Trước khi người thành thật O kịp cài lại nút áo thì anh đã ngước mắt lên cảnh giác gã, đột nhiên chồng cũ A tiến đến gần anh.
Chồng cũ A nhìn chằm chằm rồi đưa tay muốn chạm lên gáy anh, người thành thật O vô thức lùi lại nhưng vẫn bị chồng cũ chạm vào.
Trong tiềm thức O muốn phản kháng nên trên mặt anh liền hiện lên biểu cảm chán ghét, tay của chồng cũ A dừng lại giữa không trung, vẻ mặt gã khó hiểu nói: “Anh… sao anh có thể làm như vậy?”
Người thành thật O không ngờ chồng cũ A lại phản ứng như vậy, trong phút chốc anh cảm thấy thật nực cười và nắm chặt cổ áo mà lùi lại một chút, giọng điệu của vẫn dịu dàng nhưng đã hết kiên nhẫn: “Anh có biết điều gì không? Nếu A chạm vào tuyến thể của bất kỳ O nào đều bị coi là hành vi quấy rối tình dục? Hơn nữa, hiện tại chúng ta không có quan hệ gì cả.”
Nhìn thấy vẻ cảnh giác trong mắt người thành thật O, chồng cũ A chậm rãi lùi lại nhìn O đang tỏ vẻ tức giận, gã không thể tin được, nói: “Em sẽ không chạm vào anh.”
Những ngày tiếp theo thật yên bình.
Người trợ lý có chút xấu hổ nói với chồng cũ A: “Ông chủ, vậy… tình hình Phó tiên sinh sẽ đến đây làm việc sao? Vừa rồi anh ấy mới nói với tôi rằng công việc tôi giao cho anh quá dễ dàng.”
Chồng cũ A nhìn người thành thật O đang chuyên tâm, thì ra anh có thể chăm chỉ và tập trung làm việc như vậy, đó là điều mà chồng cũ A không ngờ tới.
Gã tức giận nói: “Bằng không thì sao?”
Trợ lý: “… Nhưng mà, không phải ngài nói…”
Chồng cũ A tỏ ra nguy hiểm nhìn hắn nói: “Tôi đã nói gì cơ?”
Trợ lý: “Anh không nói gì, không có gì cả, lát nữa tôi sẽ gửi một số công việc thường ngày cho Phó tiên sinh.”
Chồng cũ A hất cằm, vẻ mặt gã hơi xấu hổ và buồn bực, sau đó gã nghiêm túc hỏi: “Cậu nghĩ phải mất bao lâu người ta mới đổi ý?”
Trợ lý nghiêm túc trả lời: “Chuyện này không thể nói chắc chắn được. Có người thì dễ thay đổi, có người lại cố chấp không chịu chấp nhận…”
Nói xong, anh cảm nhận được sát khí lạnh lùng tỏa ra từ chồng cũ A.
“… Nhưng tôi tin rằng cho dù là người đó có nổi tiếng như thế nào, cũng có thể dễ dàng bị tài sản của ngài lay chuyển.”
Chồng cũ A lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Chỉ cần anh ấy ở bên cạnh tôi, anh sẽ dễ dàng nhận ra quyết định rời bỏ tôi là một lựa chọn phi lý đến nhường nào, tôi nhất định sẽ khiến anh ấy yêu tôi lần nữa.”
Trợ lý: “Sếp ơi, không phải anh đã khôi phục trí nhớ rồi sao? Chỉ cần dùng một chút thủ đoạn như lúc trước truy đuổi Phó tiên sinh, hay dùng lại cách cũ là được rồi sao?”
Chồng cũ A bối rối: “Nhưng lúc đó tôi không theo đuổi anh ấy.”
Trợ lý, đáp: “Vậy anh nhớ lại xem, lúc đó Phó tiên sinh thích dáng vẻ gì của anh?”
Chồng cũ A nhìn hắn như nhìn bệnh nhân tâm thần: “Trước đây tôi vẫn luôn như vậy.”
Lát sau gã lại nghĩ ra cái gì đó, nói: “Chẳng lẽ tôi chỉ có một ưu điểm thôi sao?”
