"Nói nhỏ một chút." Úc Dao giơ ngón trỏ lên ngăn môi Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn bắt lấy tay Úc Dao, sau đó xoay người chân ngồi trên đùi cô, không nói lời nào, hướng đến.
Cánh môi càng tiến càng gần.
Úc Dao nhìn đôi môi câu người cùng cặp mắt đào hoa, đưa tay vây quanh eo thon, từ từ nhắm nghiền hai mắt.
Tô Mặc Ngôn nhìn dáng vẻ Úc tổng chờ được hôn, trực tiếp đưa tay gãi gãi trên lưng cô, Úc tổng đột nhiên mở mắt, uốn éo người, cười khanh khách không ngừng.
"Tô Mặc Ngôn, dừng tay!" Úc Dao nhỏ giọng.
"Sợ nhột đúng không." Tô Mặc Ngôn cắn môi cười xấu xa, căn bản không muốn buông tha: "Có thể tính là tử huyệt của chị."
"Dừng lại." Úc Dao cười muốn sốc hông, vừa đẩy Tô Mặc Ngôn ra vừa nói: "Đừng nghịch nữa..."
"Ai bảo chị khi dễ em." Tô Mặc Ngôn không ngừng tay.
"Ha ha..."
Bên trong gian phòng, tràn đầy tiếng cười giọng nói, hình tượng Úc tổng cao lãnh hoàn toàn sụp đổ.
Bên bệ cửa, hai người cười nháo, đã quấn cùng nhau. Cũng chỉ có trước mặt Tô Mặc Ngôn, Úc Dao mới thật sự gỡ bỏ từng tầng mặt nạ.
Giày vò một trận, Tô Mặc Ngôn thăm dò qua thân thể ôm Úc Dao thật chặt, yên lặng cảm nhận khí tức của đối phương, nhắm mắt cười khúc khích, lúc này nàng rất an tâm, bởi vì trước đó nàng sợ ba mẹ Úc Dao sẽ phản đối, lo sợ cho dù trong lòng Úc Dao có nàng, nhưng vạn nhất bị ba mẹ lay động, lấy lý trí nhìn nhận sự việc, đến lúc đó biết phải làm sao?
Suy nghĩ lung tung thật nhiều.
Đã nói đến chuyện kết hôn, những ngày gần đây, Tô Mặc Ngôn đứng trên góc độ hiện thực cân nhắc qua, chênh lệch giữa hai người thật sự rất lớn, đối lập ở tất cả các phương diện, thậm chí Tô Mặc Ngôn đã nghĩ, nếu như ba mẹ Úc Dao phản đối các nàng, giả như nàng muốn phản bác, thì ngoại trừ "Con yêu chị ấy", rốt cuộc không còn lí do gì khác.
"Ba mẹ chị đồng ý thật sao?" Tô Mặc Ngôn ôm Úc Dao, nhớ tới lời cô nói, còn cảm thấy không chân thực.
"Ân, đồng ý." Úc Dao thoảng ngửa đầu, hai người dán trán vào nhau, trong mắt chỉ có sự tồn tại của đối phương, Úc Dao ve gương mặt Tô Mặc Ngôn, nhẹ giọng hỏi lại: "Sao có thể không đồng ý?"
Tô Mặc Ngôn cọ cọ trán Úc Dao, nhe răng cười, đột nhiên đứng đắn, hỏi: "Chị yêu em không?"
Đừng thấy bình thường Tô Mặc Ngôn tuỳ tiện cười toe toét, bây giờ nàng thường xuyên nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi Úc Dao cảm thấy nhất định phải trả cho nàng một đáp án rõ ràng: "Chị yêu em."
Tô Mặc Ngôn phát hiện, Úc tổng nhà nàng càng ngày càng hiểu tình thú, cũng càng ngày càng hiểu tâm tư của nàng. Tô Mặc Ngôn tiếp tục ôm chặt Úc Dao, tựa đầu trên vai cô, thủ thỉ: "Cho nên, chị không được không cần em."
Úc Dao nhắm mắt mím môi cười, nhẹ nhàng ứng nàng: "Ân."
Tô Mặc Ngôn đã cười đến không kiềm chế được, ôm nhau ấm áp như vậy, đại khái vĩnh viễn không biết chán.
Úc Dao cười, đẩy đẩy đầu Tô Mặc Ngôn dựa trên người mình: "Chị còn chưa tắm, trên người bẩn chết rồi."
"Đâu có." Tô Mặc Ngôn chôn đầu vào cổ cô, giống như cún con rúc giữa cổ áo ngửi ngửi, mùi hoa sơn chi nhàn nhạt, tươi mát say lòng người. Tô Mặc Ngôn quét chóp mũi đến gò má, thì thầm: "Rõ ràng là hương hoa, để em nếm thử..."
Dứt lời, nàng di chuyển xuống cần cổ đem đôi môi ấm áp dán lên, hôn một cái, từ từ vào.
"Đừng hôn cổ..." Úc Dao né tránh, từng có vết xe đổ, sao có thể để Tô Mặc Ngôn nháo một lần nữa.
