"...Còn có cô bạn gái người Nhật, dáng dấp không tệ, chị muốn xem hình không?"
Lam Nhiễm tiếp tục tiếp tục phát huy năng khiếu biến hoá tài tình, nghiêm trang đứng trước mặt Úc Dao nói hươu nói vượn.
Mà nghe được câu này, Úc Dao không mảy may cân nhắc tính chân thực. Chỉ cảm thấy một số thứ không thuộc về mình bị "đoạt" đi, bởi vì không thuộc về mình mà thương cảm, dẫu biết không thuộc về mình nhưng bị "đoạt mất" lại không ngăn được cảm thấy mất mát.
"Tình cảm của hai người rất tốt, cô nương kia đối xử với Mặc Ngôn không chê vào đâu được." Lam Nhiễm tiếp tục nói, bản lĩnh thêm mắm dặm muối có thừa.
Một câu ngắn ngủi, không miêu tả kĩ càng. Trong nháy mắt, Úc Dao dường như nhìn thấy bộ dạng Tô Mặc Ngôn nũng nịu trong lòng người khác, một khi yêu đương nàng nhất định sẽ rất dính người...Gần đây nàng cũng thoải mái nói chuyện phiếm với cô, là bởi vì đã có tình yêu mới cho nên tâm trạng tốt sao?
Lam Nhiễm cho rằng trong chuyện tình cảm Úc Dao lý tính đến trình độ khiến người ta giận sôi. Suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy Tô Mặc Ngôn và Úc Dao rất xứng đôi, tính cách các nàng vừa đủ để bổ sung cho nhau, phong thái cán bộ kỳ cựu, kết hợp với tiểu yêu tinh đáng yêu phong tao, quả thật không tệ.
Lam Nhiễm không kỳ vọng sẽ thấy được phản ứng gì trên mặt Úc Dao, mà sự thật đúng là như vậy.
Nhìn nét mặt hiểu được tâm tình, điều này không tồn tại ở chỗ người chị này.
Lam Nhiễm làm như không có việc gì nhìn Úc Dao, trong lòng rõ rõ ràng ràng, chị của nàng nghiêm chỉnh huấn luyện từng thớ cơ trên mặt, có thể dễ dàng khống chế biểu cảm, kỹ thuật nguỵ tạo hếp hạng Oscar, có thể nhẹ nhàng như gió, dễ dàng nuốt hết vào bụng không để lại dấu vết.
Thời gian yên lặng ngắn ngủi qua đi.
"Xếp gọn hành lý một chút, đừng ném ở cửa ra vào." Úc Dao chỉ chỉ cái ba lô leo núi của Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm bất đắc dĩ nhìn Úc Dao, cúi người tìm thứ gì đó trong ba lô.
Cuối cùng, nàng lấy ra một tấm hình. Là ảnh chụp chính diện, dúi vào tay Úc Dao: "Hình của em ấy."
Nhìn một tấm ảnh cũng cần dũng khí, một tờ giấy mỏng tựa hồ nặng ngàn cân. Úc Dao cúi đầu nhìn tấm ảnh trong tay, trong hình không giống cô tưởng tượng, chỉ có một mình Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn ngồi trên bãi cỏ, cúi đầu chơi với mèo, tóc kẹp sau đầu, lộ ra bên mặt ôn nhu, khoé miệng giương lên đẹp mắt.
Bụi cỏ, chuông gió, ánh nắng, tất cả đều nhàn nhạt.
Nàng gầy hơn trước.
Đây là lần đầu tiên trong năm nay Úc Dao nhìn thấy khuôn mặt Tô Mặc Ngôn, thông qua tấm hình của Lam Nhiễm. Cô phát hiện, Tô Mặc Ngôn cũng có một mặt thích an tĩnh như thế, Úc Dao mơ hồ nhớ tới thời điểm các nàng gặp gỡ, Tô Mặc Ngôn cơ bản không coi ai ra gì.
Nửa năm qua, Tô Mặc Ngôn đã thay đổi.
"Em gạt chị đấy, em ấy vẫn một mình." Lam Nhiễm chậm rãi nói, nàng biết bề ngoài Úc Dao lãnh mạc, nhưng trong lòng ắt hẳn đang ngồi trên một chuyến tàu lượn siêu tốc, nàng lớn mật phỏng đoán một chút tâm tư của Úc Dao: "Lúc nãy, có phải hối hận vì đã để em ấy đi hay không?"
