Mẹ Úc cúp điện thoại, nếu không phải tối hôm nay bà đánh mạt chược ở nhà họ hàng, nghe cháu họ nói chuyện này, sẽ không biết Úc Dao đã về đến thành phố.
Trong bếp, ba Úc nói với mẹ Úc: "Bà cũng thật là, con bé dẫn theo bạn có việc bận ở ngoài, bà lại một mực muốn con bé về."
"Ông thì biết cái gì a." Mẹ Úc liếc mắt nhìn ba Úc một chút, như có điều suy nghĩ, về đến nhà có thể có chuyện gì cơ chứ? Hơn nữa, bạn bè gì mà bồi cả đêm ở khách sạn.
Mẹ Úc càng nghĩ càng thấy không đúng, đêm nay, nếu không phải bà ngẫu nhiên biết được, Úc Dao có lẽ giấu đến già.
"Tôi không nghĩ người đó là bạn, nói là đối tượng còn tạm được..." Mẹ Úc rửa rau, nghĩ đi nghĩ lại, thình lình nói một câu. Bà hiểu con gái mình, Úc Dao độc lai độc vãng, có thể có mấy người bạn tri âm để cô đối xử như thế? Không yên tâm để người ta một mình, giọng điệu nói chuyện kia, có thể quan tâm bạn bè bình thường như vậy sao?"
"Ai?" Ba Úc không hiểu ra vấn đề: "Không phải nói là bạn gái sao?"
"Trước kia Dao Dao từng đi theo nữ nhân, ông quên rồi sao?" Mẹ Úc nhắc đến chuyện hồi cao trung, hai người bị chủ nhiệm lớp gọi lên gặp mặt, nói về vấn đề yêu sớm, lúc ấy chỉ nghĩ đó là lời vô căn cứ, hiện tại càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Ba Úc khịt mũi coi thường: "Chuyện xảy ra từ tám năm trước, chuyện đùa giỡn bà cũng xem là thật, con bé muốn kết hôn tự nhiên sẽ biết tính toán, bà gấp cũng vô dụng."
"Ba mươi ba tuổi, người làm mẹ này có thể không vội sao? Ông ấy à, không để tâm lo lắng đến chuyện của con gái gì hết." Mẹ Úc càng thêm lo nghĩ: "Ai, ông nói xem, con bé sẽ không ảnh hưởng từ Nhiễm Nhiễm chứ? Cả một đời không có dự định kết hôn..."
Nếu như Úc Dao thật sự thích nữ nhân, bà hi vọng cô có thể nói thẳng ra, đừng giấu diếm ba mẹ, hiện tại đã là thời đại gì, tư tưởng của bọn họ cũng không bảo thủ như trước.
Ba Úc dứt khoát không tiếp lời, để mặc bà lẩm bẩm nói chuyện một mình.
Phòng khách sạn, Tô Mặc Ngôn vốn dĩ ôm Úc Dao mặt mũi tràn đầy mong đợi, nghe mấy chữ "Con về ngay", ngừng động tác, chờ Úc Dao cúp máy, nâng mặt cô: "Chị muốn đi bây giờ?"
Ngữ khí thần sắc có chút mất mát, còn tưởng đêm nay Úc Dao sẽ bồi nàng ở khách sạn.
Úc Dao nắm tay nàng: "Không ở khách sạn nữa, em theo chị về nhà."
"Về nhà?" Tô Mặc Ngôn mở to hai mắt: "Em về với chị?"
"Ân." Úc Dao nhìn nàng một mặt kinh ngạc, cười: "Không nguyện ý a?"
Tô Mặc Ngôn trầm mặc một hồi, đã nói là tết mới ra mắt gia trưởng, đột nhiên vội vàng không chút chuẩn bị thế này? Hơn nữa lúc nãy Úc Dao còn nói dối, trong lòng Tô Mặc Ngôn thấp thỏm, Úc Dao ưu tú như vậy, ba mẹ cô sẽ đồng ý cho các nàng bên nhau sao?
Trong khoảng thời gian ngắn bắt buộc phải đối mặt với nhiều vấn đề thực tế, Tô Mặc Ngôn có chút loạn.
