Phủ tướng quân, khắp nơi đều chìm ngập trong một màu máu đỏ tươi. Tống Đào mặc dù có công phu không tệ, nhưng cũng không cách nào chạy trốn. Tuy không cam tâm nhưng kết quả hôm nay đều đã được định trước, dù ai cũng không thể thay đổi.
Trong một cùng một ngày, Tống Đào bị phán tội danh dâm loạn tập thể, tru di cửu tộc. Lưu lại trên sử sách viết: Tống Đào tụ tập dâm loạn. Lục vương phi đem toàn bộ cấm vệ quân bao vây, tiêu diệt sạch Tống gia....
Mặt trời lặn về phía tây, làm đỏ rực cả một vùng trời. Trong phủ tướng quân, binh lính dọn dẹp sạch sẽ các thi thể, rồi sau đó khóa cửa rời đi.
Lục vương phủ, Bạch Băng vừa cười vừa ăn, Xích Liên Triệt ngồi đối diện nở nụ cười nhìn tiểu nhân nhi miệng dính đầy dầu mỡ, thầm nghĩ một chiêu này thật đúng là tuyệt vời!
“Ngươi có cảm thấy ta rất tàn nhẫn hay không?” Bạch Băng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang cười của Xích Liên Triệt.
“Tại sao lại nói là tàn nhẫn, tội dâm loạn tập thể vốn là phải tru di cửu tộc mà. Ngươi, cái con mèo nhỏ này, thật không ngờ lại có thể nghĩ ra được mưu kế đó“. Xích Liên Triệt đứng dậy đi tới bên cạnh Bạch Băng, trong giọng nói tràn đầy mùi vị cưng chiều.
Trong chiều chia ra ba phần thế lực, hôm nay đã thu hồi được hai phần. Hơn nữa còn diệt trừ được Tống Đào, khiến cho hoàng hậu và Vương Lượng sẽ phải tạm thời thu bớt tay lại. Mà tất cả những chuyện này đều là công lao của tiểu vương phi nhà hắn.
“Chỉ cần ta nhìn thấy không vừa mắt, ta đều nhổ cỏ vứt bỏ tận gốc“. Bạch Băng cười hết sức ngông cuồng, kiếp trước nàng vốn là con người như vậy và kiếp này cũng sẽ như thế.
“Vậy sau này ta cũng nên cẩn thận, nếu ngày nào đó ái phi nhìn thấy vi phu không vừa mắt, có phải hay không cũng sẽ nhổ bỏ ' cây cỏ' của ta tận gốc“. Xích Liên Triệt lời nói mập mờ, dùng cái này 'cùng' cái đó để trêu chọc Bạch Băng.
-------------
Nửa tháng sau.
Học viện Đế Ma là học viện nổi danh nhất trên toàn bộ đại lục. Trong học viện này có vô số con nhà hoàng thất quyền quý, thiên kim tiểu thư theo học.
Trên đường đi tới học viện Đế Ma vô cùng tấp nập, vì hôm nay là ngày bắt đầu thu nhận học viên ba năm một lần. Toàn bộ đại lục có sáu quốc gia, mà tất cả mọi người trên sáu quốc gia đều có thể ghi danh tại học viện Đế Ma.
Mới sáng sớm tinh mơ, trước cửa học viện đã tụ tập rất nhiều mỹ nữ trẻ tuổi, ăn mặc quần áo sang trọng đẹp đẽ. Chỉ nhìn thôi cũng biết không phải là nhân vật bình thường.
Thời gian rất nhanh, thoáng cái đã tới buổi trưa. Cửa học viện chen chúc toàn người, đến nỗi nước chảy cũng không lọt qua nổi.
“két” cửa chính học viện mở ra, trong nháy mắt tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Ba vị nam tử trẻ tuổi từ bên trong đi ra, trên người tản ra hơi thở chững chạc mang theo khí thế trấn áp. Tu vi này rõ ràng là người bình thường không thể nhìn thấu.
“Hôm nay là dịp ba năm một lần học viện Đế Ma thu nhận học sinh. Bây giờ chính thức bắt đầu, mời các vị tiến lên nhận lấy mã số thẻ bài của mình. Sau khi trải qua kiểm tra nếu ai không đạt, vậy thì ba năm sau hãy quay lại!” Người phát ngôn vẻ mặt bình tĩnh nói xong thì quay về khu vực rộng rãi bên trái, bắt đầu phát số.
