Trong nháy mắt, các nàng đã kết hôn hơn một năm.
Hôn nhân không đơn giản, cũng không phức tạp.
Tô Mặc Ngôn cảm thấy, có lẽ vì yêu đương với Úc tổng, cho nên thời gian trôi qua nhanh hơn, có loại cảm giác "Vợ chồng già", đương nhiên, cũng không thiếu được ngọt ngào.
Hai người các nàng, vừa vặn bổ sung thiếu sót cho đối phương.
Bởi vì Úc Dao, Tô Mặc Ngôn an ổn ở lại một chỗ, không còn phiêu bạt khắp nơi vô định. Dù cho cuộc sống hiện tại tuần hoàn lặp đi lặp lại, nhưng mỗi ngày Tô Mặc Ngôn đều rất hưởng thụ.
Có khi buổi sáng tỉnh dậy, nàng sẽ nhìn Úc Dao nằm bên gối cười ngây ngô, trước kia luôn cảm thấy đối phương phải biết văn hoa ngọt ngào dỗ dành mình mới là lãng mạn, sau khi kết hôn mới phát hiện, hai người bên nhau một ngày ba bữa, một năm bốn mùa, đều là lãng mạn. Lúc trước mẹ nàng dạy, thời điểm tâm trạng không tốt hãy đi ra ngoài, nhìn thế giới rộng lớn, sẽ phát hiện nỗi phiền não của mình đích thực nhỏ bé. Hiện tại, những khi tâm trạng không tốt, Tô Mặc Ngôn liền thích ôm Úc Dao, nàng đã tìm được người hứa sẽ bên nàng suốt quãng đời còn lại, một chút phiền não có tính là gì?
Theo một nghĩa nào đó mà nói, Úc Dao chính là thế giới mà nàng từng hướng tới.
Úc Dao mở mắt, quả nhiên bắt gặp Tô Mặc Ngôn nhìn mình cười ngây ngô, cô đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng, cũng cười dịu dàng nhìn đối phương: "Dậy sớm như vậy, ngủ không ngon sao?"
"Ngủ ngon." Tô Mặc Ngôn bắt lấy tay Úc Dao, kéo đến bên môi hôn một cái, chuyển thân sát tới, nhỏ giọng ngọt ngào: "Có chị đương nhiên ngủ ngon."
Thần gió thổi tấm màn cửa bay bay.
Mặt trời lên cao, gian phòng lấp kín ánh nắng tươi đẹp.
Căn nhà mới này, phòng ngủ lớn hơn trước rất nhiều, giường cũng rộng, còn có tủ quần áo cực kỳ lớn, hai người đều thích chưng diện, tủ quần áo cũ quả thực không đủ dùng. Trong tủ, Úc Dao vẫn sắp xếp tỉ mỉ quần áo theo màu sắc, có điều Tô Mặc Ngôn đi vào, chốc lát liền rối tung rối mù, nói bao nhiêu lần cũng không thay đổi. Tô Mặc Ngôn vừa đến, đã chữa cho Úc Dao khỏi chứng ám ảnh cưỡng chế.
Trong phòng ngủ treo tấm hình các nàng đón hoàng hôn và bình minh, đẹp đến mức tựa như tranh mẫu. Mặc dù ảnh cưới càng thêm kinh diễm, nhưng Tô Mặc Ngôn và Úc Dao đều thích hai tấm ảnh này hơn.
Mỗi khi nhìn thấy, trong lòng không khỏi cảm khái.
Một ngày nào đó các nàng sẽ già đi, cảnh xuân tươi đẹp không còn, chỉ mong vẫn có thể cùng nhau ngắm mặt trời hết mọc lại lặn, bên nhau lâu dài, tâm tình tươi đẹp.
Ba mươi lăm tuổi, Úc Dao chờ được người mình muốn chờ, đi đến cuộc sống cô từng mong muốn. Cùng người mình yêu an an ổn ổn sống cùng một chỗ, mỗi ngày thức giấc đều thấy nụ cười của nàng, nỗi cô độc triệt để đã từng nếm trải, bây giờ cách cô càng ngày càng xa.
"Chị ngủ thêm đi, em làm bữa sáng." Tô Mặc Ngôn ôm Úc Dao một hồi, chuẩn bị rời giường.
Úc Dao ôm chặt eo nàng không chịu buông: "Ngoan như vậy?"
"Đúng vậy a." Tô Mặc Ngôn vuốt vuốt lưng Úc Dao, mèo khen mèo dài đuôi: "Ai bảo chị cưới được cô vợ tốt."
Úc Dao cười cười buông lỏng, lại thư thư phục phục nhắm mắt lại, không đầy một giây, cánh môi mềm mại lả lướt nhẹ nhàng rơi xuống môi cô.
Muốn nói thay đổi lớn nhất trước và sau khi kết hôn, đại khái là Tô Mặc Ngôn càng ngày càng trưởng thành, càng thảo vát, càng thấu hiểu. Sau khi kết hôn, ngược lại Úc Dao trở nên lười biếng tuỳ ý đôi chút, bình thường làm việc áp lực, về tới nhà không tự chủ gỡ xuống, trước kia tan làm trở về chỉ có một mình, hiện tại hai người quây quần, là cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Thời điểm một người cô độc, không quen nằm ỳ ngủ nướng, mười mấy phút sau, Úc Dao rửa mặt xong, giẫm dép lê rời khỏi phòng ngủ.
Tô Mặc Ngôn mặc cái váy ngủ gợi cảm thắt eo đang chiên trứng, mái tóc lười biếng kẹp trên đầu, lộ ra bờ vai thon gầy trơn bóng, làn da trắng nõn trong suốt, cơ hồ không có chỗ nào để chê.
Các nàng bên nhau hai năm rưỡi, nhưng thói quen thích trêu ghẹo Úc Dao vẫn không đổi, trước mặt Úc Dao, Tô Mặc Ngôn âm thầm gợi cảm, khi thì bại lộ đường nét mềm mại, khi thì phơi bày đôi chân thon dài, nàng thích nhìn Úc tổng một mặt cao lãnh cấm dục nói: "Đừng nháo". Kết quả "Miệng nói không nhưng thân thể thành thật", luôn luôn không chịu nổi, sau đó lộ rõ bản tính.
Tô Mặc Ngôn luôn nói Úc Dao không có tình thú, Úc Dao muốn nói, kể từ khi đi theo Tô Mặc Ngôn, xưa nay không còn biết mấy chữ thiếu khuyết tình thú viết thế nào.
Ấn tượng sâu nhất là lần sau khi các nàng đăng ký kết hôn không lâu, Úc Dao đi công tác một tuần lễ, Tô Mặc Ngôn một mình ở nhà cô đơn tịch mịch, chờ mãi đến cuối tuần, thầm nghĩ khổ tận cam lai, nào biết được Úc tổng vừa về đến nhà lại lao vào phòng đọc sách xử lý công việc. Hơn mười một giờ vẫn chưa xong, Tô Mặc Ngôn nhịn không được, vì vậy mượn cớ bưng trà bánh tiến vào phòng, trực tiếp ngồi trên đùi Úc Dao, không biết xấu hổ bắt đầu quần áo, ánh mắt yêu mị mong chờ phản ứng của người kia.
Úc Dao biết rõ Tô Mặc Ngôn cố ý, chỉ cần đẩy được nàng ra ngoài, Tô Mặc Ngôn tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng...Cô lại vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện, chiều theo Tô Mặc Ngôn. Ném di động sang một bên, Úc Dao không nói lời nào, hôn lên...
Nhung nhớ cùng khát vọng đồng loạt lao tới.
Tô Mặc Ngôn bị Úc Dao ôm, ép vào bàn sách, còn không kịp chuẩn bị, trong nháy mắt nhịp tim tăng nhanh. Các nàng không có ý định khắc chế, thuận theo cảm xúc mà làm, quên đi thời gian cùng địa điểm.
Từ bàn đọc sách, đến phòng tắm, rồi trèo lên giường, Tô Mặc Ngôn vì hành vi của mình mà nếm trải dư vị vô tận.
Úc tổng xấu bụng, rõ ràng cố ý đùa giỡn, mỗi lần Tô Mặc Ngôn chủ động, đều muốn câu dẫn "Cái kia", đến cuối cùng lại bị Úc Dao trêu đùa đến sức cùng lực kiệt.
Có điều cho dù như vậy, Tô Mặc Ngôn vẫn là đến chết không đổi...Nàng không để ý Úc Dao khi dễ mình, nói là khi dễ, thật ra phần lớn thời gian trên giường Úc Dao đều ôn nhu đến tận cùng.
Bữa sáng đơn giản đặt trên bàn, thời điểm kết hôn được một năm, Bạc An Kỳ và Minh Mạn đều nói Tô đại tiểu thư càng ngày càng có tố chất vợ hiền dâu đảm.
"Sáng nay cùng em dạo phố, xế chiều đến đón Tiểu Hoa, con bé muốn gặp dâu tây và Điềm Đồng." Tô Mặc Ngôn vừa ăn vừa lẩm bẩm kế hoạch hôm nay.
"Đón Tiểu Hoa tới chơi hai ngày đi, ngày mai chúng ta cũng nghỉ ở nhà." Úc Dao nhìn ra, Tô Mặc Ngôn thật tâm thích trẻ con, đừng nhìn nàng bình thường không biết chăm sóc người khác, trái lại dỗ trẻ con rất thành thục, giỏi hơn cô rất nhiều.
Năm nay Tiểu Hoa sáu tuổi, trải qua mấy lần trị liệu, thính lực cơ bản gần như khôi phục hoàn toàn, đã có thể tiến hành mấy câu giao tiếp phổ thông, tháng chín năm nay, sẽ đi học tiểu học.
Đối với Tô Mặc Ngôn, hai bà cháu Tiểu Hoa một mực cảm tạ, ngay từ đầu nếu như không phải Tô Mặc Ngôn duy trì tiếp sức viện phí, thì Tiểu Hoa sẽ không có cơ hội tiến hành trị liệu sớm như vậy, tuổi càng lớn chữa trị càng khó khăn, nếu không làm sớm khả năng cả đời này không cách nào nghe nói được.
"Chào Tô a di, chào Úc a di." Bởi vì nếm qua nỗi khổ khác bạn đồng trang lứa, Tiểu Hoa có phần yên tĩnh hiểu chuyện.
"Tiểu Hoa càng ngày càng xinh." Tô Mặc Ngôn sờ sờ đầu Tiểu Hoa: "Có phải đi học có rất nhiều bạn thích con không?"
Tiểu Hoa thẹn thùng cúi đầu.
Úc Dao trừng Tô Mặc Ngôn một chút, yếu ớt, nói: "Đừng nói với trẻ con những chuyện không có tác dụng."
"Sao lại không có tác dụng..." Tô Mặc Ngôn bĩu môi.
Mặt trời dần lui, ánh chiều tà chiếu vào gian phòng.
Úc Dao ở trong bếp nấu canh, vừa đi ra bàn ăn, nhìn thấy Tô Mặc Ngôn và Tiểu Hoa ngồi trên thảm nhung, cầm đồ chơi chơi với mèo. Tô Mặc Ngôn nắm bàn tay nhỏ, dạy bé con từ từ vuốt vuốt đầu mèo. Trước mặt trẻ con, tính cách Tô Mặc Ngôn biến hoá đến vô cùng ôn nhu, cười cũng thế.
Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn lại hướng phòng bếp, phát hiện Úc Dao đang theo dõi mình.
"Tiểu Hoa ngoan, chơi với mèo a." Tô Mặc Ngôn hôn lên má bé con: "Dì đi giúp Úc a di nấu cơm."
Tiểu Hoa gật gật cái đầu nhỏ: "Dạ."
Úc Dao thấy Tô Mặc Ngôn hướng mình đi tới, quay người đi vào bếp. Tô Mặc Ngôn tiến vào ôm chặt Úc Dao từ phía sau, dính lấy nhau đứng như vậy.
"Quy củ chút." Úc Dao vỗ vỗ bàn tay Tô Mặc Ngôn vòng trước eo mình.
Tô Mặc Ngôn dặt cằm trên vai, nũng nịu hỏi: "Không phải giận em rồi chứ?"
"Giận em cái gì?"
"Cuối tuần em bồi Tiểu Hoa, không chăm sóc chị." Úc Dao kéo tay Tô Mặc Ngôn, quay người: "Lớn như vậy rồi, nói chuyện đứng đắn đi a? Mau giúp chị rửa rau."
Tô Mặc Ngôn mân mê bờ môi: "Hôn em một cái."
Úc Dao trợn mắt ghét bỏ nhìn, tiếp tục làm việc của mình.
Tô Mặc Ngôn: "..."
Thật ra công việc của các nàng đều rất bận, phần lớn các bữa ăn đều do người giúp việc phụ trách, nhưng Tô Mặc Ngôn thích ăn đồ Úc Dao nấu, Úc Dao rảnh rỗi liền xuống bếp làm cơm.
Tô Mặc Ngôn rửa sạch nguyên liệu, Úc Dao thái thịt, hai người phối hợp ăn ý.
Yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên Úc Dao hỏi: "Em thích trẻ con không?"
"Đương nhiên thích, đáng yêu biết bao nhiêu." Tô Mặc Ngôn vừa rửa rau vừa trả lời.
Nhớ tới vừa rồi nhìn thấy Tô Mặc Ngôn ôm Tiểu Hoa, trên mặt vui cười, Úc Dao quay đầu hướng Tô Mặc Ngôn: "Chúng ta sinh em bé, được không?"
Nước trong vòi chảy vào bồn ào ào, lời Úc Dao nói, Tô Mặc Ngôn tựa như nghe rõ, lại giống như mơ hồ, dứt khoát tắt vòi nước: "Chị nói..."
"Chúng ta sinh em bé a?" Úc Dao nhắc lại, cô biết Tô Mặc Ngôn nhất định nguyện ý, trước đó mỗi khi dạo phố, ánh mắt nàng ngập tràn hâm mộ, không cách nào rời khỏi cặp vợ chồng mang theo baby. Mà mẹ Úc cũng hơn một lần bóng gió nói qua chuyện này.
"Được." Tô Mặc Ngôn cười rạng rỡ, nàng cũng từng nghĩ tới, chỉ là chưa từng đường đường chính chính thảo luận với Úc Dao, nghĩ đi nghĩ lại, Tô Mặc Ngôn chuyển hướng: "Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?"
"Nếu như chúng ta có em bé rồi, vạn nhất chị thương Bảo Bảo hơn, đối tốt với Bảo Bảo hơn em thì phải làm sao? Em sẽ ghen a."
Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn lắc đầu không còn gì để nói, nào có người lớn nào so đo với trẻ con? Đã hai mươi bảy tuổi, chẳng khác gì em bé.
Úc Dao cười cười: "Nếu sinh em bé, chị muốn sinh đôi."
"Em nói nghiêm túc." Tô Mặc Ngôn nghiêm túc nói: "Cho dù chúng ta có Bảo Bảo, chị cũng phải đặt em ở vị trí thứ nhất."
- -------------------------