Úc Dao phì phò, cẩn thận nhìn chăm chú gương mặt đã khắc sâu vào tiềm thức kể từ lần gặp gỡ đầu tiên, Úc Dao vươn tay, đầu ngón tay khẽ qua ngũ quan Tô Mặc Ngôn.
Gặp lại nhau sau mười bốn năm, là lần gặp mặt đầu tiên đúng nghĩa.
Thời điểm xem mắt Tô Ứng Huy ở quán cà phê, Úc Dao nhìn thấy Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn đóng vai bạn gái của Tô Ứng Huy, dù vậy, trong nháy mắt, nhịp tim Úc Dao đập thình thịch.
Rất hoang đường, nữ nhân này tuổi tác còn nhỏ, Úc Dao liền quy vào một lần thoáng qua, chiêm ngưỡng cảnh đẹp ý vui.
Về sau, Úc Dao không lường được, cấp trên giao cho cô rèn dũa một tiểu thư phú nhị đại, trùng hợp lại là Tô Mặc Ngôn.
Úc Dao cư xử dựa trên công việc, phải duy trì quan hệ làm ăn, không quá phận, cũng không mật quá mức.
Nhưng Tô Mặc Ngôn là ngoại lệ, nàng bước chân vào thế giới của cô.
Hiện tại tỉnh táo nhớ lại, Úc Dao thừa nhận, lúc trước cô hết lần này đến lần khác quan tâm Tô Mặc Ngôn, không hoàn toàn xuất phát từ việc cấp trên quan tâm cấp dưới, tiền bối đối với vãn bối.
Úc Dao ôm tư tâm với Tô Mặc Ngôn, chẳng qua là một mực che đậy, ngay cả bản cô cũng không muốn thừa nhận.
Úc Dao luôn thích Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn hờn dỗi rời Ninh Thành bay sang Osaka, nội tâm Úc Dao chưa bao giờ nối rắm như lúc đó.
Không thể quên được, không cách nào quên được.
Không giữ liên lạc không có nghĩa không nhớ nhung.
Tháng tư năm ngoái, lần đầu tiên kể từ khi bay qua Nhật Bản, Tô Mặc Ngôn chủ động liên lạc với cô. Úc Dao nhìn chằm chằm dòng tin nhắn, vỏn vẹn mấy chữ và một tấm hình, thế nhưng cô nhìn hơn một giờ đồng hồ.
Từ đó về sau, mỗi một cuộc đối thoại giữa các nàng, đều là vấn đề được Úc Dao xem xét trước hết, chủ động đưa lên tin nhắn ưu tiên, bởi vì cô sợ công việc quá bận, tin nhắn khác quá nhiều, sẽ bỏ lỡ tin nhắn của Tô Mặc Ngôn.
Úc Dao trả lời tin nhắn của nàng, mặc dù ngữ khí bình thản, nhưng tâm tư đã sớm bị dăm ba câu của Tô Mặc Ngôn dẫn dắt.
Thậm chí, muốn bay sang Osaka, tìm gặp Tô Mặc Ngôn.
Bởi vì hiểu lầm, Úc Dao vượt ngàn dặm bay tới, lại vồ hụt.
Ngay sau đó, là Tô Mặc Ngôn ngày ngày lãnh đạm, cuối cùng cắt đứt liên lạc.
Dù vậy, Úc Dao vẫn không cam lòng vứt tấm hình kia, mặc dù không biết làm như thế, còn có ý nghĩa gì.
Có điều cũng vì tấm hình đó, mà Tô Mặc Ngôn mới biết được, trong lòng Úc Dao luôn có hình bóng của nàng.
Gặp lại vào đêm giáng sinh, Úc Dao phát hiện, sâu trong lòng cô không muốn buông tay.
Thời điểm Tô Mặc Ngôn bị thương, mặc kệ Úc Dao quan tâm thế nào, từ đầu đến cuối Tô Mặc Ngôn đối với cô vẫn là lạnh nhạt.
Úc Dao vẫn nấu canh, đưa canh, chiếu cố Tô Mặc Ngôn.
Một Úc Dao tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ hạ mình thư thế.
Nhưng mà, vì Tô Mặc Ngôn cô có thể làm được.
Trong phòng ngủ, ánh đèn sáng tỏ ấm áp.