“Đương nhiên không phải!”
“Vậy hiện tại cậu nói cho tôi nghe mười ưu điểm của tôi đi.”
Năng lực ngôn ngữ của tên trợ lý như bị phong ấn.
Chồng cũ A yêu cầu hắn liệt kê mười ưu điểm của mình trước khi tan sở, mỗi ưu điểm viết thêm 200 từ giải thích, nếu không sẽ bị trừ nửa năm tiền thưởng.
Trợ lý: “…”
Sau khi trợ lý rời đi, chồng cũ A hoài niệm và nghi ngờ khi nhớ lại thời điểm đó, gã và người thành thật O đã gắn bó keo sơn như thế nào.
Có lẽ người thành thật O không thích gã như vậy, nhưng chẳng phải người ta thường nói người đàn ông đẹp trai nhất khi lao vào xây dựng sự nghiệp sao?
Người thành thật O kiên trì sinh Lệ Lệ, hơn nữa còn một mình nuôi nấng con suốt ba năm, anh không biết phản ứng của chồng cũ A sẽ như thế nào khi biết anh sinh Lệ Lệ.
Có khả năng cướp con bé khỏi tay anh, chuyện đó anh không thể chịu đựng được.
Vì thế khi chồng cũ A hỏi những câu hỏi đó, anh liền thấy hoảng sợ vì cảm thấy gã đang nghi ngờ về danh tính của đứa trẻ.
Anh cẩn thận nhớ lại tất cả những nỗ lực mà mình đã che giấu danh tính của Lệ Lệ, sau khi kiểm tra kỹ thì không tìm ra điều gì sai sót nào nên anh cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Chồng cũ A dường như nhìn rõ hoàn cảnh của anh những năm đó.
Đôi khi người thành thật O tự hỏi, nếu chồng cũ A biết thân phận của Lệ Lê, liệu gã có tức giận đến mức muốn giết anh không?
Có lẽ là vậy, dù sao thì tính tình của chồng cũ A vốn kiêu ngạo với hay cho rằng mình đúng, nếu gã biết mình đã bị lừa.
Chắc chắn gã sẽ rất tức giận và sẽ không để anh ra đi dễ dàng.
Không phải người thành thật O không nghĩ rằng chồng cũ A có thể sẽ không lao lực đi tìm mình nữa, vì mấy năm trước khi rời khỏi biệt thự, chồng cũ A đã đứng ngoài phòng làm việc, từ trên cao nhìn chằm chằm anh.
Đó là loại cảm giác vượt mức tức giận và mất kiểm soát của con mồi, chồng cũ A có tính chiếm hữu cực cao, nếu mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của gã thì nhất định sẽ tìm cách đưa nó trở về đúng quỹ đạo. Gã không cho phép cảm xúc lấn át lý trí.
Người thành thật O có linh cảm dù có chạy trốn bao xa, sớm muộn gì anh cũng sẽ gã bị bắt.
Vì là người duy nhất không làm theo ý của chồng cũ A nên O biết mình đã vi phạm điều cấm kỵ của gã, dù là chia tay hay rời đi thì người lên tiếng trước phải chồng cũ A.
Dù sao thì người này cũng có bệnh, không phải một ngày hai ngày chữa là khỏi.
Anh cảm thấy chồng cũ A sắp xếp mình ở bên cạnh mới không có chuyện tốt lành gì.
Nhưng mà mấy năm gần đây, anh không thể tự do tự tại rời đi như trước đây, anh không muốn con phải chịu khổ mà trốn theo mình, nhưng ngược lại anh phải suy tính nhiều hơn, không bằng cứ thoải mái hào phóng bày ra ngược lại làm vậy sẽ thấy nhẹ nhàng hơn một ít.
Sau khi giải quyết xong việc với chồng cũ A, anh liền đi làm việc của mình.
Nhưng không may là người trợ lý bên cạnh chồng cũ A đã chạy đến kêu cứu anh.
Buổi tối, người thành thật O sẽ đưa Lệ Lệ đi chơi.
