"Chụt..." Tô Mặc Ngôn ghé đầu ngậm lấy môi Úc Dao, cố ý phát ra tiếng vang khoa trương, đối với câu trả lời Úc Dao, nàng cho điểm tối đa. Nụ hôn ngắn ngủi qua đi, Tô Mặc Ngôn vịn cổ Úc Dao, ánh mắt tinh tế đánh giá, trên mặt treo lên nụ cười yêu nghiệt đã lâu không gặp.
Trước kia Úc Dao từng thấy Tô Mặc Ngôn cười như vậy, liền biết bước tiếp theo nàng muốn làm gì, mà Úc Dao cũng sẽ thuận theo tâm nguyện của nàng. Sống với nhau lâu, chắc chắn sẽ sinh ra phối hợp ăn ý.
"Muốn hay không muốn?" Tay còn lại ve gương mặt bóng loáng, lời nói nhỏ nhẹ, tựa như chọc đến trái tim Tô Mặc Ngôn. Trên giường, Úc Dao đã quen thuận theo Tô Mặc Ngôn câu dẫn, bây giờ Tô Mặc Ngôn trở nên quy củ như vậy, trái lại Úc Dao cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Lúc mang thai tóm lại sẽ ảnh hưởng tâm tình, từ khi lộ bụng đến nay, Tô Mặc Ngôn trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.
"Muốn hay không?" Úc Dao lại hỏi Tô Mặc Ngôn, lòng bàn tay đã bắt đầu ve nàng.
Tô Mặc Ngôn cười biệt khuất, sau đó chủ động ôm Úc Dao, nũng nịu: "Lão bà lão bà, chị nói đi, có phải chị nhịn hết nổi rồi không..."
Úc Dao cười im ắng, từ khi có Bảo Bảo, Tô Mặc Ngôn thường xuyên bày ra bộ dáng uỷ khuất. Khoảng thời gian này, Bảo Bảo được đặt lên trên hết, đã rất lâu không thân thân mật mật.
"Ân..." Úc Dao đưa tay hướng xuống, mò tới cổ áo Tô Mặc Ngôn, cùng lúc đó, một lần nữa môi kề môi.
Ấm áp ngọt ngào, để người ta muốn ngừng mà không được.
Đêm còn dài, từ từ áp môi đối phương.
Tô Mặc Ngôn nghênh đón đáp lại, luôn cảm thấy không đủ, dứt khoát nâng hai tay bưng lấy mặt Úc Dao, càng hôn càng sâu..Lo lắng, khát vọng, còn có tâm ngứa ngáy khó nhịn.
Úc Dao cười bắt lấy tay Tô Mặc Ngôn, cười nàng vội vã không nhịn nổi: "Chậm một chút."
"Ân..." Tô Mặc Ngôn thở phì phò, biết rõ tình hình hiện tại, các nàng không thể dùng hết sức bình sinh gây động tĩnh quá lớn như trước, nhưng lúc Úc Dao hôn nàng ve nàng, ở dưới đã sớm nước tràn bờ đê.
Lần đầu tiên làm việc này kể từ khi mang thai, Tô Mặc Ngôn lẫn Úc Dao đều có chút khẩn trương, mặc dù hôn, nhưng động tác cẩn thận từng li từng tí, sợ đè ép tiểu baby.
"Ưm..." Tô Mặc Ngôn bị Úc Dao hôn, lấy tay cởi áo ngủ trên người Úc Dao. Bởi vì nóng vội, tay chân trở nên vụng về.
Úc Dao nhìn nàng vội vã, chủ động cởi áo ngủ trên người mình, lại tiếp tục hướng nàng dán tới.
