Một bữa tiệc với những quan khách thuộc tầng lớp thượng lưu đang được tổ chức trong căn biệt thự nhà họ Đào nằm tọa lạc phía ngoại ô vùng Thanh Châu.
Người nào người nấy ăn mặc bảnh toản hết vest rồi tới đầm dạ đủ sắc màu sặc sỡ.
“Chào cô Đào, đây là một chút lòng thành của chúng tôi ngọc trai Đông Hải, nếu đeo chúng lên trên người thì sẽ khiến da thịt trắng như tuyết.
Chúc cô sinh nhật vui vẻ.
”
“Tặng dì, ngọc Như ý ạ.
Con chúc dì trẻ mãi không già mọi điều đều sẽ được như ý.”
“Ôi, cảm ơn mọi người rất nhiều.” Người phụ nữ hớn hở nhận quà.
Bà ta là Thu Cát, tuy tuổi đã gần ngót năm mươi nhưng nét mặn mà không hề phai, sắc đẹp ở tuổi này mơn mởn tới mức còn khiến đám thanh niên nhỏ dãi tưởng lầm là gái mười tám.
Bà ta vừa nhận quà lòng cũng vui sướng khôn xiết chưa được bao lâu thì trong không khí náo nhiệt của bữa tiệc, một người thanh niên từ bên ngoài chạy lao vào chạy vội tới chỗ Thu Cát.
Trên người ăn mặc bộ quần áo sờn màu run rẩy nắm lấy tay Thu Cát, giọng hổn hển nói.
“Mẹ vợ ơi, xin hãy cứu giúp mẹ ruột con.
Mẹ con đang bị ốm nặng cần tiền gấp để điều trị nếu không nó sẽ biến chứng mất.”
Thu Cát nghe xong trừng mắt liếc nhìn tên thanh niên vẻ mặt hơi sượng người trong bữa tiệc lúc này cũng trơ mắt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tên khố rách áo ôm này là ai.
Sao lại vào được đây.”
Cả đám người nheo mắt nhìn thì nhận ra ngay đó là Quốc Thiên con rể của nhà họ Đào.
“Xin mẹ vợ hãy cứu giúp mẹ ruột của con.”
“Này mọi người có nghe gì không.
Thằng này tới để xin tiền chứ không có phải là tới tặng quà.”
Đám người đua nhau bàn tán xì xào.
Thu Cát bực bội, hất tay Quốc Thiên ra.
Không nói năn gì quay lại bước tới chỗ bàn tiệc đang để bánh kem vớt miếng bánh kem cắt dở ném thẳng vào mặt của Quốc Thiên.
Bà ta nhăn nhó khó chịu nói.
“Mày nói tiếng nữa tao thồn hết đống này vào mỏ mày bây giờ.
Còn làm tao mất mặt với quan khách nữa chứ.”
Đám người thấy thế cười chế giễu Quốc Thiên không ngớt.
“Mẹ à, tại sao lại làm thế với chồng con chứ.”
Một giọng nói từ hướng cầu thang chính cất ra.
Một thiếu nữ xinh đẹp, làn da trắng nõn nà, gương mặt lạnh lùng đang bước xuống.
Trên người cô khoác lên bộ váy ôm trọn cơ thể nóng bỏng khiến những tên thanh niên ở bữa tiệc nín bặt mà nhìn thèm nhỏ dãi.
Thu Cát quay lại vẻ mặt tức giận nhìn nói.
“Này, con gái con bị nó cho bùa mê thuốc lú à.
Nó làm mẹ mất mặt con còn bênh nó nữa sao, Đào Nguyệt Vân.”
Cả đám thanh niên trong bữa tiệc thấy được người đẹp lên thế ồ ạt lên.
“Cô Vân cứ ly dị tên ăn mày đó thì tôi nguyện dâng hết tài sản của tôi cho cô.”
“Nếu cô Vân chấp nhận tôi, nhà cửa biệt thự siêu xe mọi thứ tốt nhất đều sẽ thuộc về.”
Nguyệt Vân không mảy may những lời đó quay qua nhìn Quốc Thiên.
Cô là vợ hợp pháp của Quốc Thiên.
Tuy đã kết hôn gần một năm trời nhưng hai người họ chưa bao giờ gần gũi được với nhau ngày nào.
Phần lớn người tới dự tiệc đều muốn tia cô.
“Con gái à, con thấy đó biết bao nhiêu chàng trai đang đợi mà rước con về.