Đang lúc mọi người ở đây đứng nhận thẻ bài, một hồi tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Mọi người theo tiếng động nhìn lại, thì thấy một chiếc xe ngựa màu vàng đang cấp tốc đến gần. Trên đỉnh xe ngựa được khảm một viên bảo thạch khổng lồ, khiến mọi người xôn xao ầm ĩ, nhìn chằm chằm chiếc xe đang từ xa đến đây.
Tất cả đều hoài nghi, không biết người ngồi bên trong xe ngựa là người phương nào?.
Chiếc xe ngựa màu vàng kia cuối cùng cũng tới cửa, rồi từ từ dừng lại.
“Chủ tử” Người đánh xe cung kính nhấc lên màn xe. Không đợi mọi người kịp nhìn kỹ thì một bóng dáng nhanh như chớp đã xuống xe ngựa.
“Người này không phải là Lục vương gia sao?“. Kèm theo tiếng kêu là những ánh mắt sợ hãi của mọi người.
Nghe vậy thì mọi người có cảm giác như sắp hôn mê. Lục vương gia có ai mà không biết, một người tài giỏi tuyệt thế nhất từ trước tới nay của Xích Nguyệt quốc, mười hai tuổi đã là đấu khí trung cấp, mười bốn tuổi đạt tới kiếm sĩ cao cấp, mười lăm tuổi cầm quân xuất chinh đánh cho địch quốc cụp đuôi chạy trốn.
Sự xuất hiện của Xích Liên Triệt liền đưa tới một trận bàn tán đầy kinh ngạc.
“Con mèo nhỏ, đến nơi rồi” Mọi người còn chưa hết kinh ngạc xong, liền nghe thấy một giọng nói như gió xuân mang theo vô cùng cưng chiều của Xích Liên Triệt.
Khiến đám đông đang xôn xao đều nghi ngờ, trong kiệu còn có người?.
Mọi người tò mò đều hướng vào trong xe nhìn, thì thấy một đôi tay nhỏ bé khô héo như thanh củi đưa ra bên ngoài. Trước không nói, nhưng chỉ nhìn thấy cái tay này cũng đủ khiến mọi người phải ngạc nhiên, đứa trẻ?.
Trong khi mọi người sốt ruột chờ đợi, chủ nhân của đôi tay kia cuối cùng cũng từ trong xe đi ra. Một đôi mắt mơ màng buồn ngủ chưa tỉnh, đưa tay khô héo lên dụi mắt, thấy Xích Liên Triệt thì cười cong khóe miệng. “Nhanh như vậy đã đến, ta vẫn còn muốn ngủ thêm một lúc nữa đấy“.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn vàng vọt của Bạch Băng, cùng với một đôi mắt to đã cảm thấy không phù hợp, nay lại cộng thêm nụ cười cong môi khiến cho hình ảnh khuôn mặt nàng càng thêm thê thảm không nỡ nhìn.
“Tham ngủ tới nỗi sắp biến thành tiểu Trư rồi“. Xích Liên Triệt điểm nhẹ lên mũi nàng, rồi đưa tay kéo vào trong ngực. Động tác thân mật này làm cho vô số nữ nhân đang đứng ở trong sân, phải điên cuồng ghen tị.
“Cô nương kia thật xấu xí“.
“Đúng vậy, người nam nhân kia quá xuất sắc, bên cạnh sao lại có một người xấu xí ngu ngốc như vậy“.
Âm thanh bàn tán vang lên, các vị cô nương đều dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn về phía Bạch Băng. Một người xấu xí như vậy mà cũng muốn vào học viện hay sao.
Nghe mấy cái âm thanh này, Bạch Băng cũng làm như không thấy. Nhưng lúc này ở trong đôi mắt của Xích Liên Triệt lại là một màu đen tối như trời đêm, ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn đám đông, không có thêm bất kỳ động tác nào khác, vậy mà lại làm cho người ta nhịn không được muốn thần phục dưới chân hắn.
Nhìn thấy ánh mắt này, mọi người đều ngậm miệng lại, lạnh quá, thật là khủng khiếp.