Thời điểm áo ngủ trượt xuống thân thể mảnh mai thơn bóng, Tô Mặc Ngôn khẩn trương đến nỗi trái tim muốn nhảy ra ngoài, khẽ nâng khoé môi, ngay cả âm thanh hô hấp của chính mình cũng nghe được rõ rõ ràng ràng. Bình thường mặc dù Úc tổng nhà nàng nhìn như cán bộ kỳ cựu, nhưng ở một số phương diện, không thể đếm được có bao nhiêu nhiệt liệt nóng bỏng...
Có lẽ bởi vì chính mình mập lên vài vòng, thêm vào đó Úc Dao lại nhẹ đi mấy cân, nhìn qua càng gầy. Tô Mặc Ngôn nhìn vòng eo không chút mỡ thừa, lại nhìn mình một chút, hiện tại hai người nằm cùng một chỗ, chênh lệch rất rõ ràng...
Tô Mặc Ngôn đưa tay che mắt lại, không muốn nhìn.
"Lại sao vậy?" Úc Dao kéo bàn tay cản trở đôi mắt.
Tô Mặc Ngôn lề mề nửa ngày mới đáp: "Xấu..."
Úc Dao an an tĩnh tĩnh nằm xuống bên cạnh Tô Mặc Ngôn, ve cái bụng tròn trịa, áp cằm trên vai nàng, kiên nhẫn dỗ dành: "Đẹp, bất kể thế nào, chị đều thích."
Tô Mặc Ngôn hạ mi nhìn đối phương: "Ai dạy chị dỗ ngon dỗ ngọt vậy?"
Úc Dao ngoắc ngoắc cằm Tô Mặc Ngôn, nghiêm túc trả lời: "Ngoài em, còn có thể là ai?"
Vốn dĩ Tô Mặc Ngôn luôn có trăm phương ngàn kế dỗ Úc Dao vui vẻ, lời nói nhầy nhụa dính nhau, Úc Dao biết nàng không chỉ thích nói, mà còn thích nghe. Trước đây Úc Dao cảm thấy đem những lời này treo bên miệng là trẻ con, nhưng bây giờ là thời kì đặc thù, Úc Dao nguyện ý cùng Tô Mặc Ngôn ấu trĩ, dỗ nàng vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Tô Mặc Ngôn quả thật bị dỗ đến buồn cười.
"Sau này..." Úc Dao nhìn thẳng vào mắt nàng, nghĩ nghĩ, lại nói: "Sau này, chị già trước vợ, vợ sẽ ghét bỏ chị sao?"
Úc Dao lớn hơn Tô Mặc Ngôn gần mười tuổi, lúc soi gương, không ngăn được lo lắng một ngày khoé mắt sẽ thình lình mọc ra nếp nhăn. Cô đã ba mươi sáu, qua mấy năm nữa rất nhanh liền bốn mươi, Úc Dao luôn cảm thấy Tô Mặc Ngôn còn quá trẻ, nhất là những lúc ve khuôn mặt mềm mại hai má ửng hồng.
Tô Mặc Ngôn không nghĩ tới Úc Dao sẽ hỏi vấn đề ngốc nghếch này.
Lúc trước, khi quyết định kết hôn, cả hai đã hứa, không phải nói sẽ yêu đối phương đến đầu bạc răng long sao? Tô Mặc Ngôn mượn cách trả lời thường ngày của Úc tổng: "Chị hỏi câu này, thật không có dinh dưỡng."
Tô Mặc Ngôn vừa nói xong, Úc Dao liền nhéo mũi nàng nói đạo lý: "Cho nên, em cũng không được suy nghĩ bậy bạ."
Hoá ra là chờ sẵn nàng ở đây. Luận về giáo dục, Tô Mặc Ngôn chỉ nghe Úc Dao. Nàng nhìn chằm chằm, đột nhiên nghiêng người, ép Úc Dao lên gối, hôn như gà mổ thóc khắp mặt, một bên cười một bên thoả mãn.
Nghe tiếng cười thanh thuý của Tô Mặc Ngôn, Úc Dao cũng vui vẻ cười theo tiếng, rất nhanh, âm thanh lại chôn vùi vào trong nụ hôn, thay thế bằng tiếng vào tinh tế.