Hà cớ gì con phải theo thằng khố rách áo ôm này kia chứ.”
Nguyệt Vân cũng nói đỡ.
“Chồng con không cố ý đâu.
Chắc anh ấy đang có việc gấp mẹ đừng giận anh ấy.”
Thu Cát trừng mắt nói.
“Thế ý con là mẹ tệ bạc với loại này à, mẹ cho nó ở trong nhà này cũng là may mắn cho nó lắm rồi đó.”
Nói tới đây Nguyệt Vân cũng im bặt.
Sau vụ tai nạn năm đó đã khiến cho Quốc Thiên tan nát cơ ngơi.
Cha thì mất mẹ thì nằm viện hôn mê.
Giờ anh chả khác gì người ở cho gia đình mình.
Quốc Thiên vừa quỳ gối vừa tiến tới.
Bà ta vung chân đạp khiến Quốc Thiên ngã nằm xả xuống đất.
“Thứ dơ bẩn như mày đừng tiến lại gần tao.”
Đám người cũng xì xầm chế giễu hết câu này tới câu khác.
Thu Cát quay qua cất giọng nói to.
“Không giấu gì các vị ở đây, tiện đây nếu vị nào ở đây chịu giải quyết một số chuyện mà con gái tôi phạm phải thì có thể đường đường chính chính rước con gái tôi về nếu giải quyết chuyện nhà tôi với tập đoàn Hải Trí nói rõ là cậu Hà trong tập đoàn gây khó dễ nhà tôi.”
Vừa nghe tới đây đám thanh niên mặt mày biến sắc không còn hột máu.
Hầu như không ai dám lên tiếng nhận lấy trách nhiệm to lớn này.
Vì không đơn giản vậy thế lực của tập đoàn Hải Trí đứng sau là cả một thế lực ngầm to lớn ở đất Thanh Châu này đó là ông trùm Nhân Quang.
Lúc này một cánh tay dơ lên nói to.
“Chuyện này tôi sẽ giúp cho nhà họ Đào, tôi sẽ giải quyết nhanh gọn lẹ để về cưới cô Đào Nguyệt Vân đây.”
Một người thanh niên tóc cao under, trên người khoác bộ vest Kiton K trị giá mấy chục nghìn đô.
Khuôn mặt vênh váo bước ra.
Thu Cát nghe thấy được quý nhân xuất hiện như cứu giúp đời mình liền tiến tới nghênh đón.
“Ôi quý hóa quá cậu Trần đến mà tôi không tiếp đón long trọng thật là sai sót quá.”
Gã thanh niên nhếch mày vẻ kênh kiệu nói.
“Thôi nào dì, xong chuyện này chúng ta là người một nhà cả ? Không cần phải khách khí quá như vậy làm gì.”
Quốc Thiên trợn tròn mắt nhìn cậu thanh niên rồi chồm nhanh đứng dậy lao tới toang tóm cổ áo cậu thanh niên.
“Thằng chó này, đó là chị dâu của mày đó.
Sao mày cũng dám thòm thèm chị dâu mày nữa cơ à.
Mày còn có phải là người không hả?”
Tên thanh niên né người sang vung cước đạp khiến Quốc Thiên văng ra bật ngửa lộn nhào mấy vòng.
“Sao nào, bộ tôi thích đớp vậy thì anh ý kiến gì hả.
Anh còn con m gì nữa mà dám nói chuyện kiểu đó với tôi.”
Tên hách dịch này là Trần Đôn, là anh em họ nội của Trần Quốc Thiên.
Chính cha của Trần Đôn là Trần Ba đã vu khống cho cha của Quốc Thiên là kẻ b án nước nên khối tài sản để lại cũng tan biến trong chốc lát
“Mày, mày hại nhà tao ra nông nỗi này mà mày còn nói thế được cơ à.
Thằng chó chết này.” Quốc Thiên chửi rủa tay ôm bụng sau cú đá của Trần Đôn.
“Gia đình của mày phải gánh chịu hết nghiệp này bây giờ mày biết tại sao không.
Tại vì nhà mày ngu đó con chó à.”
Rồi tính lao tới đấm Quốc Thiên nhưng bị Thu Cát cản lại
“Ôi thôi cậu Trần bớt nóng, cũng là do tôi nên cậu mới không được vui tôi thật là có lỗi với cậu quá.” Thu Cát hớn hở nói xen vào
“Dì à, đừng có khách sáo vậy tiện thể con đuổi dùm con chó ăn bám này đi giúp dì luôn cũng được mà.
