Vì Mạch Ngôn là thái tử nên khi xuống trần gian lịch kiếp, không ai có quyền quản việc nhân duyên hay cuộc sống của y. Sổ sách của Ti Mệnh lẫn Địa Phủ đều không ghi chép bất cứ điều gì. Mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Đáng ra kiếp này Mạch Ngôn phải trải qua tám mươi năm dưới hạ giới. Nhưng vì Mặc Triều Bạch mà Mộ Khanh Trần đau đớn chết đi. Đến khi Mạch Ngôn quay lại thượng thiên đình thì toàn bộ trí nhớ về lần lịch kiếp này hoàn toàn biến mất.
Mặc Triều Bạch xiết chặt nắm tay.
"Ý ngài là gì?"
"Có nghĩa là nó đã quên tất cả, kể cả ngươi."
Mặc Triều Bạch không biết nên cười hay khóc. Nếu Mạch Ngôn đã quên vậy thì y đã không còn hận Mặc Triều Bạch. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc Mặc Triều Bạch đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ với y.
"Ta vẫn còn một chuyện không hiểu? Mong Thiên Quân chỉ điểm."
"Cứ nói!"
"Thái tử đầu thai xuống trần gian, vậy tại sao thân xác thái tử lại ở Ma Thần Cung, trong khi linh hồn thái tử lại đầu thai vào nhà của Mộ Triểu Hàm? Ta còn nhớ khi còn là Bạch Ức Quân nếu ta không đến kịp đem linh hồn Mộ Khanh Trần dung nạp với thể xác thiếu chủ Ma Thần Cung vậy thì không phải y sẽ còn chết sớm hơn sao?"
Thần Quân đưa cho Mặc Triều Bạch ly trà mà tiên đồng vừa mang đến. Thuận tiện cũng lấy cho mình một ly.
"Chuyện đó là do quá trình đầu thai xảy ra một chút sai sót. Nên linh hồn của Mạch Ngôn mới nhập vào một cơ thể khác."
Lại hớp một ngụm nước trà.
"Ngươi không thấy nhiệm vụ sửa lỗi sai sót đó vừa đúng lúc ngươi chính là người đi sửa sai hay sao?"
Lúc này Mặc Triều Bạch mới hiểu ra.
Khi Bạch Ức Quân phán đoán tinh tượng đã nhìn ra điều bất thường ở linh hồn Mộ Khanh Trần, nên mới đi đến Giang Nam. Thì ra là do Thiên Quân sau khi phát hiện con mình đi nhầm nơi nên mới làm như thế để Bạch Ức Quân thay y giúp đỡ Mộ Khanh Trần.
Thiên Quân vẫn nhìn Mặc Triều Bạch chăm chú.
"Sau này ngươi tính thế nào? Thái tử của ta không phải là kiểu người dễ dụ như Mộ Khanh Trần đâu!"
Nghe lời nói của Thiên Quân Mặc Triều Bạch chỉ còn biết cười cười.
"Nếu Thái tử đã thật sự quên đi, ta cũng sẽ không nhắc lại."
Thiên Quân hài lòng nhìn chiến thần Bạc Vân.
"Ta cũng nghĩ như thế!"
Tìm đâu ra một chiến thần thông minh, dũng mãnh thông tình đạt lý như chiến thần của ta. Nghĩ tới rất lâu về trước cùng Bạc Vân một đường xông pha bình định tam giới. Thật khiến Thần Quân vô cùng tự hào với sự lựa chọn của mình.
Mặc Triều Bạch trông thấy gương mặt thõa mãn của Thiên Quân mà bật cười.
"Có điều ta vẫn nên nói với ngài một câu."
Thiên Quân rời khỏi trạng thái tự khen mình. Vui vẻ mà hỏi Mặc Triều Bạch.
"Chuyện gì?"
Mặc Triều Bạch lập tức trả lời.
"Tuy ta không nhắc lại chuyện ở phàm gian. Nhưng từ hôm nay ta sẽ bắt đầu theo đuổi Mạch Ngôn."
"Nhưng mà con của ta hiện tại cũng không có vẻ gì là thích ngươi!"
"Ta sẽ làm cho y yêu ta một lần nữa."
Thiên Quân cũng không phản đối mà vỗ vào vai Mặc Triều Bạch.
"Cố lên!"
"Cảm tạ Thiên Quân!"
Mạch Ngôn đi thẳng từ yến tiệc về điện thái tử của mình. Công chúa Cửu Hoa vẫn đi theo y, một đường hai người trao đổi về thơ họa một lúc. Cửu Hoa cũng trở về Thanh Khâu.