"Không phải..." Tô Mặc Ngôn phun ra lại nuốt lời vào một trận: "Em còn chưa chuẩn bị xong."
Úc Dao biết Tô Mặc Ngôn lo lắng chuyện gì, lần này đột ngột quay về, đương nhiên sẽ không làm rõ chuyện này, dù sao quá mức vội vàng cũng không tốt, Úc Dao nói: "Bây giờ không phải lúc, chờ chị giải thích rõ ràng với ba mẹ, rồi mới chính thức giới thiệu em với gia đình, được không?"
Úc Dao xử lý như vậy, là không muốn nàng chịu uỷ khuất. Tô Mặc Ngôn nói lời trong lòng: "Thật ra...Em sợ ba mẹ chị sẽ phản đối."
"Ba mẹ sẽ tôn trọng quyết định của chị."
"Có thể..."
Úc Dao hôn môi nàng, từ từ sâu, chặn hết mọi lo lắng trong miệng nàng, đại khái hôn là phương pháp trấn an hữu hiệu nhất: "Đừng nghĩ lung tung."
Hoá ra Tô Mặc Ngôn cũng có thời điểm lúng túng, khoé môi Úc Dao nhấp cười, ôm Tô Mặc Ngôn, nhắm mắt lại có chút mệt mỏi, ôn nhu thì thầm: "Được rồi, bồi chị nằm nghỉ một lát, chút nữa dẫn em về nhà ăn cơm."
"Ân." Ánh mắt Tô Mặc Ngôn rơi vào khuôn mặt điềm tĩnh.
Câu này khiến tâm Tô Mặc Ngôn cảm động. Về nhà ăn cơm, đã nhiều năm Tô Mặc Ngôn không nghe được mấy chữ này.
Mới nằm trong chốc lát, Úc Dao ôm chặt Tô Mặc Ngôn uốn éo thân mình: "Đừng nhúc nhích."
Thời điểm mấu chốt, Tô Mặc Ngôn nào có tâm tình nằm trên sa lon mà ngủ, nàng kéo tay Úc Dao ra: "Chị nằm đi, em đi chuẩn bị một chút."
"Ân?" Úc Dao mở mắt.
"Em nên trang điểm hay để mặt mộc? Chắc là nên thay quần áo khác a..." Tô Mặc Ngôn ngồi dậy, chạy tới trước gương, xoay một vòng. Sau đó mở rương hành lý, lục tung tìm quần áo, miệng không ngừng trách Úc Dao: "Đều tại chị, em muốn mang nhiều quần áo một chút thì không cho, bây giờ không có đồ mặc...."
Úc Dao dựa trên sa lon, nhìn Tô Mặc Ngôn rối loạn, cười bất đắc dĩ.
Đứng trước gương nhìn nửa ngày, Tô Mặc Ngôn dứt khoát tẩy trang, cảm thấy lớp trang điểm này không hợp để gặp mặt gia trưởng.
"Bộ nào đẹp nhất?"
"Như vậy được không?"
"Cái váy này có phải quá ngắn a?"
"..."
Cũng may không mang theo mấy bộ quần áo, nếu không chắc chắn Tô Mặc Ngôn sẽ rối rắm hàng giờ đồng hồ.
Cứ như vậy, nửa giờ trôi qua, Tô Mặc Ngôn mới chọn xong quần áo, trang điểm nhạt, đổi thành cái váy dài thục nữ, lộ ra tư thái cao gầy ưu mỹ.
Tô Mặc Ngôn đi đến trước mặt Úc Dao: "Có đẹp không?"
Mệt mỏi cả ngày còn có tinh lực này, Úc Dao kéo nàng ngồi xuống bên cạnh: "Đừng lo lắng quá."
"Lần đầu tiên gặp ba mẹ chị, đương nhiên phải để lại ấn tượng tốt."
Úc Dao giúp nàng sửa tóc, nhìn qua gương mặt thanh tú, trở lại vấn đề chính: "Rất đẹp."
Trước khi đi, Úc Dao gọi điện thoại về nhà, sau đó mới dẫn Tô Mặc Ngôn rời khỏi khách sạn.