Hối hận vì bỏ lỡ Tô Mặc Ngôn sao? Hình như giờ khắc này trong lòng Úc Dao mới có đáp án.
Úc Dao không còn trẻ nữa, cô hiểu rõ, không ai có thể đợi ai một đời, một lần bỏ lỡ, liền không còn cơ hội quay lại...
Khoảnh khắc vừa rồi, Úc Dao thật sự hối hận.
Lam Nhiễm cảm thấy bản thân mình lúc này thật giống đạo sư tâm linh, nhưng nàng tin tưởng Úc Dao có thể hiểu được nàng đang nói cái gì.
"Nhân lúc em ấy vẫn đang chờ, phải nắm bắt cơ hội."
Lam Nhiễm là người không thể ngồi yên, không ở thêm, lại tiếp tục chuẩn bị bắt đầu chuyến hành trình mới.
Trước khi đi, Lam Nhiễm khẳng khái tặng tấm hình chụp Tô Mặc Ngôn cho Úc Dao, ngữ khí mang theo ý vị trêu chọc: "A, lúc nhớ người ta, lại nhìn ảnh chụp, càng có cảm giác chân thực."
Úc Dao cầm tấm hình của Tô Mặc Ngôn, tựa hồ đã biết đáp án, mà thay vì nói là đáp án, chi bằng nói là thành thật với nội tâm.
Bình thường trong công việc cần phải cân nhắc hai mặt lợi và hại quá nhiều, thận trọng từng bước, hiện tại ở phương diện tình cảm, cũng biến thành như thế.
Gió đêm thổi nhẹ, Úc Dao đứng ở ban công, trong lòng trập trùng tâm sự.
Trên đời này, chẳng ai thiếu ai mà không sống được, tuy vậy cũng không ngăn được nhớ thương. Ví dụ như mỗi khi thời tiết chuyển mây, chớp giật ngang trời, sẽ vô thức hiện lên ý niệm, không biết thời tiết ở Osaka thế nào? Có một người, lá gan không nhỏ, có thể rong ruổi khắp trời đất bao la, nhưng lại rất sợ tiếng sét.
"Chị, còn chưa ngủ a?"
Âm thanh truyền đến từ bên kia ban công, Úc Dao quay đầu nhìn, sau khi Tô Mặc Ngôn đi, một thiếu nữ dọn tới, luận tuổi tác có lẽ không sai biệt với nàng là mấy, chiều cao cũng tương đồng, nhưng không xinh đẹp bằng Tô Mặc Ngôn.
Khoảng cách không đến nửa mét, Úc Dao cười nhạt gật đầu.
"Ngủ ngon." Thiếu nữ nói một câu rồi đi vào nhà.
Gần mười giờ, có người nhắn cho Úc Dao một tin. Úc Dao cầm điện thoại, bên dưới điện thoại là tấm hình của Tô Mặc Ngôn.
- - [Tiểu yêu tinh: Ngủ ngon]
Em ấy vẫn đang chờ chị.
Úc Dao nhìn dòng tin nhắn, trong lòng có chút cảm động, hiện tại ở Osaka là mười một giờ.
Tô Mặc Ngôn biết Úc Dao thường đi ngủ vào lúc mười giờ, cho nên chủ động gửi tin nhắn vào lúc mười một giờ ở Nhật Bản.
- - [Cán bộ kỳ cựu: Ngủ sớm một chút, ngủ ngon]
Tô Mặc Ngôn nằm trên tatami xem tin nhắn, có thể tưởng tượng ra thần sắc của Úc Dao lúc nói câu này, nàng muốn gặp cô một lần, hoặc là nghe một chút âm thanh của cô.
Ý niệm về nước, ngày càng mãnh liệt.
Tháng sáu.
Úc Dao vẫn trải qua cuộc sống sinh hoạt bình đạm như cũ, thậm chí còn có phần đơn điệu hơn trước, dụng cụ trong bếp không còn được chạm vào, ngoại trừ công việc, thì là vận động, hoặc là tăng ca.
"Chào Úc tổng --"
"Buổi sáng tốt lành Úc tổng --"
"..."
Đi trong công ty, từng bước chân mang theo khí thế ngất trời, cô vẫn là Úc tổng xinh đẹp gánh nửa bầu trời, trưởng thành hào phóng, xinh đẹp trải đời, cho dù nhân viên ở sau lưng cô có bao nhiêu lời ra tiếng vào đi nữa, thì căn bản từ tận đáy lòng vẫn là bội phục nữ nhân này.
