Bóng đêm bao phủ toàn thành phố, mùa đông ở đây vẫn ôn hoà như cũ.
Cúp điện thoại, Úc Dao xoay người, bắt gặp Liên Y ở sau lưng.
Hai người đứng yên tại chỗ, một hồi lâu, không ai lên tiếng.
Liên Y nhìn nụ cười trên mặt Úc Dao dần tan biến, các nàng quen biết nhiều năm, dường như chưa từng thấy Úc Dao cười như vậy, hoặc có lẽ có, nhưng nàng không nắm lấy, mà bây giờ mọi thứ đã trôi qua từ lâu.
Úc Dao thoáng cúi đầu, thần sắc không thay đổi, lách qua Liên Y đi tới.
Mỗi người một ngả.
Mấy giây qua đi.
"Úc Dao..." Liên Y xoay người gọi tên cô, bóng lưng mảnh mai cao gầy, trên người mang theo hương vị của nữ nhân trưởng thành trải đời, chỉ là khí chất lạnh lùng trong trẻo kia, mười năm vẫn không thay đổi.
Liên Y gọi cô, coi như là người bạn lâu ngày không gặp muốn ôn chuyện cũ, có điều cũng không biết nên nói cái gì.
"Ân?" Úc Dao quay người lại.
Liên Y tận lực nặn ra một nụ cười gượng ép.
Quả nhiên là Úc Dao, cô vẫn luôn lạnh tình như thế.
Gặp lại sau mười năm, một tia tâm tình chập chờn cũng không có.
"Cậu..." Liên Y lên tiếng, muốn nói lại thôi, nàng cảm thấy cho dù nói gì cũng không có ý nghĩa, cuối cùng cười nhẹ, nói: "Không có gì, cậu vào đi."
Úc Dao xoay người, giẫm giày cao gót đi xa.
Liên Y vẫn yên lặng nhìn theo bóng lưng Úc Dao. Nàng muốn hỏi cô những năm qua sống thế nào? Làm việc ở đâu? Đã kết hôn chưa? Có con rồi sao?
Lại cảm thấy có chút dư thừa.
Liên Y hiểu rõ, dựa vào tính cách Úc Dao, đời này sẽ không để ý đến nàng thêm lần nữa.
Lúc trước, theo đuổi Úc Dao là nàng, mà người rời bỏ cô cũng là nàng.
Liên Y dựa tường, hời hợt nhớ lại rất nhiều chuyện cũ...
Úc Dao ở lại thành phố F gần một tuần, rốt cuộc trở về Ninh Thành.
Công việc tồn đọng trong mấy ngày nghỉ đồ dồn sau kỳ nghỉ đông, có điều Úc Dao đã quen với tộc độ và áp lực làm việc như vậy.
Liên quan đến việc hợp tác cùng Warren xây dựng khu trò chơi, kế hoạch được xây dựng chia thành hai giai đoạn, trước mắt đã hoàn thành bản thiết kế, giai đoạn đầu sẽ chính thức khởi động vào cuối tháng tư.
"Úc tổng, tuần này có thời gian không?" Đàm luận xong về hạng mục, sau này công việc luôn có liên hệ, Trình Ngữ Tễ nói tiếp: "Gặp mặt nhà thầu xây dựng một chút, về sau dễ dàng làm việc."
"Không vấn đề gì." Úc Dao sảng khoái đáp ứng, mặc dù giai đoạn đầu chủ yếu do Warren phụ trách, nhưng dù sao cũng là hạng mục hợp tác, cần phải theo sát đáp ứng đúng tiến độ bước vào giai đoạn hai.
Úc Dao chạm mặt Trình Ngữ Tễ ở ga ra tầng hầm.
"Đã sớm nghe danh Úc tổng là người cuồng công việc, rốt cuộc cũng được mở rộng tầm mắt." Trình Ngữ tễ đã làm ăn với Úc Dao một năm, cảm thấy trong mắt nữ nhân này, ngoại trừ công việc thì không còn gì khác.
