"Che cổ lại một chút."
Chờ Liên Y xuống xe, Úc Dao theo bản năng sờ lên cổ, cô nhìn qua kính chiếu hậu, dùng ngón tay thoáng đẩy mộc nửa góc cổ áo, mới phát hiện hình như sau cổ...Có một dấu hôn.
Buổi sáng gấp gáp đến công ty, có chút nóng, cho nên Úc Dao kẹp tóc lên.
Bây giờ nghĩ lại sáng nay nhân viên ghé đầu nhau nghị luận, Úc Dao chống tay trên vô lăng, đỡ trán, trong đầu thoáng qua gương mặt tươi cười không cần mặt mũi...
Kể từ buổi hội nghị hôm đó, chuyện đàm tiếu liên quan đến Úc tổng ngày càng nhiều.
Một truyền mười, mười truyền trăm, không tới hai ngày nhân viên trong công ty đều biết.
"Cuộc họp lần trước, hình như trên cổ Úc tổng có dấu hôn a."
"Cuộc họp lần trước, trên cổ Úc Tổng có dấu hôn."
"Cuộc họp lần trước, trên cổ Úc tổng có một đống dấu hôn..."
"..."
Trước kia người ta luôn rỉ tai nhau Úc tổng "Lãnh tình", lần này thì hay rồi, nhờ một nụ hôn của Tô Mặc Ngôn, liền giúp Úc tổng rửa sạch lời đồn. Càng buồn cười hơn, về sau cấp dưới báo cáo công việc với Úc tổng, liền hướng lên cổ cô mà nhìn.
Một nữ nhân không dính khói lửa nhân gian, một cổ đầy dấu hôn, khó có thể tưởng tượng.
Tô Mặc Ngôn rút ra kết luận Úc Dao là người ngoài lạnh trong nóng, đứng trước mặt nhân viên điều hành cuộc họp luôn chững chạc đàng hoàng. Trên giường, sau khi quần áo, hoàn toàn biến thành người khác, sau này nếu ai còn nói Úc tổng lãnh tình, nàng sẽ là người đầu tiên đứng ra làm sáng tỏ.
Úc Dao rời đại học S, thẳng hướng về chung cư, khoảng mười một giờ thì về đến nhà.
Tô Mặc Ngôn ngồi trên sa lon, tay nâng máy ảnh DSL, chụp ảnh cho dâu tây và Điềm Đồng. Nghe được tiếng mở cửa, Tô Mặc Ngôn và hai con mèo ú đồng thời chuyển thân.
Úc Dao mặc vest thanh lịch, xuất hiện ở cửa ra vào.
"Sao chị về trễ vậy?" Hai mắt Tô Mặc Ngôn toả sáng, không tiếp tục chụp mèo, trực tiếp lia ống kính về phía Úc Dao, tìm góc độ hoàn hảo.
Úc Dao không cho Tô Mặc Ngôn mặt mũi, chậm rãi đi về phía nàng, đưa tay ngăn cản ống kính, không cho nàng chụp.
"Sao vậy?" Tô Mặc Ngôn không hiểu. Kẻ vô tội không biết mình làm nên lỗi lầm gì.
Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn, không nói gì, đi thẳng vào toilet.
Kẹp tóc cao lên, Úc Dao nghiêng người nhìn vào gương, dấu hôn kia còn dễ thấy hơn cô tưởng tượng.
Úc Dao nhìn tấm gương hồi lâu, nghĩ gì đó, sau đó gọi lớn: "Tô Mặc Ngôn!"
"Đến rồi đến rồi." Gọi một tiếng liền đến, điện thoại đổ một hồi chuông lập tức nghe, Tô Mặc Ngôn rất có tố chất làm trung khuyển.
Tô Mặc Ngôn đi đến phòng tắm, ngẩng đầu nhìn thấy trên gáy Úc Dao có vết đỏ bắt mắt, dựa vào giác quan thứ sáu của nữ nhân, Tô Mặc Ngôn phản ứng cực nhanh: "Em..Đi rót cho chị ly nước."