“Ta thật không yên tâm để cho ngươi ở lại chỗ này“. Xích Liên Triệt lắc đầu, có chút không nỡ. Mới được một lúc mà đã thế này, chỉ sợ sau này sẽ còn....
“Cuộc sống không thú vị, tìm chút niềm vui cũng tốt, ai thích thì cứ đến ta đều nhận hết“. Đôi mắt nhỏ của Bạch Băng nheo lại “Ngươi không phải còn có một tên ca ca là luyện dược sư ở nơi này sao? Không đối phó được thì ta đi tìm hắn chết thay“. Nàng nghe kể lại, Xích Liên Vũ trước kia từng nói xấu nàng.
“Ngươi ạ” Thật là tiểu tử thù dai.
“Ha ha, ta đã nói, học viện này làm ta rất hài lòng. Hơn nữa ta còn phải nhất định tiến vào Phong Lâm ma thú một lần“. Ánh mắt sắc bén của Bạch Băng tỏa sáng, nàng chính là vì Phong Lâm ma thú nên mới tới.
“Mã số đã lấy được, xin mời các vị đi đến vườn thú“. Người khảo hạch sau khi thông báo xong liền xoay người rời đi về phía trước dẫn đường cho các học viên.
“Vườn thú? Là nơi nào?” Bạch Băng ngẩng đầu không hiểu hỏi Xích Liên Triệt.
“Là nơi khảo hạch học viên, thông qua thi đấu với ma thú để phân chia lớp“.
“A, vậy nếu như đánh chết ma thú thì sao? Hoặc là ma thú đánh chết người?“. Đem ma thú đánh chết, chuyện này chẳng phải học viện sẽ bị tổn thất lớn sao.
“Gần đây còn chưa bao giờ xuất hiện qua chuyện học viên đã đem ma thú đánh chết” Xích Liên Triệt cười khẽ “Cuộc chiến nhân thú, chỉ cần học viên nhận thua thì thú sư sẽ tiến vào ngăn lại ma thú“.
“A, tâm lý đề phòng còn rất mạnh” Bạch Băng cười nói.
Từ trong khảo hạch vốn là mấy nghìn người ghi danh, nay chỉ còn mấy trăm người. Càng về sau bị loại lại càng nhiều.
“Vị kế tiếp Bạch Băng“. Chấp sự lêu lên, nhìn về phía Bạch Băng “Khiêu chiến ma thú cấp một“.
“Ma thú cấp năm“. Bạch Băng khóe miệng cong lên sửa lại.
Lời này vừa nói ra, khiến mọi người đều trợn to hai mắt. Ma thú cấp năm? Phần lớn nam tử còn chưa thể thông qua được ma thú cấp năm, vậy mà một tiểu cô nương mười ba tuổi lại kêu to muốn khiêu chiến với ma thú cấp năm. Đây khác gì làm loạn.
“Vị học viên này, ngươi xác định là sẽ tiếp nhận khiêu chiến ma thú cấp năm?” Người chấp sự cũng rất kinh ngạc, lần đầu tiên có nữ học viên khiêu chiến với ma thú cấp năm.
Nhìn dáng vẻ nhỏ gầy của nàng, hắn dám khẳng định là ma thú cấp một nàng cũng không thắng nổi, chứ đừng nói tới ma thú cấp năm. Đây không phải là muốn chết sao?.
“Ma thú cấp năm!” Bạch Băng lạnh lùng nhấn mạnh lời nói, nàng ngược lại rất muốn thử sức cùng tìm hiểu ma thú cấp năm xem nó có bao nhiêu lợi hại.
Chấp sự thấy Bạch Băng cố ý muốn khiêu chiến ma thú cấp năm, nên hắn cũng không nói thêm gì nữa: “Cuộc kế tiếp, Bạch Băng thi đấu với ma thú cấp năm Kim Tiền Báo“.
Chấp sự dứt lời, lần tỷ thí này liền được ấn định là ma thú cấp năm Kim Tiền Báo, làm cho mọi người vô cùng hả hê nhìn chằm chằm Bạch Băng.
Bạch Băng liếc mắt nhìn ma thú cấp năm được thả ra từ trong lồng, cảm thấy có vài phần tương tự với Kim Tiễn Báo Tử. Nếu không phải lỗ tai này giống với thỏ thì thật sự đã bị nàng xem thành tiểu báo.