Chơi chán rồi, người thành thật O ngồi trên chiếc ghế dài cạnh hồ, ôm Lệ Lệ đang ngủ say vào lòng, anh vừa đứng dậy liền nhìn thấy chồng cũ A đang đứng cách đó không xa ôm một con chó màu nâu, trên cổ nó còn được đeo một chiếc nơ đỏ, phong cách này không mấy hài hòa với khí chất của gã lắm.
Mà giống như người vợ giàu có nuôi dưỡng một con chó nhỏ được vậy.
“Thật trùng hợp, anh cũng ra ngoài đi dạo à?”
Ánh mắt của chồng cũ A bình tĩnh nhìn Lệ Lệ, người thành thật O kéo chiếc áo khoác lên che phủ Lệ Lệ, gần như che hết cả người con bé chỉ lộ ra phần đỉnh đầu.
Con bé ngủ ngon lành như một chú mèo con, cái đầu nhỏ dụi vào vai người thành thật O.
Người thành thật O: “… Thật trùng hợp. Con gái tôi buồn ngủ rồi nên tôi phải về trước.”
Người thành thật O bước đi vội vàng, chồng cũ A cũng nhanh chóng đuổi theo anh, chú chó con bị giật dây và kéo đi, nó hơi loạng choạng rồi sủa vài tiếng tỏ thái độ bất mãn.
“Này, tại sao anh lại chạy?!”
“Vậy tại sao anh lại theo dõi tôi?!”
Chồng cũ A: “Ai theo dõi anh?!”
Người thành thật O: “Vậy tại sao tôi bỏ đi thì anh cũng đi theo? Anh đi nhanh thì tôi cũng vậy!”
Chồng cũ A: “Em muốn dắt chó đi dạo không được à?!”
Người thành thật O nhìn lại con chó đang bị gã kéo đi, mái tóc vốn được chải chuốt kỹ càng và tỉ mỉ của gã bây giờ đã lộn xộn, chồng cũ A tức giận kéo mạnh sợi dây và nhìn người thành thật O đi một mạch không dừng lại.
“Thôi nào, tao mượn mày là có lý đấy. Mày không muốn tao ôm mày nữa phải không? Mày không thấy mình bẩn sao?”
Chồng cũ A có chút tức giận nhìn con chó nằm ăn vạ dưới đất.
Không lâu sau, người thành thật O nghe thấy tiếng hét thất thanh của chồng cũ A ở phía sau.
Người thành thật O dừng lại: “…”
Người thành thật O không hề ngạc nhiên khi chồng cũ A bị chó cắn, nhưng lạ là anh phải đưa gã đi chích dại, nếu không gã sẽ chịu không đi.
Người thành thật O bế con gái trên tay ngồi vào xe mà không hiểu lý do.
Anh ôm con gái vào lòng nhìn chồng cũ A, người đang giơ cánh tay phải bị cắn ra, đặt tay trái lên trán với vẻ mặt đen đủi.
Đến cả Lệ Lệ cũng bị động tác khi nãy đánh thức, con bé vừa mới tỉnh lại không muốn ai khác ngoài O. Bé áp sát vào ngực người thành thật O làm nũng như bao đứa trẻ, hai bím tóc nhỏ trông hơi lộn xộn khi ngủ và bé con chỉ muốn trốn trong vòng tay của người thành thật O.
Chồng cũ A nhìn vẻ mặt thờ ơ người thành thật O đang nhẹ nhàng dỗ dành đứa nhỏ trong tay, gã tủi thân: “Em mới là người bị thương, vậy mà anh chỉ quan tâm đến việc dỗ dành con gái mình thôi.”
Người thành thật O chạm vào mái tóc mềm mại của Lệ Lệ: “Tôi không cắn anh.”
Chồng cũ A quay đầu lại không nói gì, thỉnh thoảng gã quay đầu nhìn Lệ Lệ, nhưng O lại giấu con bé như giấu vàng.
Chồng cũ A giật giật khóe mắt nói: “Ừ, hiếm có gì đâu? Nếu muốn thì em cũng có mười tám đứa con rồi.”
