Phối hợp ăn ý đại khái không cần đối phương nói quá nhiều, cũng dễ dàng đoán ra tâm tư, sau đó nói ra một câu rất đơn giản, cũng là điều trong lòng người kia đang nghĩ: "Nhớ em."
Vừa nghe thanh âm của đối phương, liền muốn hàn huyên thêm vài câu.
Bên kia điện thoại Tô Mặc Ngôn cười giòn tan, Úc Dao cũng vô thức nhếch khoé môi. Cả ngày mệt mỏi, kết thúc đàm phán buồn tẻ, lúc nghe được giọng nói Tô Mặc Ngôn bên tai, cả người buông lỏng như trút được gánh nặng, giờ khắc này, thật muốn Tô Mặc Ngôn ở ngay bên cạnh, ôm cô một cái.
Nhiệt độ không khí thấp dần, mùa đông ôm nhau, vừa ấm áp vừa dễ chịu.
"Tan làm rồi?"
"Ân."
"Nhớ mặc quần áo dày một chút, nhất định phải mặc áo len, chị chuẩn bị trà gừng rồi, nhớ uống." Úc Dao nói, có chút không yên lòng, mỗi khi đến kì rụng dâu Tô Mặc Ngôn vô cùng đau đớn, trước đó có cô ở bên cạnh chăm sóc còn không sao, bây giờ hết lần này đến lần khác để nàng một mình đi công tác.
"Ân, muốn vợ giúp em xoa xoa..." Tô Mặc Ngôn ôm cánh tay, nhìn cảnh phố xa xa, vừa cười cười nũng nịu.
"Khó chịu lắm sao? Nếu quá khó chịu, xin nghỉ làm ở nhà mấy hôm, đừng cố quá."
"Em đùa đấy, không đau chút nào, chị đừng lo cho em."
Mặc dù Tô Mặc Ngôn được nuông chiều từ bé, nhưng không phải ỷ y tính tiểu thư, chẳng qua là tính cách thích làm theo ý mình không đổi được, bất quá, ở trong xã hội này, có thể duy trì một điểm góc cạnh cũng không phải là chuyện xấu.
"Tối nhớ phải tìm gì ăn."
"Em nhớ rồi, ngày nào cũng nhắc." Tô Mặc Ngôn cúi đầu nhẹ nhàng đá đá cột đèn đường bên chân, lúc này hai người không ở cạnh nhau, nhưng trong lòng nàng rất ngọt. Mặc dù mỗi cuộc điện thoại, ngữ điệu Úc tổng đều nồng đậm ngữ khí cán bộ kỳ cựu, nhưng bất kể lúc nào ở đâu, Úc Dao cũng sẽ nhớ nàng.
"Chị không ở nhà liền bỏ bữa, em tưởng chị không biết sao? Từ nay trở đi buổi tối ăn gì, đều phải chụp gửi qua cho chị." Nếu Tô Mặc Ngôn thật sự có thể chiếu cố tốt chính mình, Úc Dao sẽ không quản nàng như vậy. Người trẻ thời nay đều sinh hoạt không đúng giờ giấc? Ngủ trễ dậy trễ, ba bữa cơm không đúng giờ, mỗi lúc thế này, Úc Dao phát hiện giữa các nàng đích thực có khoảng cách thế hệ.
"Được, em sẽ ngoan." Tô Mặc Ngôn trời sinh thích bị Úc Dao quản, nếu đổi lại là người khác, sẽ không làm gì được nàng, chỉ có thể là Úc Dao.
"Ngày kia chị sẽ về, chăm sóc mình thật tốt, nhất đình phải ăn cơm đúng bữa."
Có đôi khi Tô Mặc Ngôn cảm thấy Úc Dao rất không có tình thú, lễ tình nhân, Thất Tịch, Giáng Sinh...Trôi qua nhàn nhạt vô duyên với lãng mạn; có đôi khi lại cảm thấy Úc tổng thấu hiểu tâm tư, mỗi một ngày quan tâm nàng, tế thuỷ trường lưu, bình bình đạm đạm mới là lãng mạn nhất.
"Người bận rộn, có bận đến mấy cũng nhớ dành thời gian nghỉ ngơi." Nghe trong giọng nói Úc Dao mang theo mỏi mệt, Tô Mặc Ngôn hận không thể đi xuyên qua điện thoại, kéo cô lên giường, giám sát Úc Dao nghỉ ngơi.
