"Đau..." Tô Mặc Ngôn nghiêng đầu, không phải nhìn vết thương, mà là nhìn Úc Dao.
Úc Dao quan sát vết thương trên đầu gối, là trầy da, không quá nghiêm trọng, chỉ là da nàng vừa mịn vừa trắng, cho nên càng thu hút ánh nhìn.
"Đứng lên trước đã." Úc Dao đỡ Tô Mặc Ngôn.
Từ đầu đến cuối ánh mắt Tô Mặc Ngôn chưa một lần dời đi.
Bởi vì vết thương nằm ở đầu gối, khẽ động đậy liền đau.
Úc Dao ôm vai Tô Mặc Ngôn, hai người từ từ di chuyển, Tô Mặc Ngôn không ngừng than đau, đúng là Tô tiểu thư không chịu được khốn khổ.
Trong thang máy, Tô Mặc Ngôn dựa vào vách tường.
Hai người không nói lời nào.
Thời điểm đến lầu ba mươi sáu, rốt cuộc Tô Mặc Ngôn không nhịn được, hỏi: "Tối nay chị đi cùng chú em?"
"Ân." Úc Dao trả lời nàng, về phần xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, cô cảm thấy không cần thiết để nói thêm.
"Nhớ xử lý vết thương kỹ một chút." Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn co một chân, thực sự là đôi chân xinh đẹp, vừa thẳng vừa dài, ngày đầu tiên Tô Mặc Ngôn đến Minh Thuỵ, Úc Dao khen nàng có vóc người đẹp, là nói thật.
"Em..." Tô Mặc Ngôn đứng trước cửa nhà Úc Dao, còn tưởng cô sẽ giúp nàng xử lý vết thương, kết quả Úc Dao không mặn không nhạt đáp một câu.
Tự mình đa tình, có điều Tô Mặc Ngôn vẫn nhìn Úc Dao cười cười: "Em biết rồi."
Nói biết là vậy, nhưng nếu nàng thực sự biết, mới là chuyện kỳ quái.
Lúc Tô Mặc Ngôn sắp đi, Úc Dao hỏi: "Nhà em có tủ thuốc sao?"
"Không có."
Tô Mặc Ngôn vừa nói xong, Úc dao lại hỏi: "Vậy biết là biết cái gì?"
"..."
"Vết thương nhỏ, chỉ cần..." Tô Mặc Ngôn vụng về chuyển đầu gối ra trước mặt Úc Dao, kéo kéo tay cô, dùng chiêu bài giả bộ đáng thương: "Hay là, chị giúp em đi."
Rất không cần mặt mũi, Tô Mặc Ngôn rất ít khi không biết xấu hổ như vậy.
Úc Dao còn có thể làm gì khác.
Trong nhà vẫn sạch sẽ như cũ, so với nhà nàng, là hai thế giới.
Úc Dao đỡ Tô Mặc Ngôn vào nhà tắm, trước tiên phải dùng nước sạch rửa vết thương.
"A...Ai...Đau..." Tô Mặc Ngôn cắn cắn dưới, không nhịn được, lại tiếp tục " rên" mấy âm thanh kỳ lạ.
Đau đến vậy sao? Úc Dao thầm nghĩ.
Tô Mặc Ngôn co một chân nhảy cò cò di chuyển bằng một chân, vừa trong nhà tắm đi ra, dép lê có hơi ướt, suýt chút nữa lại ngã, cũng may Úc Dao kịp thời ôm eo nàng đỡ lấy.
"A..."
"Cẩn thận." Úc Dao cũng giật nảy mình.
Tô Mặc Ngôn sợ bóng sợ gió một trận, nhìn qua tấm gương, nàng thấy Úc Dao ôm mình, ôm thật chặt.
Đột nhiên không muốn Úc Dao buông ra, Tô Mặc Ngôn muốn được Úc Dao ôm như vậy mãi.
Ở trong mơ, nàng và Úc Dao còn làm chuyện quá đáng hơn.
Cho nên nhìn tư thế hiện tại, trong đầu Tô Mặc Ngôn vung lên một dòng suy nghĩ không mấy thuần khiết.