Thời điểm đẹp nhất lẫn thời điểm xấu nhất đều bị đối phương chứng kiến, như vậy thì có làm sao? Ban đầu có thể là bị vẻ bề ngoài hấp dẫn, nhưng bên nhau lâu dài, cùng nhau đi hết quãng đời còn lại, phải dựa vào tâm ý tương thông.
Thấy biên độ động tác càng ngày càng lớn, Úc Dao nhẹ nhàng ôm Tô Mặc Ngôn, nhỏ giọng ra lệnh: "Không được lộn xộn, ngoan ngoãn nghe lời..."
Tô Mặc Ngôn nghe lời nằm ngửa: "Ân...Tất cả nghe theo vợ."
Bình thường Úc Dao tinh tế tỉ mỉ ôn nhu, thời điểm mấu chốt như bây giờ, càng là như vậy. Lần đầu tiên của các nàng, Tô Mặc Ngôn cảm thấy mỹ hảo đến nỗi không thể dùng từ gì để hình dung, đến bây giờ ký ức vẫn còn mới nguyên, lúc đó nàng nghĩ, tại sao lại có một người ôn nhu đến vậy. Cũng vào thời điểm đó, nàng ngày đêm nghĩ cách, làm thế nào để tăng cường cọ xát với Úc Dao...
Loại cảm giác này, sẽ nghiện.
Đương nhiên thời điểm nàng trao cho Úc Dao không giữ lại chút gì, liền biết về sau từ tâm đến thân sẽ nguyện ý để Úc Dao khoá lại, sự thật chứng minh, đúng là như thế.
"Thoải mái đến vậy sao?" Úc Dao cẩn thận điều chỉnh tư thế Tô Mặc Ngôn, thỉnh thoảng hỏi cảm giác của nàng.
"Ân..." Sau lưng Tô Mặc Ngôn dính chặt trước ngực Úc Dao, thời điểm nàng nghiêng đầu nhìn sang, đôi môi Úc Dao nóng rực vừa vặn dán qua, ăn ý hôn lên, Úc Dao vĩnh viễn có thể đoán được mỗi một giây phải làm gì để thoả mãn nàng.
Khéo léo than nhẹ, lại trầm luân theo nhịp điệu của đầu ngón tay bên dưới, mặc dù động tác nhu hoà, nhưng Tô Mặc Ngôn vẫn có cảm giác thở không thông, có lẽ vì quá lâu không dính lấy, ấm áp dây dưa qua đi, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao vẫn quấn lấy nhau.
"Chị muốn là con trai hay con gái? Em hi vọng là con gái, dáng dấp xinh đẹp giống mẹ." Tô Mặc Ngôn di chuyển ngón tay từ mũi, cánh môi, đến cái cằm, bổ sung thêm: "Nhưng tính cách không được giống chị, quá khó chịu."
Lúc trước, Tô Mặc Ngôn làm trợ lý cho Úc Dao, thích vụng trộm nhìn cô, từ chỗ bàn làm việc nơi nàng ngồi, vừa hay có thể nhìn thấy sườn gò má Úc Dao. Điểm này, Úc Dao không phải không biết, chỉ là một mực giả ngốc.
"Con trai hay con gái cũng tốt."
"Cũng phải, mặc kệ là trai hay gái, Bảo Bảo của chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc..."
Úc Dao nhìn qua Tô Mặc Ngôn, đợi nàng nói nửa câu sau.
"Có hai người mẹ xinh đẹp như vậy, còn có thể không hạnh phúc sao?"
Úc Dao không nhịn được cười: "Da mặt thật dày."
Tô Mặc Ngôn dùng chân cọ xát Úc Dao: "Em có xinh không?"
Úc Dao lại cười thêm một trận: "...Xinh."