Tô Mặc Ngôn cười nhẹ ngẩng đầu: "Trêu chị."
Úc Dao thăm dò cánh tay Tô Mặc Ngôn, có chút lạnh: "Đừng để bị lạnh, ngoan lên giường nằm."
"Ân." Tô Mặc Ngôn mổ lên môi Úc Dao mấy cái, mới từ từ rời khỏi người cô, giẫm chân xuống thảm, hai ba bước, trực tiếp nhảy lên giường.
Trong phòng tắm, Úc Dao đứng dưới vòi sen dội rửa thân thể, tách rời mỏi mệt.
Mọi chuyện bỗng nhiên trở nên dễ dàng hơn. Tô Mặc Ngôn thỉnh thoảng khoá lông mày như có điều suy nghĩ, thật khiến cho Úc Dao nhìn không quen, Tô Mặc Ngôn ẩn giấu tâm sự, so với Úc Dao thật sự rất không tự nhiên, cũng may, chuyện này xem như thuận lợi, mau chóng gỡ bỏ nút thắt trong lòng nàng.
Úc Dao sấy khô tóc trong phòng tắm rồi mới ra ngoài.
Tô Mặc Ngôn nằm trên giường, Úc Dao hiếm khi thấy nàng ngủ quy củ như vậy, vừa nghĩ tới đây, đã thấy Tô Mặc Ngôn quét chân qua, đạp chăn mền về một bên.
Úc Dao bất đắc dĩ hướng đến giường, nhỏ giọng than nhẹ: "Lớn vậy rồi ngủ không chút quy củ."
"Lão bà..."
"Khi nào thì chúng ta kết hôn?"
Úc Dao vừa nằm xuống bên cạnh Tô Mặc Ngôn, liền nghe thấy nàng mơ mơ màng màng hỏi, trong lòng xúc động, Úc Dao giúp nàng kéo chăn mền, một lúc lâu sau, không nhịn được lên tiếng: "Em muốn lúc nào?"
"Ân..." Tô Mặc Ngôn hừ một chút xoay người, không còn động tĩnh.
Úc Dao nhìn bộ dáng Tô Mặc Ngôn nghiêng đầu ham ngủ, bất đắc dĩ cười cười, nàng lại nói mớ, mà chính cô lại thực sự nghiêm túc. Dưới đèn đêm, Úc Dao chăm chú nhìn nàng ngủ một hồi lâu, tắt đèn, về sau đưa tay vòng qua eo, mỗi đêm quen thuộc đều giống như vậy, rúc vào nhau chìm vào giấc ngủ.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, mẹ Úc như bình thường rời giường chuẩn bị sớm một chút, kết quả trong phòng Úc Dao không chút động tĩnh. Bao nhiêu năm qua, Úc Dao luôn duy trì giờ giấc, chưa tới bảy giờ đã rời giường.
Mãi cho đến bảy giờ rưỡi, cửa phòng ngủ kéo ra, bất quá người mở cửa không phải Úc Dao, mà là Tô Mặc Ngôn.
Lần đầu tiên tới nhà Úc Dao, Tô Mặc Ngôn không cách nào yên tâm thoải mái nằm ỳ.
"Chào buổi sáng bác gái." Tô Mặc Ngôn đi đến phòng bếp chào hỏi.
Mẹ Úc đang bận, nghe âm thanh ngẩng đầu nhìn lên. Nàng thả tóc, không trang điểm nhìn càng đáng yêu, dáng dấp lanh lợi, nhìn thế nào cũng cảm thấy thích, mẹ Úc thầm nghĩ trong lòng, con gái bà thật biết chọn.
"Tối qua lạ nhà con ngủ ngon không?"
"Dạ ngon." Chỉ cần có Úc Dao bên cạnh, ngủ ở đâu Tô Mặc Ngôn cũng an tâm.
"Dao Dao còn chưa dậy?"
"Ân, có lẽ hôm qua mệt quá, bình thường chị ấy không được nghỉ ngơi nhiều, cho nên con không gọi dậy."
Mẹ Úc tươi cười, tiểu cô nương rất biết quan tâm người khác, cũng thuận theo nói về Úc Dao: "Con đừng thấy con bé cái gì cũng tự mình làm được, thật ra rất cần người quan tâm chiếu cố, từ khi đi làm liền ngủ không ngon, toàn dựa vào thuốc ngủ a, đây là lần đầu tiên bác thấy con bé ngủ nướng."
Nói ra miệng, mẹ Úc cũng cảm thấy hiếm gặp.
"Chị ấy chỉ giỏi mạnh miệng." Thấy ngữ khí mẹ Úc một mực hiền hoà, Tô Mặc Ngôn cũng mở lòng, bỗng nhiên chân thành nói: "Bác gái, con sẽ dốc toàn lực chăm sóc chị ấy, bác đừng lo."
Lúc này, bên tai truyền tới giọng Úc Dao, cô tựa cửa phòng bếp, cười nói: "Ngay cả bản thân cũng không chăm sóc được, lớn như vậy đêm ngủ còn đá chăn mền."