Tô Mặc Ngôn rất lo hôm nay nàng sẽ lại mơ thấy Úc Dao. Mơ thấy Úc Dao hôn nàng từ phía sau, sau đó từng bước từng bước quần áo của nàng...
Xấu hổ, nhưng càng nghĩ càng kích động.
Không lẽ nàng đã thích Úc Dao rồi a?
Nếu không, vì sao luôn nảy sinh loại vọng tưởng này với cô?
Từng nghe nói có người bị bẻ cong, nhưng Tô Mặc Ngôn chưa một lần nghĩ, có một ngày người đó chính là nàng.
Úc Dao buông eo Tô Mặc Ngôn, giữ đúng chừng mực.
Nếu như chuyện này xảy ra mấy ngày trước, có thể Úc Dao sẽ không buông nàng ra.
Nhưng bây giờ, có ý nghĩ xúc động, thậm chí là kích động, nhất định phải kiềm chế.
"...Suýt chút nữa là ngã sấp mặt xuống đất." Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao, tim đập rộn lên.
Không biết xấu hổ còn nói như vậy, một chút năng lực tự chăm sóc bản thân cũng không có! Úc Dao rất hoài nghi về việc làm thế nào Tô Mặc Ngôn có thể một mình du lịch vòng quanh thế giới.
Trước đây, việc Tô Mặc Ngôn am hiểu nhất chính là dùng tiền, và cũng không có việc thứ hai.
Kỳ thực, đối với nàng, chuyện có năng lực tự chăm sóc bản thân hay không, là việc không quan trọng.
Những chuyện có thể dùng tiền giải quyết, thì không phải vấn đề.
Mà bây giờ, một tháng Tô Mặc Ngôn nhận được mấy ngàn tệ tiền lương, dựa vào đó để trang trải sinh hoạt hằng ngày, còn muốn chu cấp cho Tiểu Hoa, ngẫm lại nàng cũng không biết hai tháng nay làm thế nào mà nàng sống được.
Trong phòng khách, Úc Dao đem hộp y tế cho Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn ngồi trên ghế sa lon, làm theo trình tự lần trước Úc Dao giúp nàng băng bó, có thể nói nhìn rất ngố.
Úc Dao cúi đầu giúp nàng xử lý.
Nhìn Úc Dao, trong lòng Tô Mặc Ngôn ấm áp, lúc yên tĩnh bên cạnh cô, nàng luôn có cảm giác này.
Bàn tay Úc Dao vô tình chạm vào chân phải Tô Mặc Ngôn: "Tay chị thật đẹp."
Ngón tay thon dài tinh tế, trắng nõn mềm mại.
Kể từ lúc biết Úc Dao là vị tỷ tỷ nàng tâm tâm niệm niệm suốt mười bốn năm, Tô Mặc Ngôn không nhìn ra bất kỳ khuyết điểm nào trên người cô.
Là bất tri bất giác, thậm chí có chút mê luyến, cho nên muốn dính chặt lấy Úc Dao.
"Những thứ này nên có sẵn trong nhà." Úc Dao không ngẩng đầu, từ tốn nói.
Lần trước phát sốt, trong nhà Tô Mặc Ngôn không có bất cứ thứ gì.
Tô Mặc Ngôn được một tấc lại muốn tiến lên một thước: "Em qua chỗ chị là được, dù sao cũng gần."
"Định bị thương như cơm bữa hay sao?" Úc Dao ngẩng đầu: "Sau này phải tự mình xử lý."
Bạn trai là bác sĩ, mà bản thân mình thì ngay cả hộp thuốc cơ bản cũng không có, Úc Dao thầm nghĩ trong lòng, không nói ra.
"Ân, chị dạy em..." Mặc kệ Úc Dao nói gì, bây giờ Tô Mặc Ngôn đều nghe cô.
"Bác sĩ Minh không dạy em?"
Tô Mặc Ngôn không hiểu vì sao đột nhiên Úc Dao lại nhắc đến Minh Thừa, nhưng nếu nàng có một chút tổn thương hay đau nhức, căn bản Minh Thừa sẽ không để nàng có cơ hội động tay vào: "Không a, bình thường đều là anh ấy giúp em xử lý."