Đến nơi Mạch Ngôn không cho bất cứ kẻ nào vào phòng. Y tự mình cởi chiếc áo choàng treo lên giá. Áo vừa cởi ra đã thấy trên cổ thon dài trắng nõn của Mạch Ngôn hàng loạt dấu vết hoan ái xuất hiện rõ ràng.
Mạch Ngôn thở dài tay chạm nhẹ vào vết ửng đỏ trên ngực mình.
Tại sao mình lại mềm lòng như vậy.
Người trong hồ nước nóng tối hôm Mặc Triều Bạch say rượu chính là Mạch Ngôn. Y chưa hề quên chuyện xảy ra dưới trần gian. Bảy trăm năm trôi qua, nỗi nhớ thương ngày càng réo rắt trái tim của mình. Đến khi Mặc Triều Bạch thật sự trở lại.
Hôm đó trong đám đông vây quanh điện chúc mừng chiến thần Bạc Vân. Mạch Ngôn đã đứng từ xa nhìn lại dung nhan quen thuộc khắc sâu trong trí não. Mạch Ngôn đã muốn bay đến ôm chầm lấy Mặc Triều Bạch chẳng màng tới chuyện y đã lừa mình thế nào khi ở trần gian. Nhưng bước vài bước lại thấy Mặc Triều Bạch thần thanh khí sảng, vui vẻ trò chuyện với chúng tiên. Trên khuôn mặt Mặc Triều Bạch chẳng mảy may có một tia phiền muộn.
Cơn giận giữ lập tức sôi trào trong lòng Mạch Ngôn. Làm cho y tức giận phất tay quay người trở về.
Mạch Ngôn rất thích hoa đào. Y có một vườn đào rất rộng, trong vườn lại có một hồ nước nóng. Đây chính là nơi Mạch Ngôn rất thích đến ngâm mình. Hôm đó Mặc Triều Bạch say sượu mò mẫm đi thế nào lại lạc vào nơi này.
Khi Mặc Triều Bạch ôm lấy mình Mạch Ngôn đã rất muốn một chưởng đánh bay y. Nhưng nói thì dễ làm lại rất khó. Một người mình yêu tưởng đã mãi mãi mất đi, nay lại xuất hiện. Chẳng ai có thể cầm lòng cho được. Huống hồ Mạch Ngôn đã chờ đợi Mặc Triều Bạch bảy trăm năm rồi. Do vậy Mạch Ngôn đã mềm lòng cùng Mặc Triều Bạch phát sinh quan hệ. Vì không muốn Mặc Triều Bạch biết nên đợi lúc y ngủ say Mạch Ngôn sau khi mặc vào y phục cho cả hai người. Lập tức gọi tiểu tiên đồng đem Mặc Triều Bạch đưa về điện chiến thần. Mọi chuyện cứ không theo lộ trình vốn có của nó, làm cho tâm Mạch Ngôn thật sự rất mệt mỏi.
Ba ngày sau yến tiệc chào đón chiến thần Bạc Vân.
Trời vừa hửng sáng chiến thần Bạc Vân đã đến điện thái tử. Tiểu tiên đồng từ xưa rất ngưỡng mộ phong thái của chiến thần, nên không cần thái tử dặn dò đã mang đến cho chiến thần một chung trà thượng hạng.
Sau đó vui vẻ chạy vào phòng thông báo cho thái tử Mạch Ngôn.
"Thái tử chiến thần đến gặp người!"
"Uh. Để ngài ấy đợi một lát!"
Tiểu tiên đồng chuyên chăm sóc cá nhân cho Mạch Ngôn tên là Đào Đào. Chính là cây hoa đào thành tinh, nghe câu trả lời của thái tử mà miệng mở to.
"Người không nên để chiến thần chờ a!"
Mạch Ngôn bật cười khi trông thấy biểu cảm của tiểu tiên đồng nhà mình.
"Tại sao ta không nên để y chờ?"
Đào Đào vặn xoắn ống tay áo của mình. Giọng nói bẽn lẽn.
"Bởi vì hôm nay chiến thần thật sự rất đẹp trai a."
Mạch Ngôn cốc nhẹ lên đầu tiểu tiên đồng.
"Nói vậy ta muốn hỏi Đào Đào, ta và chiến thần ai đẹp hơn?"
Đào Đào vặn vẹo cả người như một con sâu.
"Ta nói thái tử không được giận!"
Mạch Ngôn giả vờ xua xua tay.
"Ta biết câu trả lời của ngươi rồi. Thôi đi! Dù gì ta cũng chẳng bằng chiến thần mà ngươi ngưỡng một."
Đào Đào hết hồn nắm lấy ống tay áo của Mạch Ngôn nài nỉ.