"Vào đây." Bộ dáng có tật giật mình này, Úc Dao nắm tay nàng, kéo nàng đến trước mặt mình, mi tâm nhíu lại: "Còn ở chỗ nào nữa?"
Nhìn phản ứng của Úc tổng, đoán chừng hôm nay hình tượng sụp đổ, cho nên tìm nàng tính sổ.
"Ở ngực và đùi." Tô Mặc Ngôn nghiêm túc trả lời.
"..." Úc tổng nghe xong mà muốn phát hoả, nghe cách nàng nói chuyện, rõ ràng đêm qua Tô Mặc Ngôn cố ý.
"Chị hỏi chỗ dễ nhìn thấy, còn có ở đâu không?"
"Hết rồi."
Úc Dao lại nhìn vào tấm gương, nói: "Không có một chút chừng mực."
Biết rõ mỗi ngày Úc Dao đều phải tiếp xúc với nhiều người, còn cố ý lưu dấu hôn ở vị trí dễ thấy.
"Không có chừng mực...Không phải chị cũng rất hưởng thụ sao..." Tô Mặc Ngôn xoắn xoắn lọn tóc, rì rầm trong cổ họng, lầm bẩm nói một câu.
"Tô Mặc Ngôn?" Nhỏ giọng thầm thì bị Úc Dao nghe hết không sót một chữ.
"Em biết sai rồi." Tô Mặc Ngôn ngoan ngoãn cười ôm lấy Úc Dao, ngửa ngửa cổ, đưa mặt lên trước: "Hoặc là, em đền cho chị."
Úc Dao kéo tay Tô Mặc Ngôn ra, Tô Mặc Ngôn lại cười tươi ôm càng chặt: "Tuỳ chị xử trí."
"Tính hay lắm." Úc Dao bất đắc dĩ nhìn Tô Mặc Ngôn.
"Sau này nhất định sẽ chú ý." Tô Mặc Ngôn hôn lên môi Úc Dao hai lần, thái độ chân thành: "Lần này tha thứ cho em đi."
Tô Mặc Ngôn biết cách chọc Úc Dao phát hoả, lại có thể lập tức để cô nguôi giận, công phu dỗ dành người khác đạt mức thượng thừa. Đại khái biết được bản thân sẽ không làm được gì Tô Mặc Ngôn, Úc Dao kéo tay nàng ra: "Chuẩn bị một chút, chúng ta ra ngoài dùng bữa."
Buổi chiều, thời tiết rất đẹp, Úc Dao dẫn Tô Mặc Ngôn đến đại học S, rất nhiều năm chưa từng ghé qua, Úc Dao chưa từng nghĩ sẽ có một ngày đến đây thế này.
Một ngày đơn giản, hai người nắm tay dạo bước dưới ánh mặt trời ấm áp dào dạt.
Tô Mặc Ngôn đã ra trường ba năm, vì để hợp với bối cảnh, nàng trang điểm nhạt, quần áo giản lược áo thun quần jean giày trắng. Nàng muốn hoài niệm chút cảm giác thời còn ngồi trên ghế nhà trường.
Lớp học, thư viện, thao trường...
Hơn bảy năm, vẫn lưu giữ kiến trúc quen thuộc.
Úc Dao nắm tay Tô Mặc Ngôn sóng bước trong sân trường, bởi vì là nơi Úc Dao từng học, Tô Mặc Ngôn hào hứng gấp mười: "Chị học ở đây bảy năm?"
"Ân." Chuyên nghành bốn năm, nghiên cứu sinh ba năm.
Sau khi tốt nghiệp, Úc Dao lựa chọn tiếp tục ở lại thành phố này. Hoàn toàn tương phản với Tô Mặc Ngôn, Úc Dao là người không thích sự thay đổi, tựa như thích một thành phố, liền ở lại không rời.