Trong công ty lan truyền, Úc tổng tự mình nâng cao năng lực nghiệp vụ, tăng ca thành nghiện, khẳng định là thất tình, hoặc đi xem mắt thất bại.
Thậm chí có người nhàm chán đến nỗi, tự mình tổ chức bỏ phiếu, dưới tiêu đề, Úc tổng có thể thoát khỏi cuộc sống cô đơn lẻ bóng trước tuổi ba mươi lăm hay không.
Kết quả chứng minh, có đến % nhân viên chọn [Tuyệt đối không thể], % chọn [Không có khả năng], không ai bỏ phiếu [Có khả năng].
Bởi vì không tưởng tượng ra được, ai có thể "Thuần phục" Úc Dao.
"Úc tổng, một lát nữa sẽ có hội thảo nhỏ."
Úc Dao vừa tham gia xong cuộc họp hội nghị cấp cao, chưa nghỉ ngơi được hai phút, thư ký Diêu đã gõ cửa thông báo.
"Biết rồi, lấy cho tôi ly cà phê." Úc Dao đỡ trán, trong giọng nói có chút mệt mỏi, thời gian gần đây khối lượng công việc lên đến đỉnh điểm, một tuần liền không ngủ đủ giấc.
"Úc tổng, tôi bóp vai cho cô a." Tiểu Đường đi tới sau lưng úc Dao, nói.
Sau khi Tô Mặc Ngôn đi, Tiểu Đường thay thế vị trí của nàng, kinh nghiệm làm việc cũng không tệ.
Thời điểm nhậm chức, thư ký Diêu sớm nói với Tiểu Đường, Úc tổng có thói quen để trợ lý bóp vai. Vì thế, Tiểu Đường mới cố ý lên tiếng.
Nói đến đây, thư ký Diêu đã nhiều lần bắt gặp Tô Mặc Ngôn bóp vai cho Úc tổng.
Thư ký Diêu cảm thấy hai người có chút thân mật quá mức, thêm vào đó Úc tổng một mực không tiếp xúc với nam nhân, Trác tổng theo đuổi cô bảy, tám năm, đều chưa một lần nhìn thẳng vào mắt người ta, cũng từng nghe đồn đại, Úc Dao là lesbian.
Đoạn thời gian trước đó, thư ký Diêu còn cho rằng Tô Mặc Ngôn là một "Ứng cử viên", mặc kệ Úc tổng đi đâu làm gì, đều muốn dẫn nàng theo.
Sau này, Tô Mặc Ngôn từ chức, mấy ngày đầu, Úc Dao năm lần bảy lượt gọi nhầm tên nàng, không ít lần khiến trợ lý mới xấu hổ.
Úc Dao đang khép mắt nghỉ ngơi một chút, bả vai bị người dùng lực vừa đủ ấn xuống, mở mắt ra, phản ứng đầu tiên khi thấy Tiểu Đường liền nói: "...Không cần, cô làm việc đi."
Tô Mặc Ngôn nào có chuyên nghiệp như vậy, quả thật là nàng chỉ làm bừa, so với xoa bóp càng giống đùa giỡn, tuyệt đối không tính là dễ chịu, nhưng Tô Mặc Ngôn mặt dày quấn quýt, nhất định phải giúp cô xoa bóp cho bằng được, còn nói kỹ thuật của mình là kỹ thuật đặc biệt, người bình thường không thể lĩnh hội.
"Dễ chịu không? Thoải mái không? Rốt cuộc là có thoải mái hay không a?" Tô Mặc Ngôn vừa bóp bóp vai, vừa hỏi không dứt.
Úc Dao luôn luôn trả về hai chữ: "Đừng nháo."
Bình thường Úc Dao luôn bất hoà trong mỗi cuộc tranh luận với Tô Mặc Ngôn, bấy cứ việc gì ngoài miệng cũng nói đâu ra đó, nhưng rốt cuộc đều thuận theo nàng.
"Ân." Nhìn Úc tổng nghiêm túc, hình như không vui, Tiểu Đường có mấy phần bối rối, cảm thấy trộm gà không thành lại còn mất gạo.
Tiểu Đường rất sợ Úc Dao, bình thường không bao giờ thấy Úc tổng cười, trong công việc cũng rất nghiêm khắc.
Nửa giờ sau, Úc Dao đến phòng họp. Nội dung cuộc họp là kế hoạch thu mua kết thúc viên mãn, công ty quyết định khen thưởng cho cho cả bộ phận, hình thức khen thưởng là tiền mặt và chuyến du lịch.