"Nào dám nhận, Trình tổng cũng vô cùng bận rộn."
Trình Ngữ Tễ lấy di động ra, nhìn vào màn hình điện thoại, Bạc An Kỳ đã gọi nhỡ năm cuộc, nhìn Úc Dao cười bất đắc dĩ: "Tôi nhận cuộc điện thoại."
"Bảo bối, sao vậy?"
"Trình Ngữ Tễ, chị nói tối nay không tăng ca, sẽ bồi em!"
"Chị sai rồi." Trình Ngữ Tễ dỗ dành, không có nửa điểm dáng vẻ kiêu ngạo trong công việc: "Chị vừa bàn chuyện công việc với Úc tổng một chút, bây giờ lập tức quay về."
Khốn khổ giải thích hơn nửa ngày, Bạc An Kỳ mới nói: "...Tha cho chị một lần."
Thanh âm Bạc An Kỳ khí thế hung hăng, Úc Dao đều nghe thấy. Nghĩ lại thì, từ ngày cô và Tô Mặc Ngôn xác định quan hệ, cho tới bây giờ Tô Mặc Ngôn đều nhu thuận hiểu chuyện.
Kỳ thực, Úc Dao cũng không ngại nhìn Tô Mặc Ngôn ngẫu nhiên phát cáu, cô chỉ lo Tô Mặc Ngôn buồn bực, trong lòng sẽ không vui. Úc Dao cảm thấy, có lẽ cô nên học ở Trình Ngữ Tễ một chút, Trình Ngữ Tễ rất biết cách dỗ dành bạn gái.
Mặc dù Tô Mặc Ngôn không nói, nhưng tận đáy lòng đại khái là muốn Úc Dao dỗ dành. Bất tri bất giác, Úc Dao lại đang nghĩ đến Tô Mặc Ngôn.
"Mặc Ngôn sắp về nước sao?" Trình Ngữ Tễ cúp điện thoại, sau khi chứng kiến hai người nhảy bu - gi, nhìn ra quan hệ giữa hai người này không đơn giản.
"Sáu ngày nữa mới về." Úc Dao thuận theo bản năng lên tiếng trả lời, sau khi nói ra mới phát hiện, bản thân đếm kỹ từng ngày chờ Tô Mặc Ngôn về nước.
Lúc này đã là giữa tháng ba, hoa anh đào ở Ninh Thành cũng đang nở.
"Chờ Mặc Ngôn về, chúng ta họp mặt một bữa...Vị kia còn ở nhà đợi tôi, mạn phép đi trước."
"Ân, trên đường cẩn thận."
Úc Dao vào xe, dựa vào tay lái.
Sáu ngày, thời gian còn không đến một tuần.
Nghĩ đến đây, Úc Dao vô thức cong môi.
Cô khởi động động cơ, lái xe rời khỏi tầng hầm.
Gần hai tháng cũng không tính là dài, công việc bận rộn, trôi qua như một cái chớp mắt. Nhưng mấy ngày qua ngày tháng đột nhiên chậm chạp, phảng phất cảm thấy còn dài hơn một năm.
Úc Dao về đến nhà, đã hơn mười giờ tối.
Trong thang máy, Úc Dao bấm vào tầng ba mươi sáu, trải qua một ngày làm việc bận rộn, thần sắc có chút rã rời. Di động vang lên chuông báo tin nhắn.
- - [Tiểu yêu tinh: Hôm nay lại tăng ca?]
Úc Dao gõ gõ mấy chữ:
- - [Cán bộ kỳ cựu: Chị về đến nhà rồi]
Đọc dòng tin nhắn này, Tô Mặc Ngôn không thể bình tĩnh, khoảnh khắc bước xuống máy bay, trở lại Ninh Thành, tâm tình của nàng không lúc nào bình lặng.