Ngồi trên taxi, trong lòng Tô Mặc Ngôn thấp thỏm, so với lúc thổ lộ với Úc Dao cũng không kém cạnh, chẳng qua hiện tại, Úc Dao một mực nắm tay nàng.
Cùng lúc đó, Úc gia.
"Sao còn chưa về tới?" Mẹ Úc nhìn đồng hồ nhiều lần.
"Tính tình của bà thật là, bao nhiêu tuổi rồi còn nóng vội như vậy."
"Ông không muốn thấy Dao Dao dẫn bạn về nhà sao?" Mẹ Úc chờ mong, bà cố ý dặn dò Úc Dao, phải đem bạn về cùng.
"Chẳng phải chỉ là một người bạn thôi sao.
"Lão Úc." Mẹ Úc đánh thức người trong mộng, ánh mắt ý vị thâm trường: "Ông suy nghĩ thật kỹ, từ nhỏ đến lớn con gái ông từng đem bạn về nhà sao?"
Ba Úc đẩy mắt kính, nghĩ lại: "Bà nói cũng phải."
"Còn chưa về tới, đồ ăn muốn lạnh rồi..."
Ba phút sau, rốt cuộc chuông cửa vang lên, mẹ Úc không kịp chờ đợi chạy ra cửa, ba Úc theo sau: "Đừng gấp quá, bà chớ doạ con gái nhà người ta."
"Mẹ, con dẫn bạn về."
Mẹ Úc vừa mở cửa, ánh mắt đầu tiên không phải nhìn con gái của mình, mà là nhìn về phía Tô Mặc Ngôn.
Nhất thời, ngoại trừ xinh đẹp thì không tìm ra từ gì khác để hình dung, mẹ Úc vui vẻ ra mặt, kéo tay Tô Mặc Ngôn dắt cô vào nhà: "Vào đi vào đi, đừng khách khí, cứ tự nhiên như ở nhà."
Ba Úc cũng đi tới, cười nói: "Hai đứa nghỉ ngơi một chút rồi rửa tay ăn cơm."
"Chào bác trai bác gái, làm phiền hai bác." Tô Mặc Ngôn thấy ba mẹ Úc Dao, một người nhiệt tình một người hiền hoà, trong lòng trở nên dễ chịu, thật sự ngoài dự liệu, thì ra ba mẹ Úc không phải mặt lạnh a, nghĩ đến đây càng thắc mắc không hiểu lí do vì sao nhìn Úc Dao lại như khối băng ngàn năm.
"Không phiền, còn mang theo hoa quả." Mẹ Úc cười, nhìn về phía Úc Dao: "Con bé thật hiểu chuyện."
Úc Dao nhìn mẹ kéo tay Tô Mặc Ngôn, mặc dù ngày thường mẹ Úc đãi khách cũng rất nhiệt tình, nhưng cảm giác đối với Tô Mặc Ngôn càng nhiệt tình thái quá, có điều mọi thứ nằm trong dự liệu, với khuôn mặt đó của nàng, chỉ cần nhu thuận một điểm liền khiến người khác yêu thích.
"Bác gái, gọi con là Mặc Ngôn là được."
Đã quen nhìn bộ dáng Tô Mặc Ngôn hấp tấp, Úc Dao có chút bỡ ngỡ khi nhìn nàng yên lặng, trong lòng cảm thấy buồn cười.
"Mặc Ngôn a." Mẹ Úc nghĩ nghĩ, trí nhớ không tồi, mò mẫm đại khái có thể nhớ ra: "Có phải vừa rồi chúng ta nói chuyện với nhau thông qua điện thoại không? Con là cô bé ở Nhật Bản đó sao?"
Tô Mặc Ngôn sững sờ, mới nói chuyện một, hai câu, không ngờ tới mẹ Úc còn nhớ, ngay cả nàng ở Nhật cũng biết: "Đúng a, là con."
Quả nhiên là cô bé đó không đơn giản, mẹ Úc cảm thấy phỏng đoán trong lòng bà đang từng bước được chứng thực.
"Quan hệ của hai đứa rất được." Khi nói câu này, mẹ Úc nhìn về phía Úc Dao thêm lần nữa, trong lòng suy nghĩ gì đó, sau đó cười: "Ăn cơm thôi, đều đói rồi đúng không."
