Người Ta Yêu Là Chiến Thần

chương 45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đêm an lành không có gì xảy ra sau.

Sáng sớm Mặc Triều Bạch đã biến trở về phòng Lục Thủy. Lát sau Mộ Khanh Trần cũng đi đến tụ họp với hai người. Trông thấy Mộ Khanh Trần Lục Thủy nhướn mày cười hề hề.

"Hôm qua động phòng thế nào? Kể ta nghe với!"

Mộ Khanh Trần tặng cho Lục Thủy một ánh mắt ghét bỏ.

"Nói nhảm gì đó, ngươi có biết đêm hôm qua biểu ca ngươi đến dò xét phòng của ta không?"

Câu nói này quả thật làm Lục Thủy phải ngỡ ngàng.

"Thật sao?"

"Thật!"

Bất ngờ trôi qua bản tính của y đã lập tức trở lại.

"Không lẽ biểu ca của ta thích cô nương Bách Hợp nhà ngươi?"

"Bốp!"

Mộ Khanh Trần đập vào đầu Lục Thủy một cái thật mạnh.

"Oái! đau. Ngươi đừng có mà manh động như vậy!"

"Ai kêu ngươi suốt ngày nói bậy bạ!"

Hai người lại tiếp tục lời qua tiếng lại cho đến khi Lục Lang xuất hiện cùng với hạ nhân mang theo vài món điểm tâm. Ăn xong Mặc Triều Bạch quyết định theo Lục Lang đến Trường Môn Tông còn Mộ Khanh Trần vì là "cô nương" nên ở lại nhà với Lục Thủy.

Mộ Khanh Trần rất không đồng ý với quyết định của Mặc Triều Bạch. Nhưng không thể phản đối kịch liệt, dù gì trong mắt Lục Lang hai người vẫn là huynh muội. Vì thế Mộ Khanh Trần đành phải cắn răng ở lại nhưng vẫn lưu luyến tiễn Mặc Triều Bạch ra đến cổng, còn kéo Mặc Triều Bạch ra một góc ân cần dặn dò.

"Người nhất định phải cẩn thận!"

"Ta biết rồi!"

Trông thấy bàn tay trắng nõn của Mộ Khanh Trần vẫn nắm chặt góc áo của mình, Mặc Triều Bạch bèn kéo Mộ Khanh Trần vào gốc cây hòe ngoài cổng nhà Lục Lang. Sau đó dùng thân mình che Mộ Khanh Trần lại rồi hôn lên từng ngón tay trắng nõn của Mộ Khanh Trần.

"Yên tâm, ta sẽ tuyệt đối bảo vệ chính mình không sức mẻ tí nào!"

"Nhưng mà.."

"Không tin tưởng năng lực của ta sao?"

Mộ Khanh Trần vẫn không thể an tâm được.

"Không phải chỉ là ta hơi lo lắng một chút"

Mặc Triều Bạch mỉm cười.

"Vậy hôn ta một cái!"

Mộ Khanh Trần bật cười rút tay khỏi môi Mặc Triều Bạch.

"Người khác sẽ nhìn thấy!"

Mặc Triều Bạch chỉ vào má mình.

"Không thấy được, nào hôn một cái!"

Sau khi nhìn về phía cổng xác định Lục Thủy vẫn đang nói chuyện thu hút sự chú ý của Lục Lang, Mộ Khanh Trần bèn kiễng chân hôn vào má Mặc Triều Bạch.

"Bên này nữa!"

"Chụt!"

Mộ Khanh Trần ngoan ngoãn hôn vào hai má Mặc Triều Bạch. Đến khi Mặc Triều Bạch đi khuất mà Mộ Khanh Trần vẫn đứng đó nhìn theo. Lục Thủy đi lòng vòng xung quanh Mộ Khanh Trần.

"Chậc chậc! Ta nói này, ngươi có thể bớt một chút không. Sao đến giờ ta mới phát hiện thì ra ngươi cũng có thể nhìn người khác với cặp mắt như thế?"

Mộ Khanh Trần giương cặp mắt sáng rõ nhìn Lục Thủy.

"Ngươi nói ta nhìn Mặc Triều Bạch á?"

Lục Thủy tặng cho Mộ Khanh Trần một ánh mắt chế giễu.

"Ngươi còn không vào nhà mà soi gương, không phải cặp mắt mà cả khuôn mặt ngươi mê mệt nhìn Mặc Triều Bạch như thế, làm sao Lục Lang tin được ngươi và hắn là huynh muội!"

Mộ Khanh Trần ngoe nguẩy đi vào trong.

"Không tin cũng kệ hắn, ta đâu bảo ngươi nói hai chúng ta là huynh muội!"

Lục Thủy đi theo sau lưng không cam tâm mà liên tục cằn nhằn.

"Vậy sao lúc đầu ngươi không nói trước với ta?"

Khiến cho Mộ Khanh Trần phải quay đầu lại.

