cô nương Thiên Hương Lầu vào trong tẩm điện của mình. Sau khi đám người ra ngoài Ngụy Tào cũng xin phép cáo lui. Mộ Khanh Trần theo sau Ngụy Tào, sau lưng y vẫn có một luồng ánh mắt nóng rực dõi theo.
Vì lần đầu tiên đến đây nên hai người họ vẫn chưa biết nơi ở của Ngụy Tào. May mắn có một nữ thuộc hạ đang từ xa lấm lét nhìn Ngụy Tào. Mộ Khanh Trần chạy đến chỗ vị cô nương đang đứng.
"Trưởng lão cho gọi ngươi."
Cô gái lập tức theo chân Mộ Khanh Trần chạy đến chỗ Ngụy Tào.
"Trưởng lão cho gọi nô tỳ!"
Mặc Triều Bạch từ trên bậc thang cao hoàn toàn im lặng nhìn vị cô nương. Mộ Khanh Trần hiểu ý nâng cao giọng.
"Còn không dẫn trưởng lão về điện!"
Vậy là hai người được nữ thuộc hạ nơm nớp lo sợ mà dẫn về nơi ở của Ngụy Tào.
Sau khi đến nơi Mộ Khanh Trần lập tức đuổi cô nàng đi. Nơi ở của Ngụy Tào không lớn lắm nhưng lại cực kỳ âm u. Toàn bộ cửa sổ đều bị đóng kín, giữa trưa mà không lọt được một tia nắng nào vào phòng. Bây giờ Mộ Khanh Trần đã hiểu tại sao nước da của Ngụy Tào lại trắng bợt như thế. Trong điện của Ngụy Tào không có lấy một người canh gác. Chỉ có vài tên thủ hạ làm việc vặt ở bên ngoài. Phòng ngủ có một chiếc giường rất lớn. Ngoài ra chẳng có một thứ gì. Ngay cả một chiếc bàn con để uống trà cũng không. Mộ Khanh Trần vừa đóng cửa lại đã bị ôm từ sau lưng. Mặc Triều Bạch đã biến trở lại đang hít hà bên cổ Mộ Khanh Trần.
"Thơm quá!"
Mộ Khanh Trần đẩy Mặc Triều Bạch ra.
"Đừng phá, để ta kiểm tra xem hắn có dấu gì ở đây không?"
Mặc Triều Bạch vẫn đu theo ôm lấy Mộ Khanh Trần.
"Lão già đó thì có gì mà dấu?"
Mộ Khanh Trần leo lên gõ vào ván giường.
"Huynh cũng không nghĩ xem huynh bao nhiêu tuổi mà gọi Ngụy Tào như thế!"
Mặc Triều Bạch thuận thế kéo y nằm xuống.
"Khanh Trần chưa gì mà đã chê ta già rồi."
"Buông ra, ta còn chưa kiểm tra xong!"
Mộ Khanh Trần bò dậy, lại bị Mặc Triều Bạch kéo xuống.
"Không buông!"
Mặc Triều Bạch vẫn mặt dày mà ôm cứng lấy Mộ Khanh Trần. Rồi kề mũi vào cổ y mà hít hà.
"Khanh Trần thơm như thế làm sao ta buông ra được!"
"Nhột!"
Mộ Khanh Trần không chịu được cái mũi Mặc Triều Bạch cứ cọ tới cọ lui trên cổ mình. Y lấy tay đẩy khuôn mặt Mặc Triều Bạch ra.
"Đừng nháo nữa! Chúng ta đến đây để làm chính sự, huynh. . thật là một lão già biếи ŧɦái."
Mặc Triều Bạch chọc cho Mộ Khanh Trần cười không ngừng.
"Dám chê ta biếи ŧɦái!"
Đến khi trông thấy y đã thở không ra hơi mới chịu buông tay.
"Không được. . ha. . ha. . nhột...đừng mà. ."
Một khắc trôi qua.
Sau khi đã lục tung khắp căn phòng Mộ Khanh Trần thật sự đồng ý với Mặc Triều Bạch. Lão già Ngụy Tào chẳng có gì để dấu.
Có tiếng bước chân vào phòng khách.
Mặc Triều Bạch lập tức biến thành Ngụy Tào sau đó ra ngoài. Trong phòng là một vị cô nương còn rất trẻ. Mùi son phấn trên người cô ta làm Mặc Triều Bạch rất khó chịu. Trông thấy "Ngụy Tào" cô nương lập tức nũng nịu.
"Gia người cuối cùng đã trở về, người ta nhớ người lắm!"
Sau đó muốn nhào vô lòng "Ngụy Tào" Nhưng "Ngụy Tào" đã nhanh chân ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh bàn.
"Ừm ta vừa mới về!"
Tuy hụt một lần nhưng cô nàng cũng không chùn bước tiếp tục đi đến bên cạnh Ngụy Tào. Một mùi hương dung tục xông vào mũi làm "Ngụy Tào" liên tục hắt hơi.