Tô Mặc Ngôn và Úc Dao ôm nhau nằm trên giường, lấy nhiệt độ thể đối phương để sưởi ấm.
Úc Dao ve khuôn mặt Tô Mặc Ngôn, quả nhiên là người trẻ tuổi, làn da trắng hồng trơn bóng, không chút tì vết, cô chăm chú nhìn Tô Mặc Ngôn một lúc, ánh mắt như biết nói chuyện.
Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Úc Dao, tâm Tô Mặc Ngôn vì cô mà hoá ôn nhu.
Bất tri bất giác, môi lại kề môi, hôn cùng một chỗ.
Kể từ khi Tô Mặc Ngôn từ Nhật Bản trở về, những ngày gần đây, mỗi khoảng khắc các nàng ở chung, hoàn toàn giống như tình yêu tuổi trẻ nồng nhiệt, ở trong không gian riêng tư, không nhịn được muốn ve đối phương.
Đại khái ngay cả Úc Dao cũng không nghĩ tới, bản cô cũng có mặt này.
Bởi vì quanh đi quẩn lại, bỏ lỡ quá nhiều, Úc Dao muốn trân quý, có những tình cảm và nỗi xúc động không cần che giấu.
Kỳ thực, Úc Dao thích Tô Mặc Ngôn quấn trên người mình, da mặt dày hôn cô.
Chưa một lần nào, Úc Dao không hài lòng.
Dây dưa qua đi, môi rời môi.
Tô Mặc Ngôn nhẹ nhàng đặt lên người Úc Dao, một mặt mang ý cười.
Dù chỉ nhìn nhau như vậy, cũng thật hạnh phúc.
"Nói cho chị một chuyện."
"Ân?"
Tô Mặc Ngôn cúi đầu xuống, hôn lên vành tai Úc Dao một chút, nói nhỏ: "Em yêu chị."
Cười nói, vui vẻ lại chân thành.
Thoáng chốc, trong lòng Úc Dao hồ hồ ấm áp, hạ mi cười nhẹ, chỉ nói một chứ: "Ngốc..."
"Sao lại nói em ngốc nữa?" Tô Mặc Ngôn nắm tay Úc Dao vùi đầu vào lòng cô, ôm sát.
Úc Dao nâng cằm Tô Mặc Ngôn, gò má nàng ửng đỏ, hình như mang theo vài phần ngượng ngùng, thật hiếm khi thấy nàng xấu hổ.
Đừng chỉ thấy Tô Mặc Ngôn bình thường thích câu dẫn Úc Dao, ngoài mặt mạnh dạn nhưng đến lúc này, nhịp tim đập rộn đầu óc phát sốt, hoàn toàn không thể tự chủ.
Tô Mặc Ngôn thế này, Úc Dao cảm thấy đáng yêu.
Úc Dao cười cười, nắm lấy chóp mũi nhỏ nhắn trêu đùa, ngữ khí cưng chiều: "Cũng còn biết đỏ mặt?"
"Em..." Nhịp tim tăng tốc, Tô Mặc Ngôn vùi đầu vào cổ Úc Dao, ngửi mùi hương thơm ngát quen thuộc.
Tô Mặc Ngôn dò xét đầu lưỡi trên cần cổ thon dài, từ từ , từ từ hôn, nàng biết Úc Dao mẫn cảm ở cổ.
Úc Dao nhắm mắt hít một hơi, đưa tay ôm lấy Tô Mặc Ngôn, da thịt nàng vốn dĩ hơi lạnh, bây giờ dần dần phát nhiệt, nhất là những dán vào thể cô.
Tô Mặc Ngôn đưa tay sờ bên hông Úc Dao, hôn khoé môi cô, khàn khàn nói: "...Em vẫn còn mặt khác."
Rất nhanh, Úc Dao biết được câu nói này có hàm nghĩa gì.
Úc Dao cảm thấy dây thắt eo bên hông buông lỏng, áo ngủ tản ra.
thể Tô Mặc Ngôn mảnh khảnh, khuỷu tay phải chống giường, tay trái hư hỏng dò vào bên trong lớp áo ngủ.
Hết thảy động tác đều cẩn thận từng li từng tí.
thể Úc Dao dần căng cứng, khí tức càng ngày càng nặng.
Cô không cự tuyệt, Tô Mặc Ngôn cắn cắn môi, càng thêm lớn mật.