Kế hoạch thay đổi, Tô Mặc Ngôn trở về sớm hơn dự định, nàng không nói với Úc Dao, muốn cho cán bộ kỳ cựu một bất ngờ.
Hai người vừa xác nhận bên nhau, Tô Mặc Ngôn liền xuất ngoại hai tháng, đối với nàng thì đây thật sự là nỗi dày vò. Cũng may chờ mây tan sẽ thấy mặt trời, vừa nghĩ đến việc từ ngày hôm nay trở đi, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Úc Dao, Tô Mặc Ngôn không nhịn được cười tủm tỉm.
Nàng suy nghĩ thật lâu, Úc Dao đột ngột thấy nàng trở về, sẽ phản ứng thế nào?
Tô Mặc Ngôn tựa vào lan can ban công, đánh mắt thăm dò căn phòng Úc Dao, vẫn đen kịt một màu, đã mười giờ tối, lẽ ra Úc tổng nên về rồi.
"Meo ~~~"
Dâu tây và Điềm Đồng đảo quanh chân Tô Mặc Ngôn, hai con mèo có vẻ rất hiếu kỳ với môi trường mới, Tô Mặc Ngôn ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu: "Đợi thêm chút nữa sẽ gặp mẹ a."
Dâu Tây và Điềm Đồng vui vẻ láp tay Tô Mặc Ngôn, đêm nay, hai tiểu gia hoả cũng giống như chủ nhân của chúng, phấn khởi lạ thường.
Bên trong hành lang, đôi chân thon dài giẫm dày cao gót tiếp xúc với nền đá cẩm thạch, phát ra âm thanh thanh thuý mà ưu nhã.
Úc Dao vẫn như thường ngày, đi sớm về muộn, trăm công ngàn việc, đối với cô mà nói, nhà cũng chỉ là nơi nghỉ ngơi tạm thời.
Thời điểm Úc Dao chuẩn bị mở cửa, từ phía sau, một đôi tay đột nhiên che lấy đôi mắt của cô...
Đen kịt một màu cùng với mùi thơm quen thuộc, nhịp tim Úc Dao dần tăng nhanh.
Tô Mặc Ngôn đợi một hồi lâu, nhẹ chân nhẹ tay, nén cười bưng kín mắt Úc Dao.
Dán vào người cô, khí tức ấm áp và mập mờ lan toả. Tô Mặc Ngôn kìm lòng không được, ép thân thể của mình cọ càng chặt vào người Úc Dao, vùi đầu vào cần cổ, tham lam hưởng thụ cảm giác quen thuộc.
Là Tô Mặc Ngôn, chỉ một giây sau Úc Dao đã nhận ra. Huống hồ ngoài Tô Mặc Ngôn, sẽ còn ai làm mấy trò trẻ con như vậy với cô.
Nàng đã về rồi?
Úc Dao nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Mặc Ngôn, khoé miệng vui sướng khó có thể che giấu, cứ như vậy qua mấy giây, khẽ trách: "...Về sớm sao không nói với chị?"
Bại lộ trong một giây.
"Ân..." Tô Mặc Ngôn chầm chậm buông mắt Úc Dao ra, hai tay thuận thế trượt xuống, ôm chặt eo Úc Dao từ phía sau, để thân thể của các nàng không có chút khe hở.
Tất cả nhớ nhung chất chứa trong một cái ôm.
Tô Mặc Ngôn cười: "Muốn cho chị niềm vui bất ngờ."
Lại là bất ngờ.
Úc Dao không phủ nhận, mỗi lần như vậy Tô Mặc Ngôn đều đạt được mục đích.
Úc Dao quay đầu, vừa vặn chạm vào gò má, hai người thân mật tiếp xúc da thịt, chân chân thật thật, cảm nhận được làn da Tô Mặc Ngôn trơn mềm, có chút lạnh, Úc Dao ôn nhu nói: "Vào nhà trước đã."