Tiền thưởng không cần bàn cãi, nhưng chuyến du lịch khó lòng đồng nhất, thời gian xác định rõ ràng vào tháng bảy, cũng chính là tháng sau, tranh luận lớn nhất giữa nhân viên bây giờ là lựa chọn địa điểm.
"Thảo luận đến đâu rồi?" Úc Dao đi vào, cuộc họp đã tiến hành được một nửa.
Lần này Úc Dao cho phép nhân viên lựa chọn địa điểm, quyết định dân chủ, mà không phải trực tiếp sắp xếp, cho nên mới để bọn họ thảo luận.
Những năm qua đều là cấp trên trực tiếp định địa điểm, không ít nhân viên bất mãn.
"Úc tổng, còn cô chưa bỏ phiếu."
Úc Dao nhìn địa điểm trên bàn, cùng số phiếu đã bỏ.
"Úc tổng, Maldives và Nhật Bản, quyền quyết định ở cô."
Hai địa điểm hoà phiếu.
Úc Dao nhìn lộ tuyến Nhật Bản, Đông Kinh, đến Kinh Đô, sau cùng dừng ở Osaka, lực chú ý toàn bộ tập trung ở điểm cuối.
"Úc tổng? Úc tổng?" Tất cả mọi người đang chờ phiếu bầu cuối cùng: "Cô chọn đi đâu?"
Úc Dao chậm một nhịp, đáp: "...Nhật Bản đi."
"Đi Nhật Bản, đã quyết định xong."
Quản lý mảng thị trường nói với Úc Dao, ngữ khí mang theo tiếc nuối: "Nếu Tiểu Tô chưa nghỉ thì thật tốt, tiếng Nhật của cô ấy rất được."
Sự tích Tô Mặc Ngôn thành thạo tiếng Nhật lập được công lớn trong ký kết hợp đồng với đại sư Cửu Dã Thụ vang danh khắp công ty, quả thực đã trở thành giai thoại.
Bởi vì nàng ở Osaka, mà mỗi lần Úc Dao nghe được địa danh này, trống ngực vô thức đập liên hồi.
"Cuối tuần này họp mặt, ăn mừng một chút."
"Úc tổng, nhất định phải nể tình a."
Úc Dao không từ chối, dù không thích náo nhiệt, nhưng môi trường làm việc đặc thù, cô không thể làm theo ý mình, là người đứng đầu, cô cũng có trách nhiệm xây dựng hoạt động, tham gia với nhân viên.
Tháng sáu, nhiệt độ ở Osaka ngày càng lên cao.
Tô Mặc Ngôn và Tuyết Tử ở nhà xem phim, phong cách phim Nhật lãng mạn tươi mát, Tuyết Tử tuổi không còn nhỏ, nhưng luôn thích xem phim tình cảm thiếu nữ trong sáng, có khi còn khóc bù lu bù loa.
Tô Mặc Ngôn nghĩ, Tuyết Tử và Minh béo chắc hẳn rất hợp nhau.
Tô Mặc Ngôn ngồi một bên, biểu tình trên mặt không thay đổi nhìn chằm chằm TV, cảnh quay kinh điển nam chính chạy theo đuổi kịp nữ chính, hai tay giữ chặt vai người thương, nói rõ từng chữ: "Anh yêu em.", cuối cùng, hai người đứng dưới gốc cây anh đào, cánh hoa cuốn theo gió, ôm hôn.
Lúc này Tuyết Tử đã một mặt lã chã nước mắt, rất có cảm xúc, nói: "Có nữ nhân nào mà không muốn có được tình yêu như vậy, liều lĩnh, thật lãng mạn a~"
"Có a." Tô Mặc Ngôn nghiêng đầu sang chỗ khác, miễn cưỡng nhìn Tuyết Tử, nói: "Em quen một người."
Tuyết Tử: "..."
Không phải chỉ một câu "Anh yêu em" là có thể đổi lấy một đoạn tình cảm, đây là Úc Dao dạy cho nàng. Đến mức mỗi lần Tô Mặc Ngôn xem phim điện ảnh, đều cảm thấy không thực tế, là lừa người hay là do hiện thực quá tàn khốc, nên người ta mới làm phim để xoa dịu tâm hồn.