Bàn tay tiếp tục khám phá, bằng phẳng, bóng loáng, tinh tế...Mềm mại.
"Tô Mặc Ngôn!" Lúc này Úc Dao ôn nhu khẽ gọi.
Mặt mày Tô Mặc Ngôn phát sốt, ngay cả bàn tay cũng nóng bỏng, rõ ràng là chỗ nữ nhân nào cũng có, tại sao chạm vào Úc Dao lại có cảm giác đặc biệt.
Chỉ có cảm giác với Úc Dao.
Tô Mặc Ngôn biết nàng không thích nữ nhân, nàng chỉ thích Úc Dao mà thôi.
Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần làm với Úc Dao, đều khác biệt.
Hơn nữa, dáng người Úc tổng thật đẹp, nàng có thể dùng tay cảm nhận được.
Tô Mặc Ngôn nhìn chằm chằm Úc Dao, mím môi cười xấu xa...
Thời điểm Úc Dao chuẩn bị bắt lấy tay nàng, Tô Mặc Ngôn nhanh hơn một bước, tiến tới hôn lên môi.
"Ưm..."
Đêm dài yên tĩnh.
người hôn sâu, tiếng dốc dần dần biến lớn.
Tô Mặc Ngôn liên tục trêu chọc, Úc Dao không còn ý nghĩ chống cự, đều thuận theo nàng.
Áo ngủ bị cởi ra một nửa, bờ vai mảnh mai hiện hữu trước mắt, nâng lên hạ xuống.
Úc Dao không thể kìm nén, thoáng xoay người, ép Tô Mặc Ngôn dưới .
Tô Mặc Ngôn cười híp mắt, tâm nhảy dồn dập, nàng thích Úc Dao chủ động.
Úc Dao dùng tay trái mấy sợi tóc lộn xộn trên trán Tô Mặc Ngôn, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên môi.
Tô Mặc Ngôn lập tức quấn lấy cổ Úc Dao, không đợi đối phương tấn công liền vươn đầu lưỡi, chỉ lo Úc Dao hôn không đủ nóng bỏng.
Loại sự tình này, Tô Mặc Ngôn cảm thấy nàng am hiểu hơn Úc Dao.
Không hổ là tiểu yêu tinh, Úc Dao bị Tô Mặc Ngôn quấn lấy, trêu đùa, tình loạn ý mê.
Úc Dao hướng tay phải xuống dưới, nắm lấy váy ngủ Tô Mặc Ngôn, đẩy lên...
Tô Mặc Ngôn mở mắt ra, Úc Dao đang cởi váy ngủ của nàng.
"Không phải chị nói..." Tô Mặc Ngôn một bên phối hợp, một bên hổn hển hỏi Úc Dao, khoé môi cười đến yêu nghiệt: "Không phải chị nói hôm nay quá muộn..."
Sau đó, yên tĩnh một hồi lâu.
Bàn tay Úc Dao cứng đờ, nhìn nụ cười giảo hoạt trên mặt Tô Mặc Ngôn, đúng là bộ dạng thiếu giáo huấn.
Dù cảm xúc đang lên, Úc Dao cố ý ngừng động tác tay.
Thời điểm mấu chốt, thế mà Úc tổng ném về một câu: "Ân, ngủ sớm một chút."
Sau đó, cô buông Tô Mặc Ngôn ra, kéo chăn mền nằm qua một bên giường.
Cứ như vậy...Im bặt rồi dừng lại.
"Ai..." Tô Mặc Ngôn như nằm mơ, trên đời sao có thể phát sinh loại chuyện này, các nàng đã đi đến tận đây, Úc Dao còn có thể nhịn được: "Em..."
Úc Dao nằm yên, nghe Tô Mặc Ngôn muốn nói lại thôi, không nhịn được cười.
Tô Mặc Ngôn chui vào chăn, dán vào người Úc Dao nằm xuống, dùng chân của mình cọ lấy chân Úc Dao, nũng nịu:
"Úc tổng..."
"Lão Úc..."
"Tình yêu..."
Úc Dao xê dịch thể, nhẹ nhàng nói một câu: "Ngủ đi."
"..." Tô Mặc Ngôn biết Úc tổng cố tình "Làm khó dễ".
Thì ra Úc tổng xấu bụng như thế, sau này cần phải cân nhắc, thật không dám tuỳ tiện chọc giận cô.
