Hai người đi vào miếu hoang trời vẫn còn sớm, ngồi một lúc đã nghe từ rất xa có tiếng huýt sáo.
Chính là tiếng báo hiệu của Lục Thủy.
Mộ Khanh Trần bèn trốn vào một góc khuất sau đó dùng rơm rạ phủ lên người mình.
Trong miếu lại âm u không có ánh đèn nên không ai có thể phát hiện ra ở nơi này còn có người thứ hai, ngoài "Mộ Khanh Trần" đang nằm mệt mỏi trên tấm ván giữa phòng. Tiếng bước chân chạy vào trong miếu. Tiếp theo là giọng nói nịnh bợ của gã thuộc hạ đã bị Mộ Khanh Trần cho uống viên thuốc "độc" vào ba hôm trước tại ngôi nhà hoang ngoài thành.
"Trưởng lão ta đã đem Mộ Khanh Trần ra rồi!"
Gã trưởng lão che mặt bằng một chiếc mặt nạ bình thường, không nói gì mà im lặng từ trên cao nhìn xuống Mộ Khanh Trần cả người đầy máu đang nằm nhắm mắt.
"Ngươi xác định ngươi cướp người này từ trong Trường Môn Tông?"
Giọng điệu của gã trưởng lão âm trầm không nghe rõ hờn giận. Bởi thế nên tên thuộc hạ vẫn chưa biết mình đang gặp nguy hiểm mà nói dối trắng trợn.
"Dạ thuộc hạ vất vả lắm mới đem được hắn về đây để trưởng.."
Câu cuối còn chưa ra khỏi miệng đã bị gã trưởng lão vặn gãy cổ, trợn trắng mắt mà chết.
"Phịch!"
Gã quăng cái xác ra xa, sau đó lấy khăn lau máu trên bàn tay. Rồi nhanh nhẹn vác "Mộ Khanh Trần" lên vai đi ra khỏi miếu. Dù nửa người Mặc Triều Bạch vẫn lắc lư trên vai gã, nhưng y vẫn ngước lên cho Mộ Khanh Trần một nụ cười an lòng. Gã trưởng lão đem "Mộ Khanh Trần" vào nơi được chỉ định. Sau đó đi thông báo với chủ nhân của mình.
Xác định không còn nghe được tiếng bước chân, Mặc Triều Bạch lúc này mới mở mắt nhìn khắp nơi. Ánh đèn le lói chiếu sáng từ ngọn đuốc bên góc phòng giúp Mặc Triều Bạch thấy rõ mình đang bị nhốt vào một gian mật thất bằng đá. Y được đặt trên một chiếc giường bên cạnh là một chiếc bàn nhỏ. Lại có tiếng chân đi vào "Mộ Khanh Trần" tiếp tục nhắm mắt lại. Người đến là một đại phu kiểm tra và cẩn thận băng bó toàn bộ vết thương trên người y. Những vết thương này là do Mặc Triều Bạch biến ra, nhằm để cho gã trưởng lão giảm bớt sự đề phòng đối với mình. Lát sau đại phu cũng dọn hòm thuốc đi ra, rồi lại có vài người đi vào. Tiếng vải vóc loạt xoạt một lúc lâu rồi im lặng.
"Mộ Khanh Trần" mở mắt ra, không ngoài dự liệu đã trông thấy chưởng môn Trang Liễu Niên đang nhìn mình chăm chú. Như để xác nhận thân phận của y. Trang Liễu Niên gọi một tiếng.
"Mộ Khanh Trần!"
"Mộ Khanh Trần." giả vờ khó khăn chống người ngồi dậy.
"Chưởng môn vẫn còn nhớ đến ta. Thật là vinh dự!"
Đáy mắt Trang Liễu Niên vẫn là một mảnh lạnh ngắt, nhưng giọng nói lại trở nên quan tâm chăm sóc.
"Sao lại đến nông nỗi này, may mắn hộ vệ của ta cứu kịp lúc."
Nói đến đó lão lại ngập ngừng một lúc, rồi như không kìm được mà đi đến bàn rót cho "Mộ Khanh Trần." một ly trà nóng.
"Nào uống nước cho thông cổ họng!"
"Mộ Khanh Trần" run run cầm lấy ly nước uống một ngụm nhỏ.
"Cảm tạ chưởng môn đã ra tay tương trợ."
Lão nhẹ nhàng dụ dỗ "Mộ Khanh Trần" như đang dỗ một đứa trẻ lên ba.
"Ngươi sao lại ra nông nỗi này? Nói ta nghe kẻ nào đánh ngươi?"