"Ta làm sao mà biết được ngươi lại nghĩ ra một câu chuyện máu chó như thế?"

Lục Thủy nổi điên kêu gào vào tai của Mộ Khanh Trần.

"Vậy sao lúc đó ngươi không phản bác!"

"Ta làm sao mà phản bác được, không lẽ nói ta và Mặc Triều Bạch là tình nhân."

Lừa được Mộ Khanh Trần vào tròng Lục Thủy cười hả hê.

"Ôi! Biết ngay mà, thì ra đây mới chính là mong muốn của ngươi."

"Ngươi im đi!"

Mộ Khanh Trần thẹn quá hóa giận đạp vào chân Lục Thủy nhưng hắn đã nhanh nhẹn tránh đi.

Bên này hai người họ đang vui vẻ trêu ghẹo nhau thì Mặc Triều Bạch đã theo Lục Lang ra tới đường lớn. Hai nam tử cao lớn đi song song trên đường, mà khuôn mặt Mặc Triều Bạch lại tuấn mỹ như thế thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt ngưỡng mộ của của nữ giới. Cả quãng đường trông thấy Mặc Triều Bạch đều im lặng bước đi Lục Lang cũng rất ngại ngùng mà bắt chuyện.

"Mặc huynh và Bách Hợp cô nương đúng là huynh muội tình thâm, muội ấy quan tâm đến huynh thật nhiều!"

Mặc Triều Bạch lười nói nhảm bèn trả lời qua loa cho xong chuyện.

"Uh"

"Bách Hợp muội ấy đã có hôn phu chưa?"

Liên quan gì đến ngươi.

Mặc Triều Bạch thiếu điều muốn phun ra câu đó ngay lập tức nhưng y đã kịp thời nén lại.

"Vẫn chưa!"

"Mặc huynh có cảm thấy biểu đệ của ta và Bách Hợp muội muội rất hợp với nhau không?"

Hợp cái rắm.

Mặc Triều Bạch tiếp tục rủa trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn lịch sự trả lời.

"Không hợp, muội của ta đã có người trong lòng!"

Nghe Mặc Triều Bạch nói thế Lục Lang thật sự rất vui mừng mà hỏi tới.

"Mặc huynh đã gặp qua người trong lòng của Bách Hợp muội muội."

"Đã từng gặp!"

"Ta có thể hỏi người đó trông như thế nào không?"

Thật là dài dòng hơn cả bà thím bán rau ngoài chợ. Mặc Triều Bạch âm thầm cắn răng.

"Người đó ta không tiện nói cho ngươi biết!"

Lục Lang trông thấy Mặc Triều Bạch không thân thiện khi trả lời vấn đề này, y bèn lập tức im lặng.

Hai người cứ im lặng như thế đi đến Trường Môn Tông. Đến nơi sau khi xuất ra lệnh bài, Lục Lang đưa Mặc Triều Bạch vào gặp trực tiếp thiếu chủ Trang Nam Hành.

Từ khi bị mất hết võ công Trang Nam Hành rất ít khi ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng buổi tối đến Thiên Hương Lầu để thõa mãn còn lại hắn rúc người trong phòng. Vừa bước chân vào phòng Trang Nam Hành, mũi Mặc Triều Bạch đã ngửi thấy một mùi rất lạ. Giống như hương thơm của một loài hoa nào đó rất quen nhưng tạm thời Mặc Triều Bạch vẫn chưa nhớ ra. Lục Lang cung kính chào Trang Nam Hành, sau đó y giới thiệu Mặc Triều Bạch là một người họ hàng xa của mình đến đây để tìm một công việc. Trang Nam Hành nhìn lướt qua Mặc Triều Bạch sau đó gật gù.

"Khuôn mặt không tệ, ngươi có biết võ công không?"

Trang Nam Hành hỏi Mặc Triều Bạch.

"Biết một chút!"

Trang Nam Hành gật gù hài lòng sau đó hướng Lục Lang phân phó.

"Vậy ngươi dẫn hắn xuống nói với a Thanh sắp xếp cho hắn làm thủ vệ canh cổng chính."

A Thanh chính là quản gia trong Trường Môn Tông.

"Dạ, cảm ơn thiếu chủ!"

Lục Lang dẫn theo Mặc Triều Bạch đi về phía hậu viên để tìm gặp quản gia.

Quản gia A Thanh là một thanh niên ngoài ba mươi tay cầm chiếc quạt phe phẩy, đánh giá Mặc Triều Bạch một hồi.

"Gương mặt rất được, để y đi canh cổng chính như thế cũng tốt!"

Vậy là chiến thần tam giới từ hôm nay chính thức trở thành hộ vệ canh cổng chính của Trường Môn Tông.

Lục Lang sau khi xác nhận công việc cho Mặc Triều Bạch xong, rồi lại dặn dò y một cách kỹ càng về nội quy của Trường Môn Tông. Không được đi lung tung, chỉ làm trong phận sự của mình, không được dòm ngó các thứ. . vân vân. .