"Ắt xì! Ngươi là. . ắt. . xì. ."
Ngụy Tào xua tay liên tục.
"Ngươi đứng ở đó đừng đến gần ta. ."
"Ắt xì!"
Mộ Khanh Trần dúi vào tay hắn một chiếc khăn."Ngụy Tào" lập tức dùng khăn che lại mũi mình.
"Ngươi là. ."
"Ắt xì!"
Cô nương hờn dỗi nhìn Ngụy Tào.
"Gia mới đi có vài ngày mà đã quên Tiểu Thúy rồi sao?"
Tiểu Thúy là cô nương ở Thiên Hương Lầu được Ngụy Tào nhìn trúng đón về ở đây. Nghe Ngụy Tào trở về bèn vui mừng chạy ra đón. Nhưng lại bất ngờ biết được tin Ngụy Tào còn dẫn về một thuộc hạ. Huynh đệ họ Ngụy xưa nay cả nam nữ đều ăn. Nên Tiểu Thúy rất lo lắng. Cô khó khăn lắm mới trèo được đến giường Ngụy Tào, không thể để kẻ khác cướp mất vị trí của mình. Nên dù bị Ngụy Tào ắt xì đẩy ra xa nhưng bản lĩnh cô nương Thiên Hương Lầu đâu chỉ có thế.
Mộ Khanh Trần trông thấy cô nàng mặt một bộ áo cực kỳ hở hang, chỉ che được nửa ngực. Một nữa còn lại như chỉ chực chờ nhảy xổ ra ngoài. Mà lúc này Ngụy Tào vẫn đang ngồi. Nên khi ả lại nhào đến lần nữa, bộ ngực của cô nàng đã lắc lư chuẩn bị đập vào mặt Ngụy Tào. Mộ Khanh Trần lén bắn nhẹ tia pháp lực vào đầu gối khiến cô ta té ngược ra sau. Mông đánh bịch một cái trên đất.
"Ắt xì! Ta không chịu nổi mùi này nữa rồi!"
"Ắt xì! Ngươi xử lý giùm ta!"
Rồi Mặc Triều Bạch vào phòng đóng cửa lại.
"Gia! Đợi ta với!"
Tiểu Thúy toan xách váy chạy theo. Lại không ngờ có một bàn tay ngăn lại.
"Trưởng lão có lệnh không ai được phép vào phòng!"
Tiểu Thúy trề môi.
"Hứ! ngươi là kẻ nào mà dám ra lệnh cho ta."
Mộ Khanh Trần vẫn vô cùng đoan chính khoanh tay đứng ngoài cửa phòng.
"Ta là hộ vệ của trưởng lão!"
Tiểu Thúy liếc Mộ Khanh Trần từ trên xuống dưới.
"À thì ra là gã hộ vệ mà mọi người đang bàn tán xôn xao. Nghe nói dung mạo ngươi rất được?"
Mộ Khanh Trần cười cười.
"Không dám!"
Nhìn điệu cười của Mộ Khanh Trần khiến cho Tiểu Thúy càng thêm tức giận.
"Ai khen ngươi. Ta chỉ nhắc lại lời nói của mọi người thôi!"
Cứng không được Tiểu Thúy bèn hạ giọng dụ giỗ.
"Để ta vào trong nói chuyện với lão gia một lát rồi sẽ lập tức ra ngay!"
Ai biết ngươi vào đó "nói chuyện" kiểu gì, trong phòng chỉ có một chiếc giường thôi.
Thật là, chỉ là giả Ngụy Tào thôi sao lại phải nhây nhưa với cô nàng này. Lão già đã quá năm mươi mà còn có khí lực để làm chuyện ấy với một cô nương nhỏ tuổi như thế. Mộ Khanh Trần trong lòng âm thầm khinh bỉ lão già Ngụy Tào.
"Trưởng lão đang nghĩ ngơi phiền cô nương quay về, ngày khác trưởng lão có lệnh ta sẽ đến gọi cô nương."
Tiểu Thúy biết không nói được với tên hộ vệ này bèn kiễng chân gọi vào trong phòng.
"Lão gia! Để Tiểu Thúy vào hầu hạ người."
Nhưng gọi vài lần vẫn không nghe người trong phòng có động tĩnh gì. Cô bèn thoái chí rút lui không quên tặng cho gã hộ vệ một cái lườm bén ngót.
"Đáng ghét!"
Mặc Triều Bạch nằm trên giường lớn nhìn thấy Mộ Khanh Trần vào phòng, y bèn vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình. Mộ Khanh Trần đi đến nằm xuống rồi gối đầu lên tay Mặc Triều Bạch.
"Tại sao chúng ta lại phải vướng vào mớ phiền phúc như thế này?"