"Ta mới vừa vào thành đã bị một đám người bịt mặt xông đến, bọn chúng quá đông nên ta mới thành ra thế này"
Trang Liễu Niên nhíu mày khi nghe "Mộ Khanh Trần" nói thế, nhưng biết làm sao đây. Cũng chẳng một ai có thể chứng thực lời Mặc Triều Bạch nói là đúng hay sai. Dù gì tên trưởng lão gì đó cũng đã gϊếŧ chết gã thuộc hạ rồi.
Mặc Triều Bạch biết thế nên vẫn ung dung ngồi đó mặc kệ ánh mắt dò xét của lão. Suy nghĩ một lát Trang Liễu Niên vẫn phải tỏ ra là một trưởng bối ôn nhu bèn chỉ bộ y phục trên bàn.
"Lúc nãy ta định để hạ nhân vào thay y phục cho ngươi, nhưng lo là ngươi không thích nên y phục vẫn để đó. Có cần ta gọi bọn chúng mang nước vào cho ngươi tắm hay không?"
"Không cần!"
"Vậy ngươi thay y phục trước, ta ra ngoài bảo nhà bếp làm cho ngươi một ít thức ăn"
Nói rồi còn ân cần vỗ vỗ bả vai của "Mộ Khanh Trần".
Ra khỏi mật thất Trang Liễu Niên cho người gọi tên trưởng lão đã vác "Mộ Khanh Trần" về. Gã vừa vào phòng đã bị một chưởng của Trang Liễu Niên đánh cho thổ huyết. Như vẫn còn chưa đủ lão còn quăng chén trà vào đầu tên trưởng lão đang quỳ.
"Cốp!"
Dù thấy chén trà ném tới nhưng gã cũng không dám tránh. Chén trà vỡ tung tóe lưu lại trên trán gã một vết rách nhỏ. Nước trà nóng hổi chảy đầy trên mặt nhưng gã vẫn không dám lau. Chỉ lặng lẽ quỳ chịu trận.
"Ngu ngốc, ai cho ngươi gϊếŧ tên đó. Có biết là ta cần lấy thông tin từ miệng hắn hay không?"
"Thuộc hạ có lỗi mong chủ nhân trách phạt."
Đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi xong. Cơn giận trong lòng cũng bắt đầu tan đi. Trang Liễu Niên hạ giọng nói.
"Có hỏi ra được gì không?"
"Dạ bẩm chủ nhân, hắn chỉ luôn miệng ba hoa rằng đã cướp người từ Trường Môn Tông. Nên thuộc hạ mới nổi giận mà gϊếŧ hắn"
"Ngươi lui xuống đi!"
Sau khi cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, một bóng người như u linh xuất hiện giữa phòng.
"Ngươi chắc chắn hắn chính là Mộ Khanh Trần?"
Trang Liễu Niên gật gù xác nhận.
"Ta đã kiểm tra rồi. Chính là hắn!"
Gã đeo mặt nạ gật gù.
"Vậy ta sẽ về báo lại với cung chủ."
"Từ từ, ngươi có cảm thấy chúng ta tìm được Mộ Khanh Trần quá thuận lợi hay không?"
Nghe Trang Liễu Niên nói thế gã hộ pháp cũng không vội mà quay lại ngồi xuống chiếc ghế cách Trang Liễu Niên một cái bàn.
"Mộ Khanh Trần nói với ngươi những gì?"
Trang Liễu Niên kể lại chuyện mà Mặc Triều Bạch vừa nói với y cho gã đeo mặt nạ nghe. Sau đó rót cho gã hộ pháp một chén trà.
"Ta đã phái người thăm dò xem gần đây trong thành có nhóm người lạ nào đến không, tạm thời đừng báo cho cung chủ biết!"
Gã hộ pháp nhíu mi.
"Vậy còn phía con trai của ngươi thì sao? Lúc trước ngươi đã tìm một người giả thành Mộ Khanh Trần cho hắn tùy thời trút giận, bây giờ nếu biết Mộ Khanh Trần thật vẫn đang ở đây. Liệu nó có để yên không?"
Biết gã hộ pháp muốn nói gì, Trang Liễu Niên vô cùng chân thành mà nói.
"Đây là người cung chủ cần tìm. Ngươi yên tâm ta sẽ bảo vệ hắn chu toàn."
Hài lòng với câu trả lời của Trang Liễu Niên gạ hộ pháp bèn hạ giọng.
"Biết vậy rất tốt, ta tạm thời ở đây vài ngày. Đợi một thời gian khi nào hoàn toàn chắc chắn, ta sẽ cùng ngươi mang Mộ Khanh Trần về cho cung chủ."
Thương lượng xong xuôi Trang Liễu Niên mới an tâm mà đóng cửa phòng luyện công. Công pháp lão đang luyện là do cung chủ truyền cho, chẳng những làm lão tăng thêm sức mạnh. Mà nếu đúng như lời cung chủ thì nó còn làm cho lão trở nên trường sinh bất tử. Đó chính là lý do lão đang an ổn làm chưởng môn Trường Môn Tông lại đi chạy đến Sơn Hà Cung làm hộ pháp cho người sai bảo. Nhưng mà chỉ dưới một người, nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng mất mát gì.
Trong mật thất Mặc Triều Bạch đã thay bộ y phục sạch sẽ mà hạ nhân đưa tới, rồi lại bình tĩnh ăn cơm.
Mặc Triều Bạch tưởng rằng khi trông thấy "Mộ Khanh Trần" Trang Liễu Niên sẽ hùng hổ đòi đánh gϊếŧ để trả thù cho con trai Trang Nam Hành của lão. Nhưng không ngờ lão lại không để ý tới việc đó, mà còn ân cần gọi người chăm sóc cho vết thương của "Mộ Khanh Trần".
Điều này đủ để chứng tỏ sau lưng gã có một người, hoặc một thế lực lớn nào đó đang cần lão giao ra một "Mộ Khanh Trần" nguyên vẹn.
Mà thế lực đó không ngoài suy đoán của Mặc Triều Bạch chính là Sơn Hà Cung. Bởi lẽ lúc trước khi Mặc Triều Bạch giả làm "Ngụy Tào" cũng nhận được lệnh vây bắt đem Mộ Khanh Trần hoàn hảo giao cho gã hộ pháp. Mặc Triều Bạch vẫn không nghĩ ra được ai là kẻ đứng đầu nơi đó.
Khi y còn là Bạch Ức Quân cũng chưa từng nghe nói ngũ châu này xuất hiện ma đầu hay cao nhân gì gì đó. Làm sao mà mới ngủ có hai năm đã lòi ra một cái người thần bí cầm đầu Sơn Hà Cung, đã vậy còn mơ tưởng đến Mộ Khanh Trần của mình. Thật làm cho Mặc Triều Bạch cảm thấy không yên lòng. Nhưng mà dù sao cũng không vội.
Mặc Triều Bạch yên tâm chờ đến khi Trang Liễu Niên mang mình đi gặp chẳng phải là được rồi sao.
Gã trưởng lão bị Trang Liễu Niên đánh chửi một lúc mới được cho về nhà nghĩ ngơi. Bởi vì bị như thế nên gã không phát giác không khí trong nhà vắng lặng. Hạ nhân chẳng thấy một ai. Gã vẫn tiếp tục đi thẳng về phòng. Ai biết được vừa vào phòng đã bị tập kích một trận. Một lúc sau đã bị trói chặt, đèn trong phòng sáng lên vừa vặn nhìn thấy Lục Thủy và một thanh niên gã chưa từng gặp bao giờ.
"Biểu đệ, sao lại làm như vậy?"
Lục Lang chỉ hỏi được một câu đã bị thanh niên lạ mặt chính là Mộ Khanh Trần dịch dung nhét một viên thuốc vào miệng. Sau đó thì hôn mê. Lục Thủy cũng chẳng thèm để ý đến biểu ca của mình mà chuyên tâm lục lọi trên người Lục Lang một lát thu về một chiếc lệnh bài của Trường Môn Tông.
"Đi!"
Lấy được thứ mình cần, ngay lập tức hai người chạy về tiểu viện. Đến đây thì đã rõ mười mươi Lục Lang biểu ca của Lục Thủy chính là gã trưởng lão đã đến miếu hoang vác "Mộ Khanh Trần" đi về Trường Môn Tông.
Mộ Khanh Trần và Lục Thủy đã phát hiện ra điều đó từ lúc trông thấy hắn chạy về phía ngôi nhà hoang. Vì thế nên bọn họ mới tương kế tựu kế để cho Lục Lang mang "Mộ Khanh Trần" đi sau đó chặn đánh hắn ở nhà để lấy lệnh bài. Nhằm dịch dung trà trộn vào Trường Môn Tông tiếp ứng cho Mặc Triều Bạch.
Đáng lý Mộ Khanh Trần phải là người giả làm Lục Lang nhưng khổ một nỗi dáng người gã này quá cao lại rất cơ bắp. Mà Mộ Khanh Trần lại mang bộ dáng của một thư sinh văn nhược. Vì thế sau một trận cãi vã kịch liệt Mộ Khanh Trần đành phải dịch dung cho Lục Thủy giả làm Lục Lang. Dù sao nhìn Lục Thủy vẫn còn có cơ bắp một chút.