"Thái tử đừng giận. Người còn chưa có nghe ta nói đâu."
Trêu ghẹo Đào Đào rất vui. Mạch Ngôn cũng không dừng lại.
"Nói đi!"
"Thái tử chính là nam tử dịu dàng xinh đẹp nhất tam giới này mà ta từng gặp."
"Vậy còn chiến thần"
Ánh mắt Đào Đào đầy vẻ sùng bái khi nói về Mặc Triều Bạch.
"Chiến thần lại chính là người tuấn tú oai hùng nhất"
Nói về chiến thần lại khiến cho Đào Đào hai má ửng hồng, xuân tâm nở rộ. Mạch Ngôn thấy thế cũng thôi không trêu ghẹo y nữa. Thay một bộ thường phục màu xanh, tóc xõa tự nhiên, không nhanh không chậm đi ra ngoài viện.
Trong viện của Mạch Ngôn cũng trồng rất nhiều hoa đào. Dưới tàng cây hoa đào cao ngất có một bộ bàn ghế bằng đá. Mặc Triều Bạch đang thất thần ngồi nơi đó. Không biết đang suy nghĩ điều gì mà ánh mắt phá lệ nhu hòa. Trông thấy Mạch Ngôn đáy mắt Mặc Triều Bạch sáng lên ánh sao lấp lánh như dát vào nơi đó.
"Khanh. . Thái tử điện hạ!"
Mạch Ngôn một bộ dạng lạnh lùng, chào hỏi Mặc Triều Bạch cho có lệ.
"Không hiểu chiến thần tìm ta có việc gì?"
"Ách.. ta.."
Khó có điều làm cho Mặc Triều Bạch phải lúng túng. Nhưng một lúc sau vẫn đưa đến trước mặt Mạch Ngôn một bó hoa màu tím.
"Đóa hoa này!"
Mạch Ngôn không thèm đợi Mặc Triều Bạch nói tiếp câu sau, đã lập tức từ chối.
"Ta không thích!"
Mặc Triều Bạch không bỏ cuộc để bó hoa lên bàn.
"Vậy thái tử thích gì?"
Sợ Thái tử lại nói ra lời tàn nhẫn làm chiến thần trong lòng mình buồn nên Đào Đào lập tức nói xen vào.
"Thái tử nhà chúng ta chỉ thích hoa đào, thức ăn thì rất thích ăn ngọt, đồ mặn chỉ thích ăn rau xanh. Cực kỳ ghét thịt."
Mạch Ngôn cắt ngang lời kể lể của tiểu tiên đồng.
"Đào Đào!"
Tiểu tiên đồng nhìn vẻ mặt hơi giận của thái tử bèn không dám nói gì thêm. Nhưng mà nhiêu đó cũng đủ rồi. Mặc Triều Bạch hài lòng tặng cho Đào Đào một ánh mắt khen thưởng. Thành công làm cho tiểu đồng vui vẻ thật sâu. Lần đầu tiên thăm viếng Mặc Triều Bạch cũng không tiện ở lâu. Sợ Mạch Ngôn càng thêm chán ghét mình. Thu thập được tin tức tình báo từ Đào Đào như thế cũng tiện cho Mặc Triều Bạch lấy lòng Mạch Ngôn. Vì thế một đường từ điện thái tử về nơi ở của mình nụ cười luôn trực trên môi y.
Thành công làm cho một vài vị tiên đi ngang trông thấy. Mắt chữ A mồm chữ O. Mặc Triều Bạch đi rồi Đào Đào cầm lấy bó hoa trên mà bàn chậc lưỡi.
Chiến thần tuấn tú như thế nhưng mắt thẩm mĩ thật sự quá tệ. Ai đời muốn lấy lòng thái tử lại mang bó hoa dại này đem đến. Nhìn những bông hoa li ti vụng về kết thành một bó như vậy. Đào Đào không biết phải cảm thán tay nghề của chiến thần thế nào.
Tuy tâm tư vẫn rất giận người nào đó, nhưng hoa thì không thể vứt đi. Mạch Ngôn vẫn ra lệnh cho Đào Đào mang vào phòng ngủ của mình. Len lén liếc về phía thái tử, Đào Đào cũng không hiểu chủ nhân nhà mình hiện tại đang suy nghĩ gì. Rõ ràng ngoài mặt ghét người ta như thế, vậy mà sau lưng lại đem bó hoa xấu xí này vào phòng. Suy nghĩ như vậy nhưng Đào Đào vẫn ngoan ngoãn tìm một chiếc bình thật đẹp, cắm bó hoa này vào. Sau đó thành thật mà để trên bàn cạnh giường của thái tử.