“Rống rống......” Kim Tiền Báo hình như là bị giam giữ quá lâu, nên phát ra âm thanh cực kì tức giận và nhìn nhân loại với ánh mắt như nhìn kẻ thù.
Sau khi la hét, trong mắt nó phát ra ánh sáng, quay đầu nhìn về phía Bạch Băng. Bị loài người giam giữ đã đủ làm nó tức giận rồi, vậy mà hôm nay lại còn bị lôi ra chiến đấu. Nhưng cũng vừa đúng lúc, nó đang không có chỗ xả ra một bụng đầy tức giận, giờ gặp phải loài người nhỏ bé này... vậy hãy để nó xé nát nàng ta ra!.
Kim Tiền Báo bay lên nhào về phía trước, há mồm cắn tới. Với tốc độ bay cực nhanh này, khiến cho ánh mắt đang tập trung nhìn Bạch Băng của mọi người, đều cảm thấy trận này Bạch Băng không chết thì cũng bị thương nặng.
Ngay cả Xích Liên Triệt cũng có chút lo lắng, không phải hắn không tin vào năng lực của nàng, mà là hắn biết sự hiểu biết về ma thú của Bạch Băng là rất ít. Nếu không cầm cự được thì sợ là sẽ bị tàn tật.
Kim Tiền Báo chỉ còn một chút nữa là sẽ nhào tới trên người Bạch Băng, thì cùng lúc đó một bóng dáng như quỷ mị cúi xuống, di chuyển tới sau người Kim Tiền Báo. Không ai nhìn thấy rõ nàng làm như thế nào để tránh thoát, mà rõ ràng nàng đã thoát khỏi nguy hiểm đó chỉ trong nháy mắt.
“Có phải thật hay không vậy?” Những học viên đứng xem ở gần đó thì hết sức kinh ngạc, họ hoài nghi mắt mình vừa rồi có phải là có vấn đề hay không.
“Trời ạ, thật không thể tưởng tượng nổi, nàng ta lại có thể tránh được công kích của Kim Tiền Báo“. Kim Tiền Báo so với ma thú trước kia khảo hạch còn mạnh hơn, nó dựa vào tốc độ để tấn công, vậy mà nàng lại có thể tránh thoát. Có nghĩa là tốc độ di chuyển của nàng ta so với Kim Tiền Báo còn nhanh hơn?.
Kim Tiền Báo đánh không trúng Băng Băng, liền lật người hướng về phía Bạch Băng bất ngờ ra chiêu một lần nữa. Bạch Băng cười lạnh, cái tên ma thú cấp năm này so với Kim Tiền Báo ở hiện đại còn kém hơn, chỉ biết có mỗi bổ nhào mà cắn.
Vừa rồi Bạch Băng chỉ tránh né là vì muốn thử dò xét công kích của Kim Tiền Báo, nên mới không tiến hành đánh trả. Nhưng bây giờ nàng đã hiểu rõ tập tính của nó, nên không cần lãng phí thời gian nữa.
Người xung quanh nhìn một màn Trước mắt mà kinh hồn bạt vía. Mỗi lần Kim Tiền Báo nhào tới thì thân hình quỷ mị của Bạch Băng đều nhẹ nhàng tránh được.
“Rống...rống....” Kim Tiền Báo ngửa mặt lên trời kêu to, hoàn toàn trở nên điên cuồng, liên tiếp công kích Bạch Băng.
Thân hình Bạch Băng đứng thẳng, hàn ý tản ra khắp bốn phía, làm cho ngay cả hơi thở ở xung quanh cũng trở nên quái dị.
“Chấm dứt ở đây đi” Giọng nói như tảng băng lạnh lẽo rơi xuống, đột nhiên trong tay Bạch Băng xuất hiện ra một cái xích sắt màu bạc, giống như cây roi chín khúc.
Bóng dáng lúc ẩn lúc hiện không ngừng di động, làm mọi người không thể thấy rõ được vị trí của nàng. Mọi người không ngừng lau mắt, nhưng vẫn không nhìn thấy được kết quả cuối cùng, lại chỉ nghe thấy được tiếng kêu tê liệt vang dội khắp cả vườn thú của Kim Tiền Báo.
'Vụt' Cây roi của Bạch Băng quất mạnh vào trên người Kim Tiền Báo.