Người thành thật O: “…”
Anh không muốn đưa Lệ Lệ đến bệnh viện vì từ nhỏ con đã sợ phải vào bệnh viện. Chồng cũ A: “Làm sao đây? Hay anh để con bé trên xe được không, tài xế sẽ trông chừng con bé.”
Lệ Lệ đang nằm trên vai người thành thật O, con bé mở to mắt nhìn gã, đầu hơi nghiêng, nhìn chằm chằm vào chồng cũ A.
Chồng cũ A nhìn cô gái nhỏ có nét mặt rất giống người thành thật O, vì vậy gã thấy con bé cũng khá vừa mắt.
Người thành thật O nói: “Anh tự đi một mình không được sao?”
Chồng cũ A: “Không, em muốn anh đi vào cùng. Nếu không vì anh thì sao em bị cắn nó chứ?”
Đúng là có bệnh, người thành thật O nghĩ.
Lệ Lệ được đưa lên xe, người thành thật O hỏi bé có thể ở lại trong xe không, bé lắc đầu rồi nhanh chóng ôm lấy ba ba.
Chồng cũ A: “Anh có biết dạy con hay không, như vậy thì không ổn, để em!”
Chồng cũ A nghiêm mặt nhìn Lệ Lệ: “Con ngồi đó, không được ồn ào, không được làm phiền người khác, đợi chúng ta quay lại, con nghe rõ không?”
“Oooooa…oooa…”
Lệ Lệ lao vào vòng tay của người thành thật O.
Chồng cũ A: “…”
Chồng cũ A đang ngồi ở hành lang, gã khoanh hai tay trước ngực, chiếc áo sơ mi vén lên một nửa rõ ràng bị ai đó véo véo, cách đó một cánh tay, Lệ Lệ đang ngồi gần gã và trong tay bé đang ôm một hộp dâu tây, bé uống từng ngụm sữa chua, thỉnh thoảng lại khóc hức hức rồi ợ hơi, trên khuôn mặt trắng nõn non nớt còn đọng lại những vệt nước mắt, trông rất đáng thương vô cùng.
Ngay sau đó, Lệ Lệ lắc hộp sữa chua rỗng trước mặt chồng cũ A, ý con bé là đã uống hết, chồng cũ A nói: “Không được, Phó Tang Nhạc nói con chỉ được uống một hộp.”
Trong nháy mắt Lệ Lệ mím môi lại, đôi mắt long lanh nước.
Chồng cũ A: “…”
Thời điểm người thành thật O trở về, Lệ Lệ đang ôm cánh tay chồng cũ A và mơ màng sắp ngủ, gã cứng đờ ngồi tại chỗ, mắt nhìn thẳng về phía đối diện, giả vờ không thấy lốc sữa chỉ còn lại một hộp.
“… những hộp sữa chua còn lại đâu hết rồi?”
Chồng cũ A: “Em uống hết rồi… Vị dâu tây, uống cũng ngon…”
Người thành thật O: “… khẩu vị của anh ngày càng kì lạ.”
“Anh mau ôm con lên đi, tay của em đã tê rần rồi.”
Người thành thật O định bế Lệ Lệ lên thì con bé bắt đầu rên rỉ, và ngừng ậm ừ khi anh buông ra. Cuối cùng, chồng cũ A đã bế con bé lên và bước ra ngoài, tư thế ôm con của gã khá vụng về, gã hơi mất tự nhiên nói: “Thật là rắc rối mà.”
Trong lòng người thành thật O giật nảy, chuyện mà anh lo lắng đã xảy ra, khi mang thai Lệ Lệ thì người thành thật O phải tìm kiếm một ít pheromone của chồng cũ A để thay thế, Lệ Lệ đã quen thuộc với mùi hương đó, thậm chí sau này khi con ngủ, người thành thật O sẽ xịt một ít pheromone nhân tạo lên con gấu bông yêu thích của con bé thích.
Cho nên Lệ Lệ sẽ theo bản năng muốn được gần chồng cũ A.
“Anh đứng ngốc ở đó làm gì?”
“À, tới liền.”