Dưới ánh mặt trời, Tô Mặc Ngôn híp mắt nhìn Úc Dao, không cần nghĩ nhiều, khẳng định ngày đó Úc Dao là nữ thần cấp học bá: "Có phải rất nhiều người theo đuổi chị không?"
Vấn đề không cần thiết, Úc Dao từ chối trả lời, cười một tiếng.
"Ai, đáng tiếc..." Tô Mặc Ngôn thở dài.
"Đáng tiếc cái gì?" Úc Dao quay đầu sang hỏi.
"Nếu em gặp lại chị sớm hơn." Tô Mặc Ngôn nghiêm túc như nói chuyện cực kỳ hệ trọng: "Thì có thể sớm câu dẫn chị rồi."
Úc Dao nhéo miệng Tô Mặc Ngôn, đúng là miệng chó không thể mọc ngà voi.
Hai người đi chưa được bao xa.
Một đôi tình nhân nhỏ tuổi ngừng ở trước mặt các nàng. Nữ sinh nhìn Tô Mặc Ngôn nói: "Chào bạn, xin hỏi muốn đến đại lộ hoa anh đào đi về hướng nào."
Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao cầu cứu.
"Đi thẳng, ở ngay con đường phía trước."
Nữ sinh cười đáp lời: "Cảm ơn chị."
Úc Dao cười nhạt, đáy lòng trầm mặc...
Tô Mặc Ngôn kéo tay Úc Dao: "Chúng ta cũng đi xem."
Lúc này Úc Dao mới lấy lại tinh thần.
Đã bỏ lỡ thời gian anh đào nở đẹp nhất, con đường không còn nhiều người.
Các nàng ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi, Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, phía trên là hoa anh đào cùng nắng gắt, bên cạnh còn có cán bộ kỳ cựu.
Điều nàng từng tưởng tượng, đã biến thành sự thật. Tô Mặc Ngôn duỗi tay nắm chặt tay Úc Dao, mười ngón tương khấu, không nói gì, nhìn Úc Dao cười, trong hoàn cảnh đặc biệt lãng mạn này, nụ cười kia cũng đặc biệt sáng lạn.
Trong chốc lát, Úc Dao nhìn đến xuất thần, Tô Mặc Ngôn tươi đẹp tựa ánh nắng, nói nàng là sinh viên, ắt không có ai hoài nghi, mà chính cô, đã sớm không còn hợp với sân trường.
Úc Dao nhận ra, cách nhau tám tuổi là cảm giác như thế nào.
Lúc cô mười tám tuổi, Tô Mặc Ngôn chỉ là một đứa trẻ, đi theo sau lưng cô gọi "Chị", hô hào muốn ăn kem ly. Tương lai sau này, thời điểm Tô Mặc Ngôn phong nhã hào hoa, có lẽ khoé mắt của cô đã hằn nếp nhăn.
Cô ấy còn trẻ như vậy, cái gì cũng không ổn định, có thể trao cho cậu tương lai sao?
Không thể phủ nhận, mấy câu của Liên Y có đả kích đến Úc Dao. Úc Dao không nghĩ tới việc yêu cầu Tô Mặc Ngôn xây dựng kế hoạch tương lai của hai người, nhưng cô không thể không cân nhắc.
"Chị đang nghĩ gì vậy?" Tô Mặc Ngôn ôm cánh tay Úc Dao, tựa đầu trên vai cô, quấn lấy hỏi.
"Sao hôm nay em không mang máy ảnh?" Úc Dao cho rằng Tô Mặc Ngôn sẽ mang theo, nàng thích chụp ảnh như vậy, album ảnh xếp thành từng chồng đếm không hết.
"Dùng mắt lưu giữ điều tốt đẹp trong lòng là được rồi, không nhất định phải chụp lại, mẹ em nói thế." Tựa như lúc này, Tô Mặc Ngôn chỉ muốn cùng Úc Dao yên lặng tận hưởng thời gian trôi qua: "Sau này, em muốn chụp ảnh cho chị còn có nhiều cơ hội...Chụp tới khi chúng ta già luôn!"
