"Có chuyện gì sao?" Tư Niệm ngồi trên ghế lái, tò mò hỏi, Liên Y gọi cô dừng xe, cũng không nói lí do, chỉ một mực nhìn ra ngoài cửa sổ.
Liên Y nhìn bóng lưng Úc Dao, xuất thần nửa ngày: "Không có gì, chúng ta đi thôi."
Tư Niệm lái xe chạy vùn vụt trên đường cái, Liên Y nhắm mắt dưỡng thần, hình như có chút mệt, Tư Niệm không nói gì thêm.
"Cậu vẫn còn một mình..." Lúc Liên Y hỏi như vậy, Úc Dao quả quyết phủ định.
Nhưng nàng luôn cảm thấy Úc Dao đang nói dối, các nàng bên nhau bốn năm, Liên Y tự tin nàng hiểu rõ con người Úc Dao.
Con người ai cũng có lòng tham, quanh đi quẩn lại, nhận ra ý niệm ban đầu mới là tốt nhất.
Úc Dao là mối tình đầu của nàng, nếu như bây giờ các nàng đều độc thân, Liên Y không khỏi ôm chút hi vọng chờ mong, hoạ may sẽ có khả năng cứu vãn?
Tô Mặc Ngôn đi mua nước, Úc Dao ngồi trong xe, nghĩ đến một chuyện.
"Chia tay đi, chúng ta không hợp..."
"Bên cạnh cậu rất mệt mỏi..."
"...Chia tay có lẽ là quyết định đúng đắn cho tương lai của cả hai."
"..."
Khi đó tình yêu đồng tính còn chưa được thông qua, cũng không được mọi người ủng hộ, con đường này xác thực gập ghềnh khó đi.
Lời chia tay là Liên Y nói ra, nàng nói rất nhiều, rất nhiều...
Úc Dao không giữ nàng lại, tính cách cô lạnh nhạt sâu sắc, không thích cầu xin níu giữ người muốn đi.
Muốn Úc Dao hạ thấp tư thái, quá khó.
Úc Dao nhớ rõ, sau khi cô đồng ý chia tay, Liên Y cười cười, để lại một câu: "Cũng không có gì đáng tiếc, cậu không thích mình đến vậy, không phải sao?"
Úc Dao không trả lời, nhất quyết lạnh lẽo đến cùng, coi như sóng lớn trong lòng đã lên đến đỉnh điểm, cũng không rơi một giọt nước mắt trước mặt nàng.
Nếu như chỉ có những thứ này, về sau Liên Y muốn tái hợp có lẽ vẫn còn cơ hội. Nhưng sau đó Úc Dao phát hiện một số chuyện, triệt để cắt đứt hoài niệm về nàng.
Nói tóm lại, lần hợp tác này, ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến tâm tình Úc Dao.
"Uống nước đi." Tô Mặc Ngôn lên xe, vặn nắp bình, đưa đến trước mặt Úc Dao.
"Ân..." Úc Dao tiếp nhận, uống một hớp nhỏ.
"Chị uống nhiều lắm phải không?" Tô Mặc Ngôn nhìn trạng thái Úc Dao không tốt lắm, hướng người qua đưa tay thăm dò trán cô: "Hay là không thoải mái chỗ nào?"
Úc Dao bắt lấy tay Tô Mặc Ngôn, lắc đầu, ánh mắt mê đắm nhìn khuôn mặt tinh tú gần ngay trước mắt: "Mặc Ngôn..."
Tô Mặc Ngôn duy trì tư thế này, mỗi khi Úc tổng nghiêm túc gọi tên nàng, lực sát thương quả thật quá lớn.
Úc Dao tựa trán lên vai Tô Mặc Ngôn, lòng bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay của nàng.
"Mệt lắm sao? Chúng ta về thôi..." Tô Mặc Ngôn chưa từng thấy Úc Dao ở trước mặt mình làm ra bộ dáng mệt mỏi này, nàng rất đau lòng.
Cũng chỉ trong chốc lát, Úc Dao ngẩng đầu, nhìn người con gái trước mắt, cảm thấy ấm lòng.
Đêm nay uống nhiều rượu, trong đầu có chút loạn.
"Chị nhìn em như vậy, em không khách khí đâu đấy..." Tô Mặc Ngôn nói đùa, tiến đến gần đưa môi tới trước mặt cô.
Úc Dao cười một tiếng, nhấc cằm Tô Mặc Ngôn, không nói nhiều lời, trực tiếp hôn lên.
Tô Mặc Ngôn rơi vào ảo mộng, Úc tổng chủ động như vậy?
"Ưm ~~~" Bên trong không gian chật hẹp, môi lưỡi gắn bó, khó bỏ khó phân.
Tô Mặc Ngôn để Úc Dao hôn đến quay cuồng.
Từ giờ không chỉ nàng biết đùa giỡn với Úc Dao, hôm nay ở trong xe, Tô Mặc Ngôn cảm thấy bản thân nàng bị Úc Dao đùa giỡn.
Người ngoài lạnh trong nóng, một khi đại não nóng hổi, quả thật không gì có thể ngăn cản.
"Hôm nay khẳng định chị uống say rồi..." Tô Mặc Ngôn bị Úc Dao nâng mặt, lúc nói chuyện thanh âm lí nhí dốc, nàng bị Úc Dao hôn lâu như vậy, vẫn không thể tưởng tượng cô sẽ chủ động, đại khái là do tối nay Úc Dao uống say.