Tô Mặc Ngôn phát hiện có những mặt, nàng càng lúc càng giống Úc Dao, cũng càng ngày càng hiểu rõ, vì sao lúc trước Úc Dao cự tuyệt mình.
"Đúng rồi, tháng bảy chị muốn đi Sahara, em muốn đi cùng không?"
Tháng sau Tuyết Tử đến sa mạc chụp ảnh, cô nhớ ra mình còn thiếu một người cộng tác.
Nếu như đi Bắc Phi, thời gian đi sẽ không ngắn, Tô Mặc Ngôn có chút do dự, bởi vì từ đầu tháng tư, nàng đã bắt đầu cân nhắc đến chuyện về nước.
Bởi vì Lam Nhiễm miêu tả quá sinh động, Tô Mặc Ngôn thường mơ thấy Úc Dao uống say, vừa khóc vừa nỉ non tên mình.
Nàng còn mơ thấy mình mua vé máy bay, ngày hôm sau quay về, Úc Dao ra phi trường đón nàng, đứng giữa biển người mênh mông, hai người nhanh chóng nhận ra đối phương, các nàng chạy tới ôm nhau, cùng lúc thổ lộ tâm tình nói "Em yêu chị", sau đó Úc Dao thâm tình hôn nàng, đồng thời nói: "Đừng rời xa tôi."
Nếu như đem chuyện tình cảm giữa nàng và Úc Dao mỹ hảo hoá lên một chút, sau đó quay thành phim điện ảnh, đại khái sẽ có kết cục như vậy.
Nhưng mà, hiện thực không giống như phim.
Mỗi ngày nói chuyện phiếm với cô vài câu, thường xuyên trộm nhớ, mọi thứ đều nhàn nhạt, cuộc sống của nàng vẫn bình thản như nước.
Tô Mặc Ngôn không có dũng khí và quyết đoán như nữ chính, hôm nay ở Nhật Bản, ngày mai lại bay về nước, sau đó liều lĩnh đi tới, một lần nữa oanh oanh liệt liệt tỏ tình, nói cho đối phương biết: "Đời này em không thể thiếu chị."
Nếu như vậy, Tô Mặc Ngôn dám khẳng định, Úc Dao chắc chắn sẽ cự tuyệt nàng.
Sau khi bị Úc Dao cự tuyệt, Tô Mặc Ngôn sống ở Osaka hơn nửa năm, tâm tình trầm xuống, suy nghĩ về vấn đề tồn tại giữa các nàng, mà không phải nghĩ làm cách nào để Úc Dao có thể cho nàng cơ hội.
Như vậy đối với chính Tô Mặc Ngôn mà nói, cũng là chuyện tốt.
"Đi bao lâu?" Tô Mặc Ngôn hỏi Tuyết Tử.
"Nửa tháng trở lên, có lẽ là chuyến đi dài, sau khi kết thúc lịch trình, chúng ta có thể ở lại chơi lâu một chút." Tuyết Tử sờ sờ cái đầu nhỏ của Điềm Đồng: "Để dâu tây và Điềm Đồng ở nhà chị là được, em yên tâm, mẹ chị rất yêu động vật."
Đột nhiên Tô Mặc Ngôn nói: "Tuyết Tử, em dự định về nước."
"Về nước?" Tô Mặc Ngôn chuyển chủ đề, Tuyết Tử trở tay không kịp.
"Em muốn...Về nước vào tháng sau."
Lúc trước Tô Mặc Ngôn chần chừ không đồng ý lời mời của Tuyết Tử, là bởi vì nàng muốn ở cạnh Úc Dao, sau này tỏ tình thất bại, ngày hôm sau nàng liền đồng ý bay đến Nhật Bản.
Người dễ xúc động, làm việc tuỳ hứng như vậy, tuyệt đối không phải lựa chọn của Úc Dao.
"Ở đây không tốt sao?" Tuyết Tử và Tô Mặc Ngôn chơi với nhau rất hợp, cô muốn giữ nàng ở lại.
"...Em nghĩ thông suốt một ít chuyện, cho nên muốn về nước."
Tuyết Tử nhún vai: "Cũng được, em không quen trường kỳ ở mãi một chỗ, chị muốn giữ cũng không được."
"Lần này về nước, em hi vọng có thể trường kỳ ở lại một chỗ..."
Tô Mặc Ngôn cúi đầu cho mèo con đồ ăn vặt, dâu tây thè cái lưỡi nhỏ hồng hồng liếp láp bàn tay nàng, có chút ngứa.
- ------------------------------