Tô Mặc Ngôn hướng Úc Dao "Nhe răng trợn mắt", nàng muốn biểu hiện tốt một chút, Úc Dao nỡ lòng nào đưa chân đạp đổ: "Em sẽ kiện chị tội phỉ báng."
Sáng ra liền liếc mắt đưa tình, mẹ Úc xem mà vui vẻ, nhìn ra tình cảm giữa các nàng quả thực không tệ, Úc Dao sầu não lạnh lẽo đã thay đổi không ít, mẹ Úc lên tiếng nói giúp Tô Mặc Ngôn: "Mẹ làm chứng a, Mặc Ngôn chăm sóc con rất tốt."
Tô Mặc Ngôn kéo kéo tay mẹ Úc, nghịch ngợm nói: "Vẫn là bác gái có mắt nhìn người."
"Mặc Ngôn, con bồi bác tâm sự đi." Mẹ Úc nhìn về phía Úc Dao, làm bộ oán trách: "Người ta nói con gái là tri kỷ áo bông, sao bác lại sinh ra một cái hồ lô cứng đầu."
Hai người kẻ xướng người hoạ, nhìn càng giống hai mẹ con. Úc Dao nhíu mày, không thể làm gì lại cười cười, quay người đi rửa mặt.
"Bác gái, để con giúp bác."
"Không cần không cần, bác làm là được rồi, con bồi bác nói chuyện thôi."
"Không sao a, con cũng muốn theo bác học chút tay nghề." Tô Mặc Ngôn cười lên ngoan ngoãn, bất kể là già trẻ nam nữ đều vui lòng: "Con không giỏi bếp núc, bác không chê con phiền là tốt rồi, chị ấy toàn chê con tay chân vụng về..."
Thân phận của nàng không giống trước, ánh mắt mẹ Úc nhìn nàng tự nhiên cũng thay đổi: "Bây giờ con và Dao Dao đang sống cùng nhau?"
"Ân, trước đó là hàng xóm, về sau gõ cửa nhiều..." Liền chuyển đến ở cùng nhau.
"Kể cho bác nghe chuyện giữa hai đứa đi." Mẹ Úc vô cùng hiếu kỳ về đời sống tình cảm của Úc Dao, cũng bởi vì Úc Dao khăng khăng một giọt nước không lọt, một câu cũng không chịu nói.
Tô Mặc Ngôn vừa phụ bếp vừa kể, bao gồm hiểu lầm giữa các nàng, cùng vượt qua giày vò rồi gặp lại.
Nghe xong những lời này, mẹ Úc gật đầu nói hai chữ "Thật tốt."
Úc Dao cần một người như vậy, bồi bên người. Tô Mặc Ngôn "Chiếu cố" Úc Dao, không chỉ dừng lại ở mặt chữ.
Nói chuyện với mẹ Úc, Tô Mặc Ngôn rất thoải mái, nói mãi nói mãi không hết chuyện, bà là người mẹ khéo hiểu lòng người, tài trí hài hước, cùng với mẹ của nàng giống nhau đến mấy phần, Tô Mặc Ngôn nhận ra mấy ngày trước nàng sầu lo nhiều như vậy là dư thừa.
Tô Mặc Ngôn nghĩ, nếu như mẹ nàng còn sống, nhất định cũng sẽ vui cho các nàng.
Cứ như vậy, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao bên nhau tháng thứ sáu, nàng mơ mơ hồ hồ vội vàng không kịp chuẩn bị, công khai chuyện tình cảm từ lúc đó.
Thật tốt, nàng có đủ may mắn.
Tô Mặc Ngôn theo Úc Dao dạo khắp thành phố F, lúc rời đi, mẹ Úc còn dặn dò, nói với nàng, nhất định phải thực hiện lời hứa trước đó. Tô Mặc Ngôn thoáng chốc cảm động, cảm giác có mẹ ở bên cạnh thật tốt a, mặc kệ lớn bao nhiêu, mặc kệ ở đâu, đều xem các nàng là những đứa trẻ, ôm vào lòng, lo lắng che chở.
Trở lại Ninh Thành, Tô Mặc Ngôn cùng Úc Dao đến nhà Minh Mạn đón dâu tây và Điềm Đồng.
Vừa về đến nhà, Úc Dao nhận được một cú điện thoại.
Cô nói chuyện trong chốc lát, Tô Mặc Ngôn nhìn theo nhíu mày, thần sắc trở nên nghiêm túc, cảm thấy tình huống không ổn, chẳng lẽ kế hoạch đi biển tuần này sẽ bị huỷ bỏ?
"Sao vậy?" Cuối tuần lại có việc sao?" Tô Mặc Ngôn chăm chú, hàng lông mày nhíu thành một đoàn.
"Ngày mai chị phải bay ra nước ngoài."
"Đi một tuần?"
"Có lẽ thứ sẽ về."
Tô Mặc Ngôn ôm lấy Úc Dao, còn tưởng lại bị cho leo cây: "Xong việc, cuối tuần chúng ta đi biển, vừa đẹp."
"Xin lỗi em."
"Chuyện gì?"