Mặc Triều Bạch ôm lấy eo nhỏ của Mộ Khanh Trần.
"Tên Ngụy Tào này nhìn bệnh tật yếu đuối như thế ai mà ngờ lại còn có cả nữ nhân bên gối."
"Huynh định giải quyết thế nào?"
Mặc Triều Bạch dửng dưng.
"Nữ nhân của Ngụy Tào liên quan gì đến ta?"
Nhìn thái độ của Mặc Triều Bạch Mộ Khanh Trần nhéo má y.
"Đừng quên huynh vẫn đang đóng giả lão già đó. Nếu tối nay cô ta lại đến thì sao?"
"Trói cô ta lại."
Mộ Khanh Trần lập tức phản đối.
"Không được, như vậy cô ta sẽ sinh nghi rồi báo lại cho Ngụy Quân. Như vậy công sức của chúng ta xem như đổ sông đổ bể"
"Thế này không xong, thế kia cũng không xong. Không lẽ ta phải mang cô ta vào phòng."
"Huynh dám"
Mộ Khanh Trần trợn tròn mắt tay ngắt vào ngực Mặc Triều Bạch.
"Dĩ nhiên là ta không dám rồi. Khanh Trần của ta thơm như thế ta còn chưa có "ăn"..."
"Á. . đau. ."
Lực tay trên ngực tăng lên. Mộ Khanh Trần đỏ mặt liếc Mặc Triều Bạch.
"Không cho nói linh tinh!"
Cả gương mặt Mặc Triều Bạch toàn là oan ức.
"Ta không nói, nhưng mà Khanh Trần nhéo ta đau quá."
Khiến cho Mộ Khanh Trần bật cười.
"Ta chỉ dùng một chút lực chiến thần đã không chịu nổi rồi"
Mặc Triều Bạch cầm tay Mộ Khanh Trần nhét vào trong ngực mình.
"Ta thật sự rất đau, ngươi có thể sờ thử xem."
Khuôn mặt Mặc Triều Bạch nhăn nhó có vẻ rất đau đớn.
"Đau nơi nào?"
"Chỗ này!"
Bàn tay mát lạnh của Mộ Khanh Trần úp lên khuôn ngực của Mặc Triều Bạch.
"Huynh sao lại nóng như thế, có phải là bị sốt hay không?"
Không yên lòng còn muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán Mặc Triều Bạch. Giọng Mặc Triều Bạch đã bắt đầu khàn đặc.
"Ta không sốt!"
Ta chỉ động tình mà thôi.
Ngày nào cũng tóc mai chạm má như thế hỏi sao Mặc Triều Bạch chịu đựng nổi. Hắn cũng không phải tu hành hệ phật pháp. Nhưng Mặc Triều Bạch nào dám nói như thế với Mộ Khanh Trần. Mà Mộ Khanh Trần vẫn cứ ngây thơ cựa quậy trong lòng của hắn.
"Không được, huynh càng ngày càng nóng ta phải kiểm tra xem."
Mộ Khanh Trần nhổm dậy làm cổ áo bị lệch qua một bên, xương quai xanh vì thế mà xuất hiện rõ trong tầm mắt Mặc Triều Bạch.
"Đừng cử động!"
Mặc Triều Bạch ấn Mộ Khanh Trần nằm xuống.
"Nhưng mà. ."
Câu nói bị kẹt lại khi Mộ Khanh Trần trông thấy mắt Mặc Triều Bạch đã sẫm màu.
"Huynh. . huynh. . thật là. . ta cũng chẳng làm gì!"
Mặc Triều Bạch gượng cười.
"May mắn Khanh Trần không làm gì, nếu thật sự ngươi làm gì ta cũng không chắc mình có đủ nghị lực để ôm ngươi như thế này không nữa."
Mộ Khanh Trần tìm cách dời sự chú ý của y.
"Huynh đã nghĩ ra kế hoạch tiếp theo của chúng ta chưa?"
Biết Mộ Khanh Trần lo lắng sợ mình dở trò Mặc Triều Bạch hôn lên bàn tay của Mộ Khanh Trần.
"Đừng sợ, ta đã hứa sẽ không làm gì nếu chưa được sự đồng ý của ngươi!"
"Ta biết!"
"Vậy sao còn nằm xa như thế?"
Mộ Khanh Trần cười ngượng nghịu xích về phía Mặc Triều Bạch.
"Chụt!"
Hôn lên trán Mộ Khanh Trần.
"Tối nay ta sẽ ẩn thân vào tẩm điện của Ngụy Quân, ngươi ở đây chờ ta."
"Ta cùng đi với huynh!"
Mặc Triều Bạch kiên quyết không cho Mộ Khanh Trần đi theo.
"Không được!"
"Tại sao?"
"Ta sợ ngươi thấy những cái không nên thấy."
"Ta muốn đi!"
"Nghe lời!"
"Không!"