"Ân..." Úc Dao đáp, vẫn không cúp máy: "Vội vàng muốn chị nghỉ ngơi, không muốn nói chuyện với chị nữa sao?"
Lúc các nàng bên nhau, Úc tổng ít nói đến thương cảm, mà bây giờ hình như nói thế nào cũng không hết chuyện. Tô Mặc Ngôn cười một trận: "Em phát hiện chị rất giống khuê nữ của chúng ta, thích dính người."
"Giống em mới đúng." Úc Dao thở hắt ra một hơi, nhắm mắt lại, nói: "Chị hơi mệt, giữ máy bên cạnh chị."
Tô Mặc Ngôn nghe Úc Dao nói, cũng rất nhớ, rất muốn ôm cô.
Cuối tháng mười hai, tuyết rơi ở Ninh Thành.
Năm kia, năm ngoái, lại đến năm nay, trận tuyết đầu mùa đều rơi vào tháng mười hai.
Bông tuyết như thường lệ yên tĩnh bay múa, chỉ là Tô Mặc Ngôn trải qua ba loại tâm trạng khác biệt. Trận tuyết năm kia không cho nàng nuôi nước mơ; năm ngoái để nàng đắng chát khó nuốt; mà năm nay, tuyết đầu mùa, Úc Dao ôm nàng cùng nhau ngắm nhìn, ngọt ngào ấm áp.
Một năm qua đi, như một cái chớp mắt.
Tháng ba năm nay Tô Mặc Ngôn chính thức về nước, tiếp nhận công việc ở tạp chí, có thể nói công việc này không tính là vui vẻ, hối thúc quá nhiều, lại ít tự do.
Nàng và Tuyết Tử giống nhau, thích làm nhiếp ảnh gia tự do, đi đến mỗi nơi khác nhau chụp ảnh, trước kia trời cao biển rộng, hiện tại tựa như hoạ địa vi lao, trói buộc không thoải mái.
"Mặc Ngôn, bữa tiệc tối nay cô đi cùng tôi."
Làm thợ chụp ảnh, Tô Mặc Ngôn rất được cơ quan hoan nghênh, mỗi khi gặp phải đối tác khó chiều, Triệu chủ biên sẽ giao cho Tô Mặc Ngôn, dù sao hợp tác với "Nhiếp ảnh gia mỹ nữ" phần lớn đều sẽ không cự tuyệt, nhất là nam nhân.
Lúc trước trong vòng cuối cùng của cuộc phỏng vấn, so với kinh nghiệm quay chụp của Tô Mặc Ngôn thì có khối người hơn thế, nhưng Triệu chủ biên một mực nhìn trúng nàng, một phần vì thưởng thức phong cách chụp ảnh, mặt khác là vì vẻ bề ngoài giúp nàng có thêm điểm cộng.
Đèn đường bật lên, đường phố thật dài, nhìn không hết xa hoa truỵ lạc.
Trên bàn tiệc linh đình, xã giao giả tạo xu nịnh. Trước kia lúc Tô Mặc Ngôn theo Úc Dao làm trợ lý, không ít lần tham gia dạng trường hợp này, từ đó trở đi, Úc Dao liền biết tính cách của Tô Mặc Ngôn không hợp với những nơi tương tự.
Tính cách Tô Mặc Ngôn rất thẳng thắn, trong lòng nghĩ thế nào ngoài miệng nói thế đấy, không thể nói lời trái lòng mình, mà thực chất cốt cách tiểu thư in sâu trong nàng, đôi khi, có thể dùng không coi ai ra gì để hình dung.
"Mặc Ngôn, vị này là Tôn tổng." Trên bàn tiệc, Triệu chủ biên kín kẽ nháy mắt với nàng, ngầm muốn nàng chủ động một điểm. Vị Tôn tổng này là cục xương khó gặm, có chút danh tiếng trong giới đầu tư, dáng vẻ kiêu ngạo, năm lần bảy lượt tạp chí bị hắn từ chối lời mời phỏng vấn.
Tô Mặc Ngôn thờ ơ, nam nhân kia vừa ngồi vào bàn liền dán mắt vào nàng, quét mắt từ trên xuống dưới, nếu là Tô Mặc Ngôn của trước kia, ắt hẳn không màng khách khí hất cằm rời đi.
Triệu chủ biên dùng cùi chỏ đẩy đẩy Tô Mặc Ngôn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Mặc Ngôn?"