“Rống rống...rống.....” Trên người Kim Tiền Báo chi chít toàn những vết thương. Nó gào lên đầy đau đớn, làm chấp sự khảo hạch cùng đám người ở đây đều trợn tròn hai mắt. Làm sao mà càng nhìn lại càng thấy Kim Tiền Báo giống một con chó nuôi ở trong nhà hơn!.
Không thể không nói, uy lực của Kim Tiền Báo ở trong mắt mọi người không hề kém, vậy mà lại bị một tiểu cô nương mười ba tuổi đánh cho sứt đầu mẻ trán....
Dù sao đi nữa thì các nàng cũng thở phào một hơi, chứ nếu để cho các nàng đối đầu với ma thú cấp năm thì kết quả sớm đã....
“Mẹ nó, đây cũng quá mạnh mẽ rồi” Trong đám đông, có học viên rối rít mắng.
“Ma thú cấp năm này ở trong tay nàng chẳng khác nào chó nuôi trong nhà“.
“Đúng vậy, mà vũ khí trong tay nàng ta là cái gì vậy, làm sao mà ta vẫn chưa nhìn thấy bao giờ?”
“Đúng đấy, ta thấy xích sắt trong tay nàng thật lợi hại“.
Lúc nãy mọi người còn chưa kịp nhìn rõ ràng, nên bây giờ nhìn lại thì hoảng sợ. Kim Tiền Báo bị cắt rời từ ngang hông, muốn co quắp cũng không được, trực tiếp tắt thở! Chết!.
“Mau nhìn, nàng ta đem ma thú giết chết“. Mọi người không thể tiếp tục giữ bình tĩnh được nữa, giống như vỡ chợ, ồn ào kêu to.
Lão giả trên đài bây giờ mới kịp phản ứng, mang theo vẻ mặt khiếp sợ. Chuyện ma thú bị giết chết này phải làm sao để giao phó lên trên ạ!.
“Thật xin lỗi, xuống tay hơi nặng một chút” Bạch Băng thong thả ung dung thu hồi dây xích bạc, thản nhiên nói.
Xuống tay nặng một chút? Mọi người xung quanh trong nháy mắt cơ hồ muốn hộc máu.
Ngất ạ, đây không phải là nặng một chút. Đây là rất nặng ạ!.
“Ngươi... Làm sao ngươi lại đánh chết ma thú“. Vị trưởng giả tức phì phì thổi râu, một đôi mắt hình viên đạn xoay tròn. Chuyện này phải giải quyết như thế nào cho phải
Bạch Băng nhún nhún vai “Cái này còn không phải là lỗi của ngươi sao? Ngươi vẫn không hô ngừng nên ta mới nghĩ là ngươi để cho ta tiếp tục đánh ma thú. Làm sao có thể trách ta được“.
Nghe được lời này, ngay cả hai lão khảo hạch khác cũng phản ứng lại. Lúc ấy bọn họ bị trận đánh trước mặt trấn áp, nên mới quên mất phải kêu ngừng lại. Vậy chuyện hôm nay sao có thể trách nàng, thế nhưng ma thú chết...bảo bọn họ phải làm sao báo cáo ạ.
“Thế nào, rốt cuộc đây có được tính là thông qua hay không?” Bạch Băng nhịn không được mà nhìn về phía ba vị khảo hạch “Chẳng lẽ, các ngươi muốn đem chuyện đánh chết ma thú đẩy tới trên người ta?“.
Bạch Băng hỏi ngược lại khiến ba vị lão giả nghen lại một hơi trong ngực, thiếu chút nữa là đột tử! Cái gì mà đẩy tới trên người nàng, chính là nàng đánh chết không phải sao!.
Thoáng cái Bạch Băng đã ở trong học viện được một tháng. Trong một tháng này, Bạch Băng đã xem đi xem lại sách về ma thú rất nhiều lần.
Nàng đã hiểu rõ hơn trăm loại ma thú ở bên trong vườn thú. Đi ra khỏi thư phòng vươn vai thầm nghĩ, chuyện này cũng phải cảm ơn Xích Liên Vũ, nhờ có hắn giúp nên nàng mới có thể sống ở trong thư phòng, và nghiên cứu những bộ sách mà không bị ai quấy rầy.