Một bàn thức ăn ngày thường, sắc hương vị đều đủ.
"Cũng không biết con thích ăn gì, hai bác làm mấy món đơn giản, hợp khẩu vị không?"
"Ngon, ngon lắm a," Tô Mặc Ngôn đang ăn cơm đột nhiên có cảm giác đang ở nhà.
Tô Mặc Ngôn ngon miệng, ba mẹ Úc nhìn cũng thích mắt, vui vẻ nói: "Ăn nhiều một chút, con gầy quá."
Úc Dao ngồi một bên yên lặng ăn cơm, ba mẹ Úc an vị ngồi phía đối diện nhìn các nàng dùng bữa, cũng không chê ngại ngùng.
Mặc dù Úc Dao không nói lời nào, nhưng mẹ Úc quan sát thấy Úc Dao bất động thanh sắc chuyển dĩa tôm và cá hấp sang trước mặt Tô Mặc Ngôn.
Bị nhìn như vậy, Tô Mặc Ngôn sặc một trận.
"Hóc xương sao?" Vừa nghe Tô Mặc Ngôn ho nhẹ một tiếng, Úc Dao liền buông bát đũa xuống, mỗi lần nàng ăn cá đều như vậy: "Lần nào cũng không cẩn thận..."
"Không hóc, bị sặc." Tô Mặc Ngôn đón ly nước Úc Dao đưa tới, uông một ngụm.
"Ăn cá cẩn thận một chút."
Úc Dao và Tô Mặc Ngôn ở chung, chuyện quan tâm nhau đã trở thành thói quen thường ngày.
Mỗi cái nhấc chân giơ tay đều ăn ý, mẹ Úc nhìn, nếu nói giữa các nàng không có gì bà chắc chắn không tin.
Tô Mặc Ngôn luôn cảm thấy bầu không khí có điểm lạ, muốn hoá giải, lên tiếng nói lời dễ nghe: "Bác gái nấu ăn ngon như vậy, khó trách Úc tổng cũng làm đồ ăn rất ngon."
Kết quả vừa nói xong, toàn bộ bàn ăn rơi vào yên lặng.
Một nháy mắt, Tô Mặc Ngôn không biết làm sao, chẳng lẽ nàng nói sai cái gì.
Lâm vào ngượng ngùng.
Nửa ngày, mẹ Úc bất khả tư nghị hỏi Tô Mặc Ngôn: "Dao Dao còn nấu cơm cho con ăn?"
"Úc...Con được Úc tổng mời qua nhà ăn mấy bữa cơm, tay nghề khá tốt." Ba Úc và mẹ Úc không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau.
"Mặc Ngôn, lần này con theo Úc Dao về thành phố F chơi sao?"
Tô Mặc Ngôn không nghĩ nhiều, trực tiếp đáp: "Đúng vậy a."
"Vậy con ở lại nhà bác chơi đi." Mẹ Úc cười một tiếng, lại nhắc tới Úc Dao: "Đã tới đây rồi, con còn để con bé ở lại khách sạn, như vậy mà được sao?"
Tô Mặc Ngôn quay đầu nhìn Úc Dao, trưng cầu ý kiến lão bà.
"Em ở lại đây đi." Úc Dao cũng không yên tâm khi để Tô Mặc Ngôn ở ngoài một mình, Tô Mặc Ngôn không cần người khác lo lắng là một chuyện, Úc Dao không thể không lo là chuyện khác.
"Ân!"
"Con thích ăn gì? Nói với bác, ngày mai bác nấu cho con."
"Cảm ơn bác gái."
"Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tô Mặc Ngôn hơi ngẩng đầu: "Dạ, hai mươi lăm tuổi."
"Nhỏ tuổi như vậy, hèn gì nhìn rất trẻ." Mẹ Úc thuận miệng cảm thán.
Sớm biết như vậy, nàng đã ăn mặc chững chạc một chút, Tô Mặc Ngôn lập tức sửa lại: "Thêm tuổi mụ đã hai mươi sáu a, không nhỏ."
"Con và Úc Dao quen biết thế nào?"