Lúc này Tô Mặc Ngôn mới cười như không cười: "Chào Tôn tổng."
"Tôn tổng, vị này là Tô tiểu thư, nếu có cơ hội hợp tác, cô ấy sẽ là người phụ trách quay chụp."
"Tô tiểu thư, đúng là trẻ tuổi xinh đẹp a." Tôn Đạt giơ ly rượu lên, tiếp tục đánh giá Tô Mặc Ngôn, vừa nhìn đã cảm thấy quen mắt, nghe Tô Mặc Ngôn mở miệng nói chuyện, ký ức liền kéo tới: "Không biết Tô tiểu thư còn nhớ tôi không? Còn tôi lại nhớ cô rất kỹ."
Tô Mặc Ngôn nghi hoặc, không nói gì.
"Xem ra Tô tiểu thư đã quên, hôm đó ở buổi tiệc tối, cô mặc váy màu đen, tôi còn nhớ quan hệ giữa cô và Úc tổng rất tốt, Úc tổng Minh Thuỵ."
Tô Mặc Ngôn nghe một câu nhắc nhở, mới nhớ tới bữa tiệc đêm đó, xác thực có nam nhân đến bắt chuyện với nàng, chỉ là lúc đó nàng hững hờ lạnh lẽo, không đầy một phút đã bị Úc Dao gọi đi.
"Ân, là tôi." Tô Mặc Ngôn nhàn nhạt trả lời.
"Triệu chủ biên, chuyện phóng vấn kéo dài như vậy, nói thật tôi cũng không muốn, có điều tôi thật sự không có thời gian. Đã hợp tác đều là chỗ quen biết, hôm nay chúng ta định ngày cụ thể đi."
Triệu chủ biên tươi cười rạng rỡ: "Tôn tổng, chúng tôi rất sẵn lòng chờ anh..."
"Làm chậm trễ công việc của Triệu chủ biên, thật ngại quá." Tôn Đạt nói chuyện, ánh mắt liên tục khoá trên người Tô Mặc Ngôn: "Tô tiểu thư, chúng ta có duyên như vậy, đêm nay nhất định phải cùng nhau uống vài ly?"
"Tôn tổng, tôi không biết uống rượu."
"Đi cùng người khác thì uống được, cùng tôi liền không biết uống?" Tôn Đạt trầm mặt xuống, nhìn về phía Triệu chủ biên: "Là cảm thấy tôi đây không đủ tư cách, hay là..."
"Làm sao có thể, hôm nay Ngôn Ngôn có chút không thoải mái." Triệu chủ biên bận rộn ra mặt dàn xếp, lại nói với Tô Mặc Ngôn: "Không cần uống nhiều quá, uống một ly là được."
Tô Mặc Ngôn tạm nhịn, tay phải nhấc rượu lên, uống một ly, trên tay nàng đeo nhẫn ở ngón áp út, phàm là chú ý một chút thì không khó phát hiện, Tô Mặc Ngôn là hoa đã có chủ.
Nhưng luôn có những người không quan tâm đến những thứ này.
"Uống rất giỏi! Nếu không khoẻ, Tô tiểu thư lấy trà thay rượu tôi rất sẵn lòng."
Tô Mặc Ngôn cảm thấy buồn nôn.
Cơm nước xong xuôi, ngay sau đó là tăng hai vui chơi giải trí, Tô Mặc Ngôn trực tiếp từ chối.
"Mặc Ngôn." Triệu chủ biên kéo nàng qua một bên, khuyên nhủ: "Cô cái gì cũng tốt, chỉ duy tính tình là phải thay đổi một chút, có thể đừng làm việc tuỳ hứng hay không?"
"Tôi tuỳ hứng?" Tô Mặc Ngôn hỏi lại: "Đêm nay cô đưa tôi tới đây, xem tôi là loại người nào?"
"Cô đừng bướng bỉnh như vậy được không? Tất cả đều vì công việc." Triệu chủ biên hết lời: "Coi như cô giữ cho tôi chút mặt mũi, nếu còn tiếp tục kéo dài, chắc chắn không còn cách nào thành công. Mặc Ngôn, coi như tôi nhờ cô. Đi với tôi, mọi việc đều giao cho tôi, tôi có thể để cô thiệt thòi sao?"
Dựa vào năng lực của Tô Mặc Ngôn, người bình thường thật sự không cách nào khiến nàng lãnh thiệt thòi.