Tô Mặc Ngôn cọ cọ lên mặt Úc Dao, không cách nào kiềm chế động tâm, nàng nhắm mắt lại, không chịu buông tay, thuận tiện nũng nịu, than nhẹ: "...Em rất nhớ chị."
Nỗi nhớ là tương đồng, điều nàng nói, cũng là tiếng lòng của Úc Dao.
Úc Dao mím môi cười, dưới ánh đèn hành lang sáng tỏ, Úc Dao để mặc Tô Mặc Ngôn ôm, mười mấy giây qua đi, cô duỗi tay trái ra nhéo nhéo má Tô Mặc Ngôn một cái, cũng không nỡ dùng lực, lại nói: "Vào nhà nói chuyện."
"Ân ~~" Tô Mặc Ngôn mặt dày mày dạn ôm một hồi, lúc này mới buông Úc Dao ra, để cô mở cửa.
Bước vào nhà, bật đèn.
Úc Dao vừa đặt túi xuống, Tô Mặc Ngôn liền chui vào trong ngực cô, Tô Mặc Ngôn mang dép, thấp hơn Úc Dao một đoạn. Úc Dao không nói gì, cười cười, ánh mắt không rời Tô Mặc Ngôn nửa khắc, một tay ôm lấy nàng, tay kia không nhịn được ve khuôn mặt, nàng gầy đi trông thấy: "Em về lúc nào?"
"Vừa về tới không lâu..." Tô Mặc Ngôn hơi ngẩng đầu, ánh mắt cũng một mực dán chặt vào mặt Úc Dao, nàng cảm thấy, cảm giác trong mắt chỉ có lẫn nhau, thật tốt đẹp.
"Ăn uống không chiếu cố bản thân." Úc Dao đưa tay sờ trên mặt Tô Mặc Ngôn hồi lâu, vẫn còn vuốt vuốt, mặt Tô Mặc Ngôn vốn đã rất nhỏ, lúc này còn gầy hơn.
Ý cười trên mặt Tô Mặc Ngôn càng sâu, quay đầu sang hôn vào lòng bàn tay cô, hôm nay Úc tổng không giống ngày thường, nhưng Tô Mặc Ngôn thích cảm giác được cô ve: "Em muốn ăn đồ chị nấu..."
Lúc nói lời này, ánh mắt Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao càng thêm nóng bỏng, người ta nói "Tiểu biệt thắng tân hôn", cũng không biết trong lòng Úc Dao có cảm giác này hay không.
Tô Mặc Ngôn thì có, có rất nhiều.
"Có đói bụng không, chị làm cơm..."
Tô Mặc Ngôn không thể chờ đợi thêm nữa, hướng về đôi môi kia hôn tới, đưa lời Úc Dao chưa nói xong nuốt vào các phần môi, một bên hôn, một bên hạ mi...
Úc Dao nhìn hàng mi cong dài buông xuống, cũng nhắm mắt, đáp lại.
Đường nét mềm mại nơi cánh môi, là thứ khiến Úc Dao nhớ thương mê đắm.
Úc Dao nâng cằm Tô Mặc Ngôn, nụ hôn chậm rãi tinh tế, thỉnh thoảng sẽ hé mắt nhìn đối phương, đó là thời khắc động tâm nhất.
Càng hôn càng sâu, môi lưỡi quấn chặt cùng một chỗ, tiếng dốc, thanh âm "ưm ưm" khiến lòng người dậy sóng, lẫn vào âm thanh môi lưỡi tương giao nước đọng, trong đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng.
Có thể dùng hai chữ "Lạnh tình" để hình dung về Úc Dao, nhưng đối với Tô Mặc Ngôn, là ngoại lệ, Úc Dao trao hết tất cả lòng nhiệt thành. Ngoại trừ nàng, cô chưa từng chủ động nhiệt liệt mà hôn sâu ai như thế...
Có những tình cảm càng khắc chế, kết quả càng bùng nổ.
- -----------------------