Trông thấy Lục Lang muốn rời đi Mặc Triều Bạch hiếm hoi chủ động hỏi y.

"Công việc của Lục huynh là gì?"

Nghe Mặc Triều Bạch hỏi mình Lục Lang rất vui mừng.

"Ta phụ trách trông coi khu nhà lao, cũng không có gì cực khổ."

Ai quan tâm ngươi có cực hay không. Mặc Triều Bạch âm thầm khinh bỉ trong lòng.

"Vậy đến giờ ăn trưa ta sẽ ghé nhà lao cùng ăn với huynh!"

Lục Lang nghe Mặc Triều Bạch nói thế tâm bất giác như nở hoa, không hề nghi ngờ gì mà cười thật tươi sau đó đi làm việc.

Trưa hôm đó Mặc Triều Bạch đi lãnh cho mình một suất cơm rồi nhận thêm phần của Lục Lang, sau đó đến nhà lao tìm hắn. Công việc của Lục Lang ở nhà lao là quản lý những nhân viên canh ngục. Hắn chỉ cần ngồi ở căn phòng nhỏ phân bố công việc cho từng người, đồng thời quản lý danh sách tù nhân.

Vì thành Nhạn Hồi dưới sự cai quản và bảo vệ Trường Môn Tông nên việc xử lý các vụ án. . đều do Trường Môn Tông phụ trách. Mặc Triều Bạch đi vào phòng đã trông thấy Lục Lang đang nói chuyện với một thị vệ canh ngục.

"Ngươi đem cho hắn ít cháo, đừng để hắn chết ta lại khó ăn nói với thiếu chủ!"

Hộ vệ vâng dạ ra ngoài.

Trông thấy Mặc Triều Bạch Lục Lang lập tức thay đổi vẻ mặt, hắn đứng lên kéo một chiếc ghế đến.

"Làm phiền Mặc huynh đem cơm đến cho ta, thật ngại quá!"

"Không sao!"

Mặc Triều Bạch dù không thích nhưng vẫn ngồi xuống chiếc ghế hắn vừa kéo đến. Ăn xong cơm, Lục Lang rót cho Mặc Triều Bạch một ly trà nóng.

"Trà không ngon lắm, Mặc huynh dùng tạm!"

Mặc Triều Bạch cũng không chê bai mà uống một ngụm, sau đó giả vờ tò mò nhìn khắp phòng. Trông thấy Mặc Triều Bạch như thế Lục Lang bèn ân cần giải thích.

"Đây là nơi ta làm việc mỗi ngày, chỉ là phụ trách vài việc phân phó thuộc hạ linh tinh."

Mặc Triều Bạch làm như vô tình mà hỏi Lục Lang

"Uh, ở đây mỗi ngày đều có phạm nhân ra vào sao?"

"Cũng không hẳn, thỉnh thoảng thôi!"

Lục Lang đang muốn lấy lòng Mặc Triều Bạch nên không dấu diếm bất cứ điều gì.

"Có muốn ta dẫn Mặc huynh đi xem một vòng?"

Mặc Triều Bạch gật đầu.

"Như vậy có ảnh hưởng xấu gì đến Lục huynh hay không?"

"Không sao, thiếu chủ rất ít khi đến đây. Nào đi theo ta."

Mặc Triều Bạch ung dung theo chân Lục Lang đi khắp nơi trong đại lao, những cai ngục nơi đó trông thấy hắn đều gật đầu cung kính. Nhà lao cũng không có tiếng gào khóc hành hình như Mặc Triều Bạch nghĩ. Trên vách tường mỗi phòng đều có những ô vuông nhỏ để ánh nắng chiếu vào. Mặc Triều Bạch nhìn vào một gian phòng y trông thấy một gã béo xấu xí.

Thì ra đó chính là tên đã bị Mặc Triều Bạch bắt vào nhà lao ở Ngụy Gia, hắn còn từng làm cho tông chủ Ngụy Quân van xin cầu cứu. Ngày đó Mặc Triều Bạch không gϊếŧ hắn như đã nói với Ngụy Quân, mà đem hắn thả xuống núi. Giờ trông thấy hắn ở đây Mặc Triều Bạch không bất ngờ vì chắc chắn tên này lại bị bắt vì tội dâm ô khó bỏ. Tên béo trông thấy Mặc Triều Bạch thì mắt sáng lên.

"Ngươi.."

Lục Lang thấy gã nhìn Mặc Triều Bạch như thế, hắn nổi giận mà đi tới trừng mắt nhìn tên béo.

"Còn dám nhìn y ta sẽ móc mắt ngươi!"

Tên béo sợ quá lập tứcim miệng, sau đó lủi vào trong. Mặc Triều Bạch vẫn nghe thấy cuộc nói chuyện củabọn chúng nhưng y chẳng quan tâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio