Nam nhân kia nhìn thấy Tử Hàm cũng không kinh hoảng, môi mỏng lại lộ ra một nụ cười tà khí, người cũng mau như tia chớp đánh úp về phía Tử Hàm.
Tử Hàm nhìn trong mắt của nam nhân xa lạ kia thấy được... Mê luyến, nam nhân đưa tay về phía nàng.
"A!" Tử Hàm kinh hô một tiếng, liên tiếp lui về phía sau.
Nam nhân kia thấy Tử Hàm muốn chạy trốn, nét mặt nháy mắt biến thành vô cùng hung ác nham hiểm, thân hình ngoài dự đoán tới gần Tử Hàm, ngón tay thon dài lưu loát giữ ở cổ họng Tử Hàm.
Tử Hàm cứ như vậy bị bắt giữ trong lòng nam nhân kia, thắt lưng bị cánh tay nam nhân kia ôm chặt, dường như muốn đem eo của nàng cắt đứt.
Trên khuôn mặt nam nhân hiện lên thần sắc làm người ta khó hiểu, cúi đầu ở cổ nàng gian xảo hít một hơi thật sâu, âm thanh trầm thấp nói: "Ngươi rốt cục đã trở lại trong ngực của ta!"
Có ý tứ gì, cái gì trở lại trong lòng ngực của hắn, bọn họ căn bản là không quen biết, Tử Hàm còn chưa kịp nghĩ lại, thân thể đột nhiên nhẹ nhàng, nam nhân kia đã kẹp lấy nàng thi triển khinh công cực nhanh mà đi.
"Buông, buông!" Miệng Tử Hàm kêu to, trong lòng âm thầm khẽ nguyền rủa, nam nhân này muốn chết sao, hôm nay nhất định phải cho ngươi thấy, thời điểm liều mạng giãy dụa thân thể, trong tay đã có vài sợi tóc đen, thời điểm đang muốn ra tay.
Chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng hô vội vàng của Triển Vân: "Buông nàng ra!" Trong lòng Tử Hàm cảm thấy ấm áp, vì Triển Vân không bỏ rơi nàng.
Nam nhân không quên nhìn trên mặt Tử Hàm, nhưng cũng không quên kèm hai bên Tử Hàm, thân nhẹ như chim yến bay lên rừng cây rậm rạp bên kia, dưới chân nhẹ nhàng nhún, liền tự nhiên bay đi.
Vẻ mặt Triển Vân lo lắng cùng tức giận, không cam lòng yếu thế đuổi theo Tử Hàm, sự tĩnh lặng trong rừng cây bởi vì ba người quấy nhiễu mà làm vô số chim chóc bay lên, phát ra từng tiếng kêu sợ hãi. Đầu cành lay động, đã tràn ngập sát khí.
Cho dù khinh công của nam nhân kia cực kỳ tốt, nhưng lâu cũng không chống đỡ hơn được Triển Vân không bị trói buộc (ko khiêng ai).
Sau vài hiệp đuổi theo, tay Triển Vân nắm một thanh kiếm, ngăn cản đường đi của nam nhân kia.
Tử Hàm bị nam nhân kia giam cầm chặt chẽ trong ngực, đôi mắt sợ hãi nhìn Triển Vân, nàng thấy kiên quyết trong mắt Triển Vân, kiên quyết phải cứu nàng ra, giống như có thể vì nữ nhân mình yêu thương lo lắng mà không chú ý tất cả, ánh mắt kia của Triển Vân, khiến người ta động tâm.
Triển Vân chỉa mũi kiếm vào nam nhân, tức giận nói: "Buông nàng ra."
Mặt nam nhân kia có vẻ tà mị, lộ vẻ cười khinh thường, con ngươi hung ác nham hiểm nhìn Triển Vân, "Có bản lĩnh lại đây đoạt người."
"Muốn chết!" Kiếm gió của Triển Vân sắc bén, nhướng chân một chút, bay về phía nam nhân kia cùng Tử Hàm.
Mà mặt nam nhân kia mang nụ cười không chút để ý, tay ôm chặt vòng eo Tử Hàm, đột nhiên buông ra.... Thân thể Tử Hàm tựa như diều bị đứt dây, từ trên cây cổ thụ bay xuống phía dưới.
"A!" Tử Hàm kêu sợ hãi, cao như vậy ngã xuống, không phải chết chắc sao!
"Nha đầu!" Triển Vân kinh hô một tiếng, phương hướng bóng dáng biến đổi, dùng hết sức, hướng phía Tử Hàm rớt xuống bay theo.
Triển Vân la lên lại thân thiết ấm lòng như vậy, nàng không thể dùng khinh công, chỉ có thể dùng cặp mắt mang theo vài phần sợ hãi liều lĩnh nhìn hướng Triển Vân bay tới nàng, trong lòng mắng cái tên nam nhân thần kinh kia, lại mong mỏi Triển Vân có thể tiếp được nàng.
Ngay trong nháy mắt này, Tử Hàm thấy được ở trên đầu cành, trong tay nam nhân kia ngân quang chợt lóe, trong lòng Tử Hàm thầm kêu không tốt, hô lớn: "Triển Vân cẩn thận, không cần lo cho ta!"
Thời điểm Tử Hàm hô to, thừa thời cơ, phát ra sợi tóc trong tay, tuy nhiên nó bị thân thể Triển Vân bay đến ngăn trở.
Mà giờ khắc này nam nhân kia đi lại với tốc độ nhanh hơn nàng...... Hết thảy đều chậm.