Úc Dao cũng không biết vì sao, đối với Tô Mặc Ngôn trở nên có cút "Thú vị không đứng đắn".
Tô Mặc Ngôn luồn một chân chen vào giữa chân Úc Dao, thể dán chặt sau lưng ôm cô, ngữ khí gợi cảm thì thầm: "Lão bà, tha cho em đi..."
Lão bà...Có nghĩa là Tô Mặc Ngôn chiếm được mọi tiện nghi.
Úc Dao bị nàng ve đến tâm viên ý mã, rốt cuộc nghiêng người sang, mới phát hiện váy ngủ trên người nàng đã được sạch từ bao giờ, còn chưa kịp phản ứng, Tô Mặc Ngôn liền vùi vào lòng.
Nàng kéo tay Úc Dao, hướng lên người mình: "Thấy hết rồi, sờ hết rồi, chị phải chịu trách nhiệm."
Nói xong, Tô Mặc Ngôn hùng hùng hổ hổ chui đầu vào trong chăn.
"Tô Mặc Ngôn..." Úc Dao nhỏ giọng than .
Trong chăn, Tô Mặc Ngôn cởi bỏ lớp áo ngủ lỏng lẻo còn dính trên người Úc Dao.
Lúc chui ra khỏi chăn, nàng ném áo ngủ xuống giường.
Thời điểm này, Trên người Úc Dao đã như nhộng...
Tô Mặc Ngôn không muốn dừng lại.
"Mặc Ngôn..." Úc Dao gọi tên nàng, lại ôm nàng thật chặt.
Ôm nhau hôn nhau, làn da nóng rực tiếp xúc trực tiếp, ve trớn, nhiệt độ ngày càng cao.
"Ưm..." Úc Dao đưa tay muốn tắt đèn.
"Không muốn..." Tô Mặc Ngôn giữ chặt tay cô: "Không cho chị tắt đèn."
Úc Dao thuận theo nàng.
Ôm thật chặt thể đối phương, các nàng nằm trên giường, trằn trọc triền miên.
Tô Mặc Ngôn thích cảm giác nằm dưới Úc Dao, cảm thấy Úc tổng rất ôn nhu, chỉ sợ làm nàng đau.
Ngược lại Tô Mặc Ngôn chủ động phối hợp, từ từ ăn ý.
Nhu tình như nước, bị Úc Dao hôn khắp thể, Tô Mặc Ngôn mê mẩm mở mắt ra, nàng ngẩng đầu, Úc Dao liền tiến lên an ủi hôn môi nàng, Tô Mặc Ngôn nghĩ, đời này của nàng nhất định phải ở bên nữ nhân này.
Nữ nhân cùng nữ nhân chậm rãi nhưng không kém phần nóng bỏng, là trận đánh lâu dài. Xúc cảm mềm mại mảnh khảnh, mỗi một cơ thể đều cất giấu bảo vật, cần phải dùng tay, dùng môi, từ từ thăm dò, cảm thụ.
Mà đối với Úc Dao, Tô Mặc Ngôn có vô vàn kiên nhẫn.
"Mặc Ngôn...Mặc Ngôn..." Úc Dao nỉ non gọi tên nàng, nhắm mắt, cắn môi, lồng phập phồng kịch liệt.
Úc Dao nắm chặt gia trải giường, một tay bóp lấy bả vai Tô Mặc Ngôn. Cô chưa từng trải qua cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly đến thế, để cho người ta rơi vào trầm mê, từng lần từng lần cuốn sạch lý trí.
Đem tất cả cảm xúc chân thật phơi bày trước mặt đối phương, không chút che giấu.
Không thận trọng, không kiềm chế, không ẩn nhẫn, hết thảy nhiệt liệt đều vì yêu mà thành.
thể quấn lấy, tình cảm thăng hoa.
ve trớn qua đi, tinh bì lực tận.
Úc Dao kéo thể trụi của Tô Mặc Ngôn, ôm nàng vào trong ngực, hôn lên trán, nhắm mắt lại.
Tô Mặc Ngôn mệt mỏi cười thoả mãn, cũng nhắm mắt lại, ôm chặt Úc Dao.
Úc Dao nâng khoé môi cười yếu ớt, ngọt ngào lại ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, Minh Thuỵ được một trận xôn xao dậy sóng, Úc tổng không đi làm!
- ----------------------------