"Không có." Úc Dao rất tỉnh táo, chưa từng để bản thân say quên trời đất, nếu như uống say, cũng phải do cô chủ động muốn say.
Biểu lộ trên mặt Tô Mặc Ngôn thụ sủng nhược khinh, Úc Dao lại đuổi theo đôi môi, hôn nàng thêm mấy giây: "Em lo lái xe đi."
Đã như vậy, Tô Mặc Ngôn làm sao có thể an ổn lái xe. Quen biết Úc Dao đã lâu, cũng không ngờ cô rất biết cách đùa cợt, nếu như nói nàng là tiểu yêu tinh, thì Úc tổng chính là đại yêu tinh thâm tàng bất lộ.
Úc Dao thắt chặt dây an toàn, nhìn Tô Mặc Ngôn ngồi yên bất động: "Sao không lái xe?"
Tô Mặc Ngôn nghiêm trang nói: "Em cần hồi phục tâm tình một chút."
Nụ hôn chủ động ôn nhu lại mang theo nồng nhiệt bá đạo, kết hợp với gương mặt kia...Tô Mặc Ngôn như rơi vào mê hồn trận, vì Úc Dao mà cả người mềm nhũn.
Úc Dao nhắm mắt lại, dựa vào ghế, mỉm cười, cười Tô Mặc Ngôn lại nói lời ngốc ngếch.
Tô Mặc Ngôn lái xe, trên mặt luôn treo nụ cười, thỉnh thoảng Úc Dao sẽ liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng lộ ra nụ cười không màng danh lợi.
Trên phương diện tình cảm, xưa nay Úc Dao cứng nhắc, không quen biểu đạt tâm tình. Nhưng từ khi bên cạnh Tô Mặc Ngôn, Úc Dao muốn nàng cảm nhận được, bản thân cô thật sự quan tâm và yêu thích nàng, không muốn cô nương ngốc cho rằng nàng đơn phương chủ động.
Lần đầu tiên, Úc Dao nắm chặt tay một người, muốn dồn tâm tình xây dựng tình cảm của các nàng.
Tô Mặc Ngôn và Úc Dao vốn dĩ đều là người sống vì bản thân, sau khi gặp gỡ đối phương, đều muốn vì người kia mà thay đổi. Quá khứ, Úc Dao không đủ tín nhiệm Tô Mặc Ngôn, mà bây giờ, cô từ từ trao hết tâm tư tình cảm đặt lên người nàng.
Tô Mặc Ngôn cảm thấy chuyện may mắn nhất nàng gặp được, đó là được Úc Dao yêu thích, người khác đều nói Úc Dao lạnh tình, nàng lại hoàn toàn cảm nhận được nhiệt tình trong cô, chẳng qua là hàm súc như tia nước nhỏ.
Đương nhiên, Úc tổng sẽ có lúc bộc phát, nhất là thời điểm tiểu yêu tinh nghĩ trăm phương ngàn kế trêu chọc cô.
Tiểu yêu tinh Tô Mặc Ngôn đúng là danh bất hư truyền.
Lái xe trở về chung cư.
Đứng trong lối đi nhỏ, Úc Dao lên tiếng dặn dò: "Buổi tối nhớ ngủ sớm một chút, ngày mai còn có buổi phỏng vấn."
Bạc An Kỳ sớm dẫn Tô Mặc Ngôn đến nhà xuất bản tạp chí, năm ngoái nàng đến Osaka cũng làm trong lĩnh vực này, năm nay trùng hợp có cơ hội, đương nhiên nàng muốn nắm bắt.
Tô Mặc Ngôn còn chần chừ trước cửa nhà Úc Dao không muốn đi, hỏi: "Em...Về ngủ a?"
"Đã : rồi, về tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút." Úc Dao lại nói.
Tô Mặc Ngôn không tin Úc Dao không nghe ra hàm ý trong lời nói, nàng nghĩ nghĩ: "Ân, em tắm rửa, chị cũng thế."
Chỉ vậy? Úc Dao còn tưởng nàng còn muốn quấn lấy cô một hồi.
giờ, Úc Dao tắm rửa xong, cũng tỉnh rượu, cô nằm phía bên phải giường, vô thức để trống một nửa, Úc Dao trằn trọc nhiều lần, vẫn không ngủ được.
Cô nhìn chằm chằm lọ thuốc ngủ trên tủ đầu giường, lại đánh mắt nhìn ra ngoài một hồi.
"...Chị có muốn thử một chút không, từ hôm nay bắt đầu ôm em ngủ, không chừng em còn có tác dụng hơn thuốc ngủ..." Úc Dao nhấc điện thoại lên, không thấy tin nhắn, chính xác hơn là không có tin nhắn từ Tô Mặc Ngôn. Bình thường da mặt rất dày, thời điểm cần da mặt dày thì không thấy nàng đâu.
Cùng lúc đó, Tô Mặc Ngôn tắm rửa xong vừa sấy khô tóc, trùm khăn tắm ngân nga một giai điệu nào đó, chọn váy ngủ.
Tô Mặc Ngôn chọn tới chọn lui mấy bộ, cuối cùng chọn ra một cái áo ngủ hở trước hở sau khoe tấm lưng trần, quá nửa đêm, nàng gõ cửa nhà Úc Dao...
- ------------------------