“Tê tê.....” Tiểu kim trườn tới leo lên cổ tay Bạch Băng, vừa bò đầu vừa cọ cọ.
“Ha ha, tốt lắm, những ngày vừa rồi chạy đi nơi nào hả” Bạch Băng cười nói, đã mấy ngày không nhìn thấy tiểu bạch cùng tiểu kim rồi. Đôi khi nàng hoài nghi, không biết bọn họ có phải bị đám học viên kia bắt đi nấu canh uống hay không.
Tiểu kim lắc lắc đầu nhỏ, tê tê nói không ngừng. Tên tiểu bạch kia thật không có tiền đồ, đoạt đồ đạc của nó, lại còn cắn nó....sau đó còn tê tê mấy tiếng nghiêm trọng nhắc nhở Bạch Băng về sau đừng để ý tới tiểu bạch.
“Xì” Bạch Bạch không nhịn được mà bật cười, hai đứa này học gì không học, lại đi học người ta đánh nhau.
Thời gian ở chung lâu dài nên Bạch Băng hoàn toàn có thể hiểu được ý tứ của tiểu bạch cùng tiểu kim.
'Hừ' Tiểu bạch thấy vậy thì trợn trắng mắt không vui. Tiểu kim nói láo, rõ ràng là nó đoạt đồ của tiểu bạch.
“ Thứ gì mà quý giá như vậy?” Bạch Băng giả vờ nghiêm túc, nàng biết tiểu bạch rất kiêu căng nên nếu nó thấy nàng cười thì sẽ rất tức giận!
'Thánh Linh Châu' tiểu bạch ngước đôi mắt uất ức nhìn Bạch Băng. Thánh Linh Châu là nó tìm được, vốn muốn đưa cho chủ nhân nhưng lại bị tiểu kim đoạt đi mất!
“Đó là cái gì” Bạch Băng vẫn không hiểu ý tứ của tiểu bạch, mà xác thực thì cái từ Thánh Linh Châu này cũng không dễ để giải thích.
Tiểu bạch vòng tới vòng lui, cũng không biết nên giải thích ra sao cho Bạch Băng hiểu. Vì vậy liền dứt khoát đem thân thể nhỏ bé cùng cái đuôi cuộn lại thành một vòng tròn, như vậy chắc có thể hiểu?.
Nhưng nhìn hành động giống như động kinh của tiểu bạch, càng làm Bạch Băng thêm khó hiểu!
Ngược lại thì tiểu bạch đang vội muốn chết, rõ ràng như vậy mà xem cũng không hiểu. Thánh Linh Châu chính là Thánh Linh Châu ạ! Nếu nó có thể nói được thì nó nhất định phải rống thật to!....
“Chờ lúc tiểu kim trở lại, ta sẽ đoạt về giúp ngươi có được không?” nếu để tiểu bạch tiếp tục làm động tác động kinh kia, chỉ sợ là Bạch Băng sẽ không giữ nổi bình tĩnh được nữa.
Tiểu Bạch rầm rì, tại sao Thánh Linh Châu lại khó giải thích như vậy? Tiểu kim không biết lại đem Thánh Linh Châu đi đâu, càng nghĩ nó càng tức giận!
“Tê tê....” xoay người bò về phía sau núi, đó là nơi nó tìm được bảo vật. Vật đó đối với loài người có công dụng rất lớn ạ.
Bạch Băng cũng nhấc chân đi theo, tính tình của tiểu bạch cực kỳ nhỏ mọn, nếu không giúp nó lấy lại vật đó thì chỉ sợ nó sẽ không chịu ngừng lại. Nhưng rốt cuộc là vật gì mà lại làm cho nó để ý tới như thế?.
Đằng sau học viện Đế Ma là Cửu Trọng Sơn, trên đỉnh núi toàn là sương trắng lượn lờ giống như tiên cảnh. Đi theo tiểu bạch xuyên qua rừng rậm, quanh đi quẩn lại mãi mới tìm được tiểu kim. Tiểu kim đang híp mắt gật gù vùi người ở trong đất, tay ôm lấy tảng đá giống như quả trứng gà.
Thấy vậy, tiểu bạch rón rén lại gần tiểu kim, há mồm cắn lên đầu. Thình lình bị tập kích thì sừng nhỏ trên đầu tiểu kim phát sáng, nhanh chóng chạy đi, bỏ rơi tiểu bạch lại...