Mãi mãi cho đến già, nhịp tim Úc Dao hẫng đi nửa nhịp, không biết Tô Mặc Ngôn thuận miệng dỗ mình, hay nàng thật sự nghĩ như vậy.
Thấy Úc Dao không trả lời, tựa hồ không tin, Tô Mặc Ngôn cường điệu lại một lần: "Em nói nghiêm túc."
"Sẽ không chán chứ?"
Tô Mặc Ngôn nhìn vào mắt Úc Dao thật lâu, làm thế nào để Úc Dao biết, so với những gì Úc Dao nghĩ, nàng thật sự còn yêu cô nhiều hơn thế, Tô Mặc Ngôn nói, ngữ điệu có chút e dè: "Em chỉ sợ chị sẽ chán em..."
Lòng bàn tay ấm áp, Úc Dao gấp gáp nắm tay Tô Mặc Ngôn.
Ngay từ đầu không phù hợp, nhưng bên nhau lâu, hai người tựa như hai cái bánh răng tròn từ từ khít vào hoà hợp với đối phương, càng ngày càng không thể tách rời.
Lần trước, bởi vì cuộc phỏng vấn của Liên Y, Tô Mặc Ngôn và tổng biên tập có chút không thoải mái. Cuối cùng, vẫn thuận theo yêu cầu của Liên Y, đổi thợ quay chụp.
Ngoại trừ mất mặt, Tô Mặc Ngôn cũng không cảm thấy có gì quá phiền, không hợp tác, cũng rất nhẹ nhõm. Dù sao nàng và Liên Y là trời sinh bát tự không hợp, vừa thấy mặt liền đỏ mắt.
Ngay thời điểm Tô Mặc Ngôn cho rằng các nàng không cần chạm mặt, thì một lần nữa gặp lại.
Đồng thời, xảy ra chuyện không vui, một đêm kia, Tô Mặc Ngôn rất tức giận.
Bữa tiệc lần này là Triệu tổng biên tập tổ chức, Tô Mặc Ngôn không ngờ Liên Y cũng tới. Về sau mới biết được, lúc Triệu chủ mới vào nghề, phụ trách mảng tạp chí kiến trúc, Liên Y nhiều lần giúp đỡ, giao tình giữa hai người không ít.
Cũng chẳng trách Liên Y muốn đổi thợ quay chụp, tổng biên tập liền đáp ứng.
Tô Mặc Ngôn bị tổng biên tập ra hiệu mời Liên Y một ly rượu, nói là phải làm tiêu tán hiềm khích trước đó, Tô Mặc Ngôn nghĩ, làm gì có cái gọi là hiềm khích, chỉ đơn giản nhìn không lọt mắt đối phương mà thôi.
Liên Y cụng ly với Tô Mặc Ngôn, miễn cưỡng cười cười, tiếp tục uống rượu của mình.
Sau bữa tiệc, tăng hai đám người đến KTV.
Ca hát đơn thuần không đủ, những người có mặt bày ra trò chơi nói thật đại mạo hiểm. Mặc dù tục, nhưng rất hào hứng.
Trò chơi của người trưởng thành, không thiếu được vài điểm nhạy cảm, thêm nữa những người tham gia buổi tiệc tối nay đều là nữ.
Trò chơi đòi hỏi năng lực ứng biến, mặc dù Tô Mặc Ngôn đầu óc nhạy bén, nhưng qua mấy vòng chơi, cũng không tránh được chịu phạt.
Hình phạt là rút thẻ ngẫu nhiên, sẽ không quá mức, nhưng cũng đừng mơ có nhiều thuần khiết, đơn giản.
Trọng tài nhìn tấm thẻ đọc rõ từng chữ: "Nụ hôn gần nhất là lúc nào?"
Đám người hào hứng, ngoại trừ Liên Y, ánh mắt tất cả đều tụ tập trên người Tô Mặc Ngôn, đợi nàng trả lời.