Đột nhiên có cảm giác ra mắt ba mẹ lão bà.
Tô Mặc Ngôn từ từ giải thích: "Con từng làm trợ lý cho Úc tổng một năm."
"Sau đó đi Nhật Bản? Bây giờ con làm việc ở đâu?"
Hỏi liên tục không ngừng, Tô Mặc Ngôn còn chưa ăn xong nửa bát cơm, Úc Dao đành phải nhắc mẹ: "Mẹ, ăn cơm xong rồi nói chuyện sau."
Lúc này mẹ Úc mới đứng dậy: "Hai đứa ăn từ từ, mẹ đi gọt trái cây."
Trên mâm cơm chỉ còn lại hai người bọn họ, Úc Dao gắp thức ăn cho Tô Mặc Ngôn: "Ngon miệng không?"
"Cực kỳ ngon." Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao cười đắc ý, nhỏ giọng nói: "Hình như bác trái bác gái rất thích em."
Úc Dao cười nhéo nhéo má nàng: "Ăn nhiều vào."
Chờ ăn tối xong, mẹ Úc lôi kéo Tô Mặc Ngôn, muốn nàng bồi mình nói chuyện phiếm.
Chủ đề lúc nãy được tiếp tục: "Bây giờ con làm việc ở đâu?"
"Con chụp ảnh cho tạp chí."
"Là về nước phát triển, hay sau này vẫn tiếp tục đi Nhật Bản?"
"Dự định ổn định trong nước, trước đó con chỉ tạm thời làm ở Nhật một năm."
Mẹ Úc nghe xong: "Nhiếp ảnh gia rất được a, lúc nào có thời gian con chụp cho bác một bộ đi."
Úc Dao ngồi một bên lạnh lùng dội gáo nước lạnh: "Không phải chụp ảnh hộ chiếu."
Tô Mặc Ngôn cười tiếp mẹ Úc: "Đương nhiên là được a, bác gái xinh đẹp như vậy, bác yên tâm, con nhất định sẽ chụp thật đẹp."
"Đứa trẻ này miệng thật ngọt." Mẹ Úc cười đến không khép được miệng.
Vừa nghĩ đến người trước mắt chính là "Mẹ vợ tương lai", Tô Mặc Ngôn nghĩ trăm phương ngàn kế lấy lòng: "Bác thích đi du lịch không ạ?"
"Thích."
"Con cũng thích, có cơ hội con muốn bồi bác đi chơi."
"Bác đang lo không có ai bồi, Dao Dao quá bận..."
"..."
Hai người bác một câu cháu một câu trò chuyện, Úc Dao lườm Tô Mặc Ngôn, một ít bản tính bắt đầu bại lộ, dỗ mẹ Úc đến tâm hoa nộ phóng.
Tô Mặc Ngôn muốn đạt điểm mười trong mắt mẹ Úc, trùng hợp bà cũng hứng thú với du lịch, về phương diện này, Tô Mặc Ngôn nói cả ngày không hết chuyện.
"Mặc Ngôn, ba mẹ con làm nghề gì?"
Nói đến đề tài này, Úc Dao lên tiếng: "Mẹ--"
"Mẹ con là nhiếp ảnh gia, ba con..." Tô Mặc Ngôn cúi thấp đầu, lấy giọng điệu bình thường tiếp tục nói: "Họ đều đã không còn."
"Đứa trẻ ngoan." Mẹ Úc nhẹ nhàng ôm lấy Tô Mặc Ngôn, vỗ vỗ vai nàng, đau lòng: "Là bác không phải..."
"Không sao ạ." Tô Mặc Ngôn đưa tay cũng ôm lấy mẹ Úc, nhỏ giọng nói tiếp: "Bác gái, bác đối với con tốt như vậy, con thật nhớ tới mẹ..."
Không phải lấy lòng thương hại, Tô Mặc Ngôn thật sự có loại cảm giác này, nàng phiêu bạt khắp nơi nhiều năm, bữa cơm đêm nay, sưởi ấm nội tâm nàng.
Mẹ Úc nửa đùa nửa thật nói: "Nếu con là con gái của bác thì tốt biết bao nhiêu..."
- -------------------------