Triệu chủ biên nài nỉ hết mực, Tô Mặc Ngôn không còn cách khác đành thuận theo, mà cuộc gặp gỡ xã giao lần này, quả thực như trong suy nghĩ của nàng, không đơn giản như vậy.
"Một tiểu cô nương làm thợ chụp ảnh, không mệt sao?" Tôn Đạt ngồi bên cạnh Tô Mặc Ngôn, nàng im lặng không đáp lời: "Chiếc nhẫn...Là bạn trai cô tặng a? Nếu tôi là bạn trai cô, chắc chắn sẽ không nỡ bỏ cô ra..."
Tô Mặc Ngôn cảm thấy có một bàn tay núc ních khoác lên vai mình, từ từ ôm...
Không nhịn được nữa, mượn ánh đèn mờ, Tô Mặc Ngôn trở tay khẽ chụp, trực tiếp vặn một cái đả thương đối phương, ngay sau đó hung hăng trả cho hắn một cái tát, lại tưới ly rượu trên đầu: "Buồn nôn."
"Cô!" Những người có mặt đều giật mình kinh hãi, Tô Mặc Ngôn cầm túi lên, nghênh ngang rời đi...
Hiện trường hỗn loạn.
Ngày hôm sau, văn phòng tổng biên tập.
"Tô Mặc Ngôn, cô có biết người hôm qua cô đắc tội là ai không!"
"Tôi không quan tâm hắn là ai."
Chủ biên lau trán: "Cô thật sự muốn chọc tôi tức chết, đều bị cô làm hỏng..."
"Vậy xin hỏi, cô cảm thấy tôi nên làm thế nào?" Tô Mặc Ngôn cười lạnh: "Nếu cô là tôi, có phải sẽ để hắn sờ, để hắn ôm, để hắn hôn?"
Chủ biên nghẹn lời, về sau trả về giọng điệu hiền lành: "Lần này tôi không giúp được cô...."
Bởi vì Tô Mặc Ngôn tặng cho hắn một cái bạt tai, đánh tan mối làm ăn của tạp chí, cũng thuận tiện đánh rơi công việc này. Vốn không có gì tiếc nuối, nàng nghĩ đến chuyện từ chức, không phải ngày một ngày hai.
Hơn năm giờ chiều, trời đã chuyển tối.
Trên đường người đến người đi, muôn hình muôn vẻ.
Tô Mặc Ngôn vừa đi vừa cười lạnh trong lòng, từ lúc nào nàng đã nghèo túng đến tình trạng này? Không cần mặt mũi, mang mặt nạ đi o bế người khác. Cho tới bây giờ Tô Mặc Ngôn chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình thành ra như vậy, những chuyện vừa xảy ra, là sự tình nàng đã từng chán ghét xem thường nhất trong quá khứ.
Thời điểm ngang nhà sách bên đường, Tô Mặc Ngôn đi vào, sách du lịch của mẹ nàng đã được xuất bản, bày ở vị trí được xem là dễ thấy, Tô Mặc Ngôn mua một quyển, ngồi trên ghế dài chầm chậm xem, lật từng trang là những bức hình chính tay mẹ nàng chụp, bỗng nhiên xúc động: "Mẹ, con rất vô dụng đúng không."
Sống hai mươi lăm năm, cuộc sống rối loạn, điều "Thành công" duy nhất, đại khái là đủ may mắn để gặp được Úc Dao.
Đúng vậy a, nàng còn có cán bộ kỳ cựu của mình.
Trở về chung cư, Tô Mặc Ngôn vừa mở cửa ra, mùi thức ăn thơm phức xông vào mũi, Úc Dao bưng dĩa đồ ăn từ bếp đi ra, trên eo còn buộc tạp dề: "Rửa tay ăn cơm, chị làm mấy món em thích."
Tô Mặc Ngôn đổi giày, cởi áo khoách để qua một bên, cười cười: "Ân..."
Phản ứng của nàng so với tưởng tượng lãnh đạm hơn rất nhiều, tựa hồ đã quên hôm nay là ngày gì. Úc Dao tháo tạp dề, đi đến trước mặt Tô Mặc Ngôn, vuốt tóc nàng: "Có chuyện gì sao? Công việc không tốt?"
Bởi vì hiểu rất rõ Tô Mặc Ngôn, Úc Dao đoán một lần liền chuẩn...
- -------------------------