Tô Mặc Ngôn tiếp tục cọ cọ chân lên người Úc Dao: "Trả lời miễn cưỡng như vậy a?"
Lại muốn bắt đầu gây nháo, tính khí thất thường.
Úc Dao: "Rất đẹp."
Tô Mặc Ngôn: "Chị trả lời quá qua loa..."
Nháy mắt, đã vào tháng tám.
Tô Mặc Ngôn đỡ cái bụng bầu bảy tháng tuổi, đứng trước gương soi, hoàn toàn nói lời cáo biệt với dáng người mảnh mai. Hít thở không thông, trên bụng bắt đầu có vết rạn, mỗi ngày Úc Dao đều giúp nàng thoa dầu, nghĩ đủ cách an ủi nàng, sau này sẽ không để lại sẹo.
Tô Mặc Ngôn đi tới giai đoạn cuối của thai kỳ, mỗi tuần Úc Dao đều bồi nàng đến gặp bác sĩ tâm lý tiền sản, mặc dù cách ngày dự sinh ngày càng gần, nhưng tâm thái của Tô Mặc Ngôn so với trước kia còn tốt hơn.
"Đá mẹ suốt ngày, nghịch ngợm như vậy, em nghĩ Bảo Bảo của chúng ta là con trai."
Thường ngày Tô Mặc Ngôn thích cùng Úc Dao suy đoán giới tính của Bảo Bảo.
"Hay là bé gái nghịch ngợm giống em."
"Lão bà, sau này Bảo Bảo lấy họ của chị đi." Tô Mặc Ngôn sờ lên cái bụng tròn, tiểu gia hoả còn đang chơi đùa: "Đúng rồi, mặc kệ là trai hay gái, đều gọi Úc Tô, có được không?"
Úc Dao nhìn qua Tô Mặc Ngôn, ánh mắt phảng phất nói, đặt tên cho con mà tuỳ ý như vậy sao?
Tô Mặc Ngôn nhìn thấu Úc Dao ngầm biểu đạt: "Cái tên này rất tốt, Úc có nghĩ là tươi tốt, Tô có nghĩa là thức tỉnh, đều là những chữ sinh động, ngụ ý tốt bao nhiêu, lại rất êm tai."
Càng quan trọng hơn là, Bảo Bảo là minh chứng cho tình yêu của các nàng.
Nghe Tô Mặc Ngôn nghiêm túc giải thích, Úc Dao mới minh bạch nàng không nói đùa: "Được, gọi là Úc Tô." Tên của Bảo Bảo Úc Dao nhất định sẽ để Tô Mặc Ngôn quyết định, gần mười tháng trời, Tô Mặc Ngôn nỗ lực vì các nàng, thực sự quá nhiều.
Cách ngày dự sinh còn nửa tháng, Úc Dao xin nghỉ dài hạn, an tâm ở nhà chăm sóc Tô Mặc Ngôn chờ sinh, hơn một tháng, một tấc không rời. Có Úc Dao bên cạnh tận lực chiếu cố khuyên bảo, Tô Mặc Ngôn an tâm hơn rất nhiều.
Ngay khi Tô Mặc Ngôn cho rằng mình đã làm tốt công tác tư tưởng, một ngày trước ngày dự sinh, một khắc vỡ nước ối, nàng mới phát hiện, nên khẩn trương vẫn là khẩn trương, nên sợ hãi vẫn như cũ sẽ sợ hãi.
Nàng nằm trên giường bệnh, bị đẩy vào phòng sinh, cho dù dọc theo đường đi Úc Dao luôn nắm tay gấp gáp trấn an, nhưng Tô Mặc Ngôn vẫn sợ hãi muốn khóc. Cũng vì không muốn để Úc Dao lo lắng, Tô Mặc Ngôn nén nước mắt, mím môi cố ép ra nụ cười, dáng vẻ tựa như không sợ trời không sợ đất...
- ------------------------