Bạch Băng cười đến nghẹn thở,nhưng vì ngại mặt mũi của tiểu bạch nên nàng đã làm ra một chuyện vô cùng ngây thơ, xoay người chạy ra phía sau một gốc cây, đợi khi lớn tiếng cười xong, vỗ vỗ mặt cho tới khi sắc mặt trở lại bình thường rồi mới quay về....
Tiểu bạch cùng tiểu kim mỗi ngày đều đánh nhau vài lần đã thành thói quen, nên Bạch Băng cảm thấy không thú vị, liền quan sát tình hình xung quanh. Đột nhiên một mùi thơm truyền tới, mùi này thơm tới mức nàng cũng không biết diễn tả ra sao, nhưng hình như mùi thơm này có vị rất ngọt ngào.
Dò theo mùi thơm mà tìm tới nơi, đó là một chỗ từ bên trong sơn động tỏa ra.
Sau lưng là tiểu kim dùng thân thể ôm lấy tảng đá cũng theo tới, nhìn tư thế kia của nó quả thật là kinh dị không nói nên lời.
Bạch Băng liếc mắt thấy tiểu kim ôm tảng đá, nhưng cũng không cẩn thận quan sát đã nhấc chân đi vào trong hang động.
Tiểu bạch cùng tiểu cũng theo sát l phía sau, huyệt động này cũng không lớn lắm, trên vách tường toàn là những tảng rêu xanh. Hình như sơn động này từng bị ngập trong nước.
Tí tách, tí tách tiếng nước chảy vang lên. Tiểu bạch cùng tiểu kim bò tới trên vai Bạch Băng, đứng ở hai bên vì bọn họ không muốn bị dính đống bùn đất hôi thối này lên người!
Từ từ đi tới bên trong, đến khi cảnh tượng hiện ra rõ ràng ở trước mặt Bạch Băng, cho dù nàng có là người trải qua rất nhiều chuyện quái dị, thì cũng không tránh khỏi cảnh tượng mê hoặc này.
Đó là một biển hoa rộng lớn, mỗi cây hoa chỉ có hai cánh, màu đỏ như lửa.
“Lưỡng sinh hoa! Không ngờ lại là lưỡng sinh hoa!” Bạch Băng trợn to hai mắt không dám tin tưởng, đây là vùng đất sinh trưởng ra toàn là lưỡng sinh hoa!
Mấy ngày trước nàng đã xem trong thánh thư, lưỡng sinh hoa cực kỳ trân quý. Hơn nữa số lượng rất ít ỏi, ngàn vàng cũng khó mua nổi một cánh hoa. Bởi vì lưỡng sinh hoa ngàn năm mới nở hoa một lần.
Nó so với bất cứ vật gì đều trân quý hơn. Đối với tu luyện đấu khí, ngưng khí tu luyện giả thì chính là bảo vật làm tăng tốc độ tu luyện, chỉ cần sử dụng một ít cánh hoa là có thể tăng lên mấy tháng tu luyện ngưng khí.
Vật trân quý như vậy, không ngờ hôm nay lại ở ngay trước mắt, ước chừng phải bằng một mẫu ruộng hoa. Điều này làm sao có thể không khiến Bạch Băng rung động cho được!.
Nhìn một mảng lớn lưỡng sinh hoa, Bạch Băng tháo nhẫn Ám Ma trên tay xuống. Nàng muốn hái toàn bộ hoa rồi đưa vào bên trong nhẫn, để sau này sẽ luyện thành đan dược!
Chỉ là một biển hoa bao la trước mặt, muốn hái cũng không đơn giản. Nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng, bởi vì lúc hái lưỡng sinh hoa thì tuyệt đối không thể gây tổn thương đến cho cánh hoa.
Vậy phải ở đây sinh sống trong nửa tháng. Nơi này nếu như lưỡng sinh hoa có thể sinh trưởng, vậy nhất định phải có ôn tuyền. Nơi lưỡng sinh hoa sinh sống cực kỳ bí ẩn, phải gần nguồn nước, hơn nữa nước phải ấm áp nếu không nó sẽ chết ngay lập tức. Chỉ nước ấm mới có thể khiến nó lớn lên được!.