Nghe đến đây, Úc Dao vô thức hơi mạnh tay.
"A, đau..." Tô Mặc Ngôn bị đau.
"Kiên nhẫn một chút."
Hai phút sau, vết thương được xử lý xong.
Tô Mặc Ngôn ngồi trên ghế sa lon, lề mề không muốn đi: "Úc tổng..."
Di động Úc Dao đặt trên bàn trà, màn hình đột nhiên sáng lên, ngay sau đó là tiếng chuông chấn động.
Tô Mặc Ngôn nhìn thấy ba chữ hiển thị ở trên màn hình: Tô Ứng Huy.
Hai tháng trôi qua, chú nhỏ vẫn theo đuổi Úc Dao, cho tới bây giờ Tô Mặc Ngôn chưa từng thấy hắn kiên trì như vậy.
"Uy?"
Tô Ứng Huy gọi điện thoại nói đến chuyện sửa xe, xe của Úc Dao là bạn hắn sửa. Đương nhiên sửa xe chỉ là cái cớ, quan trọng là hắn muốn nhân cơ hội bồi đắp tình cảm.
"Làm phiền anh."
"Tôi ước gì mỗi ngày đều được cô "Làm phiền." Tô Ứng Huy ở đầu dây bên kia nói đùa: "Đúng rồi, sáng mai tôi đưa cô đi làm."
Tô Mặc Ngôn mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của Tô Ứng Huy, cảm thấy có chút chói tai.
"Bác sĩ Tô, thật sự không cần."
"Không phải xe của cô còn đợi sửa sao? Tôi đón cô, đừng xa lạ như thế, gọi tên tôi là được rồi..."
Úc Dao không ghét bỏ Tô Ứng Huy, nhưng cũng không có mấy hảo cảm, ba mẹ cô đều hi vọng cô và hắn có thể phát triển thêm một bước. Nhìn vào điều kiện hiện tại, Úc Dao và Tô Ứng Huy có thể xem là môn đăng hộ đối, tuổi tác cũng phù hợp.
Úc Dao thử ưng thuận gặp mặt, kết quả vẫn cảm thấy thiếu cái gì, cô nói chuyện với ba mẹ, rằng hai người không có khả năng, về phần nguyên nhân cụ thể, cô không thể nói rõ.
Nói chuyện một hồi, Úc Dao mới nói: "Ngủ ngon."
Tô Mặc Ngôn vểnh tai nghe hai người bọn họ nói chuyện phiếm, cho đến khi Úc Dao cúp máy mới thôi.
Úc Dao nhìn nàng, phát giác hình như nàng có điều gì muốn nói: "Còn có việc gì sao?"
Tô Mặc Ngôn có chút khó chịu, hỏi: "Chị và chú em hẹn hò sao?"
"Không phải."
Tô Mặc Ngôn âm thầm thở dài, nhưng mà, Úc Dao không cự tuyệt Tô Ứng Huy, có nghĩa là bị động tiếp nhận?
"...Chú em là tên vô lại, chị không thích, thì tuyệt đối đừng để ý đến hắn, một khi chị để ý đến hắn, hắn liền cảm thấy mình có cơ hội, sau này sẽ quấn lấy chị không buông." Tô Mặc Ngôn nói một hơi, cảm thấy bản thân chỉ nói sự thật, chỉ là có hơi phóng đại một chút mà thôi.
Biểu hiện của Tô Mặc Ngôn quá kích động.
"Tôi chưa từng nói là không thích."
"Úc tổng, chị nói đùa sao..." Khoé miệng Tô Mặc Ngôn giật giật, khó có thể tin được, người như Úc Dao thế mà thích Tô Ứng Huy?
"Em cảm thấy tôi và hắn không hợp sao?" Mỗi khi Tô Ứng Huy tiếp cận cô, tựa hồ Tô Mặc Ngôn đều ra sức ngăn trở, Úc Dao muốn biết nguyên nhân.
"Không hợp!" Úc Dao còn chưa nói xong, Tô Mặc Ngôn đã tiếp lời, chuyện tới nước này, chỉ còn cách bán rẻ chú nhỏ: "Tô Ứng Huy là Gay, chú của em thích nam nhân!"