Đằng nào chúng ta cũng là người nhà cả.
Với cả nay là sinh nhật của dì mà phải có gì đặc biệt chứ.”
Rồi y quay qua quắc người đưa quà vào.
“Xin giới thiệu với dì đây là nhân sâm trăm năm, cháu đã nhờ người mua với giá chín tỷ ấy ạ.
Mong dì nhận cho.”
Bà ta hớn hở chạy tới nhận lấy quà.
Phía này Trần Đôn tiến tới nhìn Nguyệt Vân đôi mắt không rời khỏi cặp ng ực gợi cảm nói.
“Nguyệt Vân, chuyện của em tôi có thể giải quyết được, vừa hay bố tôi và cấp quản lý tập đoàn Hải Trí có chút quan hệ qua lại nên chuyện của em tôi hỗ trợ giải quyết nhanh rồi chúng ta sẽ làm đám cưới long trọng.
Tôi sẽ cho em tất cả những gì tôi có, tôi thật lòng thật dạ với em.
Sau này cả tập đoàn nhà họ Trần sẽ thuộc về em.”
Vừa nghe tới đây, Nguyệt Vân bĩu môi.
“Tên khốn nhà anh làm thế mà được sao.”
Thu Cát quay sang trừng mắt nhìn con gái rồi cười nói với Trần Đôn.
“Con gái tôi hơi bướng bỉnh mong cậu đừng có để bụng nó nhé.
Mà nghe cậu nói là tôi biết tình cảm cậu dành cho con gái tôi là vô bờ bến rồi.
Cho nên từ giờ cậu chính là con rể của tôi.”
Trần Đôn khoái trí khi nghe Thu Cát nói vậy rồi tiến tới chỗ Quốc Thiên móc trong người tờ chi phiếu nói.
“Tao bố thí cho mày ít tiền, ngày mai mau li dị với Nguyệt Vân đi đừng để tao nóng.”
Nói xong, hắn ném tờ chi phiếu xuống đất giọng điệu ra lệnh.
Quốc Thiên mắt đỏ ngầu, tức giận nhưng không làm gì được.
Làm sao anh có thể lấy tờ chi phiếu ấy được cơ chứ.
Sự nhục nhã này khiến anh càng căm hận Trần Đôn.
Nguyệt Vân lúc này thấy cũng ấm ức tiến lại kéo tay Quốc Thiên đứng dậy rồi nói.
“Tôi với anh cùng đi tới thăm mẹ, mặc kệ mọi người ở đây.
Một tỷ rưỡi từ từ tôi sẽ nghĩ cách cho anh.”
Thu Cát nghe thấy con gái nói thế trợn mắt quát.
“Con bị điên à, một tỷ rưỡi có phải là giấy đâu mà kiếm dễ vậy kia chứ.
Mẹ quyết rồi ly dị thằng bất tài này đi là vừa.
Từ giờ chồng con sẽ là Trần Đôn công tử này đây.”
Nguyệt Vân cũng không nói năn gì kéo tay Quốc Thiên rời đi.
Cả hai rời đi trong tiếng cười nhạo của cả đám người trong bữa tiệc.
Cánh cửa khép lại.
.
“Nguyệt Vân à, anh anh…” Quốc Thiên ấp úng nói.
Nguyệt Vân quay qua nhìn mỉm cười không nói gì đưa chiếc khăn tay cho Quốc Thiên.
Hai người họ đã yêu nhau thắm thiết từ những ngày đi học.
Nên Nguyệt Vân là người hiểu Quốc Thiên nhất nên cũng thông cảm cho tình thế khi nãy của anh.
Cả hai vừa rời khỏi cổng biệt thự thì từ đâu một chiếc Rolls-Royce xuất hiện chạy tới trước chặn đường khiến cả hai hơi giật mình.
Hai cặp mắt nhìn về hướng cửa xe.
Một người đàn ông trên dưới năm mươi, trên người khoác bộ đường trang, đẩy cửa xe bước xuống.
Cúi đầu trang trọng nói.
“Chào cậu chủ Thiên.”
Quốc Thiên giật nảy mình.
“Ông gọi tôi à, rốt cuộc ông là…?”
Người đàn ông mỉm cười.
Nụ cười hiền hậu.
“Lâu lắm rồi tôi mới lại được gặp lại cậu, thưa cậu chủ.”.