"Sáng nay." Tô Mặc Ngôn hào phóng đáp.
"Để tụi này ăn cơm chó a ~"
Nghe Tô Mặc Ngôn nói, Liên Y siết chặt cái ly trong tay, uống cạn ly rượu, lại rót thêm một ly.
Mới chơi mấy vòng, Tô Mặc Ngôn lại bị phạt nói thật.
"Lại là Mặc Ngôn, hôm nay phải xả xui thôi."
"Vấn đề này cũng quá trong sáng..." Nữ nhân đọc câu hỏi thở dài một hơi, kết quả đọc ra: "Mời nói ra lần makelove gần nhất và địa điểm."
Quả nhiên chẳng thể trong sáng nổi, nhưng vừa nhắc đến vấn đề này, bầu không khí đột ngột nhiệt liệt.
"Đừng kéo dài thời gian, chúng ta còn đang chờ chơi vòng tiếp theo."
"Khả năng là quá nhiều lần, để người ta có thời gian suy nghĩ thật kỹ."
"..."
Mọi người trong phòng, mỗi người một câu, dù sao trong bữa tiệc chẳng ai chê nhiều chuyện.
Liên Y tiếp tục uống rượu, đầu có chút choáng váng, đại khái ở chỗ này chỉ có nàng là không cao hứng nổi, càng không muốn nghe Tô Mặc Ngôn trả lời.
"Đêm qua, trong nhà." Dưới tầng tầng câu gặng hỏi, Tô Mặc Ngôn không thể không trả lời.
Tối hôm qua là lần đầu tiên Úc Dao chủ động yêu cầu, cho nên, so với lần đầu của các nàng, Tô Mặc Ngôn còn ấn tượng sâu hơn...
"Không được, địa điểm chưa đủ thuyết phục!"
"Trả lời trong nhà là chơi xấu."
"Yêu cầu đồng chí trả lời thành thật."
Tô Mặc Ngôn bổ sung: "Phòng tắm..."
Liên Y không ngồi nổi nữa, cồn thích, đầu đau muốn nứt làm đôi, bàn tay phải bóp chặt ly rượu run rẩy, phảng phất muốn bóp nát.
Tổng biên tập lúc này mới chú ý đến nàng: "Sao uống nhiều như vậy?"
"Không có gì..."
"Tâm trạng không tốt? Chẳng mấy khi mới có cơ hội tụ họp, thả lỏng một chút."
Liên Y không phản bác được, có phải nàng nên cảm ơn Triệu tổng biên tập, đêm nay mời nàng đến đây, nghe một màn trò hay.
Trời gian không còn sớm, bọn họ chơi vòng cuối cùng.
Trùng hợp dẫm đuôi Liên Y, nàng là người chịu phạt.
Một tấm thẻ được rút ra: Gọi cho người yêu cũ nói: "Em nhớ anh."
Vấn đề này, mọi người không quá ồn ào.
"Phạt thế này quá nhàm chán, chúng ta đổi cái khác đi..." Tổng biên tập đứng ra hoà giải, đặt câu hỏi này cho nhân viên cũng không sao, nhưng với nữ nhân này, thật quá nhạy cảm.
"Có chơi có chịu..." Nào biết được Liên Y chủ động lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Nàng còn trực tiếp mở loa ngoài, Triệu chủ biên kéo kéo tay Liên Y: "Có phải cô uống say rồi không?"
"Không say." Liên Y mang theo men say, cố chấp trả lời.
Trong phòng đột ngột trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại từng hồi tút...Tút --
Bảy, tám giây qua đi, điện thoại được kết nối: "Uy?"
Là giọng nữ, những người có mặt không ngăn được bất ngờ.
Mà bất ngờ nhất chính là Tô Mặc Ngôn. Bởi vì, nàng nghe thấy giọng của Úc Dao, dù chỉ là một âm tiết nhẹ ngàng, nàng cũng có thể nghe ra...
- --------------------------