Triển Vân một lòng muốn tiếp được Tử Hàm, vì tiếp được nàng, đã cho nam nhân kia thời cơ đánh lén, thân thể rung rung một chút sau đó chính hắn không khống chế được rơi xuống phía dưới.
Không! Tử Hàm rên rỉ trong lòng!
Mà thân thể nàng rơi xuống, đã bị...nam nhân chết tiệt một phen giữ vào trong lòng, nàng trơ mắt nhìn, thân hình cao lớn của Triển Vân đụng chạm thân cành cây lâu năm, phát ra tiếng gãy, cuối cùng bùm một tiếng rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thật lớn, làm cho Tử Hàm gắt gao đau xót, khàn giọng hô to: "Vương gia......!"
Thân hình cao lớn của Triển Vân giống như bị ném dập nát, không thể nhúc nhích trong miệng trào ra máu tươi, ánh mắt mỏng manh, nhìn Tử Hàm, vươn tay còn muốn đem nàng cứu trở về.
"Vương gia!" Tử Hàm thống khổ la lên, vùng vẫy, tâm lần đầu tiên cảm giác được đau, lần đầu tiên cảm giác được, Triển Vân lại để ý nàng như vậy.
Nhưng thân thể Triển Vân không cách nào nhúc nhích, bởi vì bị nam nhân kia ám sát, hoặc là vì từ chỗ cao rơi xuống té bị thương, hắn chỉ có thể dùng cặp mắt mang theo tia không cam lòng cùng thống khổ nhìn ánh mắt nàng, nhìn nàng bị nam nhân kia mang theo bay khỏi chỗ này.
"Vương gia, Vương gia!" Mà trong rừng cây ở chỗ bọn họ còn khắc sâu tiếng người kêu Triển Vân.
Tử Hàm biết, thủ hạ của Triển Vân tìm tới!
......
Thân ảnh bay xa, rời xa tầm mắt Triển Vân, Tử Hàm không biết hắn là sống hay là chết, chỉ có người chết mới có thể biết thân phận của nàng, giờ phút này cũng không cần bận tâm bị Triển Vân biết nàng biết võ công, âm thầm giết nam nhân này, không có người biết.
Tử Hàm mờ ám chuyển động định giết người, đang muốn hết sức ra tay, đột nhiên nhìn đến từ nơi không xa chạy tới hai gã nam nhân mặc áo đen, kèm hai bên nam nhân ôm mình, chắp tay nói: "Chủ tử, trở về thành đi, nơi đây không nên ở lâu."
Sau khi người tới nói xong lời này, lại từ trong rừng bay ra hơn mười người, người người ánh mắt tinh nhuệ, bóng dáng lưu loát, vừa thấy liền biết là võ công không kém.
Tử Hàm thu tay lại, án binh bất động, chính là dùng con ngươi tức giận nhìn nam nhân ác độc bên người này.
Hắn rốt cuộc là người nào, võ công của hắn rất mạnh, nhưng Triển Vân cũng không yếu, nếu không phải hắn giở thủ đoạn hèn hạ, Triển Vân cũng sẽ không trúng chiêu.
Người nam nhân này rất biết bắt lấy nhược điểm người khác, hắn là nhìn ra Triển Vân nhất định sẽ liều lĩnh cứu nàng, cho nên hắn mới có khe hở ám sát Triển Vân, người nam nhân này thật sự là âm hiểm đến cực điểm.
Tử Hàm càng nghĩ càng tức giận, tức giận hô: "Ngươi là người nào, vì sao bắt ta, thả ta rời đi."
Chỉ thấy ánh mắt nam nhân kia hung ác nham hiểm, tà mị nói: "Ngươi vẫn là không nghe lời như vậy, muốn chạy trốn ta, lúc này đây ta sẽ không để cho ngươi rời khỏi ta."
Nói gì vậy, giống như bọn họ rất quen thuộc, Tử Hàm không khỏi mở to hai mắt nhìn, người nam nhân này khuôn mặt tà mị khó đoán còn có mê luyến, đúng là mê luyến, đối một cái nữ nhân yêu mến mê luyến, nhưng nàng cũng không phải là nữ nhân hắn âu yếm, không cần dùng ánh mắt mê luyến như vậy.
Tử Hàm định hung hăng đạp hắn một cước, cả giận nói: "Ngươi đang ở đây nói hươu nói vượn cái gì, ta căn bản không biết ngươi, buông ra!"
Tử Hàm chân đá, tay đánh, trút hết những không thoải mái trong lòng, thật lo lắng cho Triển Vân.
Hận, hận thân phận nằm vùng của mình, hận mình không thể quang minh chính đại sử dụng vũ lực, bại lộ thân phận.
"Vẫn là không nghe lời như vậy, xem ta trở về xử lý ngươi!" Trong giọng nói của nam nhân thậm chí có ý sủng nịch.
Tử Hàm trợn mắt mà chống đỡ, bất đắc dĩ gầm nhẹ nói: "Lỗ tai ngươi điếc sao, ta nói ta không biết ngươi!"
Nhưng nam nhân đối Tử Hàm quyền đấm cước đá lơ đễnh, vẫy tay đối những người đó nói: "Quay về!"
"Dạ!" Mười mấy người chắp tay, nhóm người tách ra một nửa đi phía trước mở đường, một nửa khác, theo ở phía sau bảo vệ.
Tử Hàm nhìn ra được nam nhân bắt nàng có thân phận đặc biệt, trong lòng đột nhiên nổi lên ý nghĩ tìm tòi đến tột cùng.