Ông Trần ngơ ngác nhìn.
Bà cụ Đào ríu rít lại nắm tay cảm ơn.
“Ôi thật sự cảm ơn ông.
Không ngờ ông lại quan hệ rộng tới như vậy thật khiến tôi bất ngờ.
Việc hôn nhân này tôi hoàn toàn đồng ý.”
Ông Trần cười hơi sượng, ông ta còn không biết tập đoàn Hải Trí có những gương mặt nào nữa nói tới chi quen biết với bên đó.
“Ờ..ờ thường thôi ba chuyện này cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ nhặt không đáng là bao mà.
Sau này tôi sẽ giúp đỡ nhiều hơn thế nữa bởi tôi có quen với người tập đoàn Hải Trí mà chỉ cần tôi nói là sẽ làm ngay.”
Bà cụ Đào ríu rít như con chim sẻ bầy quay qua nói với Trần Đôn.
“Đây quả là ân tình lớn đối với nhà họ Liễu.
Ngày mai là ngày kỷ niệm thành lập công ty, bà muốn giới thiệu cháu rồi công bố chuyện hôn nhân của hai đứa cháu thấy thế nào, Trần Đôn.”
Trần Đôn mắt sáng rỡ gật đầu lia lịa.
“Vâng, được thế thì tốt biết mấy ạ.
Cảm ơn bà rất rất nhiều ạ.”
Rồi hai người đứng dậy rời đi.
Vừa bước chân ra cổng, Trần Đôn hí hửng nói.
“Ôi ông ơi, không ngờ ông lại âm thầm làm việc này cho cháu.
Cháu cảm ơn ông nhiều ạ.”
Ông nội Trần cũng im lặng rồi lắc đầu nói.
“Chuyện này không phải do ta làm.”
“Cái gì cơ chứ vậy chuyện này là do ai?”
“Ta cũng không biết, khi nãy như gặp được gió đẩy thuyền nên ta nhận vơ thôi.
Thật không ngờ nhà họ Đào lại có quen biết với một vị lớn tới như vậy.
Trần Đôn, con sau này làm rể nhà người ta thì hãy biết tận dụng cơ hội này kết thân nhé.”
Trần Đôn cũng gật đầu cười trừ, trong lòng hắn đang vấy lên nhiều suy nghĩ.
Ai là người giúp nhà họ Đào, hợp đồng tận ba mươi tỷ không phải là một con số nhỏ.
Một suy nghĩ lóe lên.
“Quốc Thiên ư.”
Hai mắt y đảo qua đảo lại rồi cũng lắc đầu nghĩ bụng.
“Chắc chắn không phải là thằng chó đó rồi.
Thôi kệ tới đâu thì tới chỉ cần mai được công bố công khai kết hôn với Nguyệt Vân là được rồi.”
Lúc này, Nguyệt Vân cũng đã nhận được thông tin tập đoàn Hải Trí muốn ký kết hợp đồng trị giá ba mươi tỷ đặc biệt họ trực tiếp chọn chi nhánh của cô và chỉ định cô phải đi ký kết hợp đồng này.
Cô như đang nằm mơ giữa muôn vàn hoa lá nhưng cuối cùng cô cũng tin rằng miếng bánh ngọt béo bổ này là phần thưởng dành riêng cho mình và sự cố gắng nỗ lực của cô ở nhà họ Đào từ trước tới nay không phải là công cốc.
Nguyệt Vân nhớ tới lời nói hôm qua lúc Quốc Thiên lúc đeo nhẫn cho mình.
Anh muốn dành tặng cho cô một món quà.
Đang lân lân trên ghế thì thư ký chạy vào báo
“Chị Vân ơi bọn họ tới thật rồi.”
Nguyệt Vân vội vã chạy tới phòng họp và gặp mặt với những người của tập đoàn Hải Trí.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi chỉ cần ký kết thì mức doanh thu của công ty cô sẽ cao hơn tận hai mươi phần trăm so với những hợp đồng nhỏ lẻ khác.
Mà phần lãi thì ít nhất cũng phải hơn chín tỷ chứ không ít.
Người của tập đoàn Hải Trí tới bắt tay niềm nở với Nguyệt Vân nói.
“Chúc mừng cô, chuyện hợp đồng này chúng tôi sẽ nhanh chóng hoàn tất thủ tục và trễ nhất là tối mai phía bên tôi sẽ gửi bên cô hợp đồng có con dấu đầy đủ.”
Nguyệt Vân vẫn đứng thẫn thờ không tin được chuyện này đang diễn ra.
Cô sướng run cả người cảm giác vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ.
Người của tập đoàn Hải Trí vừa rời đi thì cô vội vàng rút máy gọi cho Quốc Thiên hỏi.
“Quốc Thiên, có phải anh đã làm những chuyện này không.
Tôi vừa mới ký thỏa thuận xong với tập đoàn Hải Trí hợp đồng trị giá ba mươi tỷ rất là thành công có phải đó là điều mà anh nói tôi hôm qua.”
Quốc Thiên đầu dây kia cười nói.
“Chà thật đáng để ăn mừng, chúc mừng em nhé, Nguyệt Vân.
Một năm qua anh đã để em chịu thiệt thòi khá nhiều, giờ là lúc anh bù đắp cho em những gì mà một năm vừa qua em đã chịu đựng.”
Nguyệt Vân rưng rưng nước mắt.
“Anh cũng phải lo cho bản thân anh đi.
Chỉ cần anh phấn chấn lên, cầu tiến trở lại thì dù nghèo khó tôi cũng không sợ.
Tôi là vợ của anh nên tôi hiểu cho anh mà.”
Quốc Thiên mỉm cười mắt anh cũng hoe cay nhưng gượng lại.
“Anh hứa anh sẽ không làm em thất vọng bao giờ nữa đâu.”
Tạm gác lại câu chuyện lãng mạn này, phía bên nhà họ Đào ai cũng biết tin tức về câu chuyện hợp đồng trị giá ba mươi tỷ đã được đàm phán thành công, những điều trong hợp đồng rất thuận lợi cho phía của công ty nhà họ Đào.
Nếu xét về tổng giá trị mà công ty nhà họ Đào nắm giữ thì cũng chỉ hơn chín tỷ gần chạm mười tỷ nhưng qua tờ hợp đồng này thì mức tài sản của công ty lại được nâng cao hơn lên tới gấp hai lần, về sau trong tương lai mọi thứ sẽ càng được phát triển mạnh.
Cũng trong nhà cổ, con cháu tụ tập về rất đông vì được tin bà cụ Đào muốn thông báo một chuyện quan trọng.
Ai nấy đều đang bàn tán về sự việc vừa diễn ra hôm nay về tờ hợp đồng ba mươi tỷ mà còn tới từ tập đoàn Hải Trí mà công trạng lớn nhất lần này lại thuộc về Nguyệt Vân.
“Không biết cô ta đã dùng chiêu trò gì mà có thể lấy được tờ hợp đồng ấy nhỉ?”
“Nghe đâu bọn họ ưu ái còn chọn chi nhánh của cô ta mời đích thân cô ta tới kí nữa đó.
Đúng thật là may mắn mà.”
Mọi người tụ lại xôn xao phần ba mươi tỷ phần thì công nhận Nguyệt Vân giỏi giang này kia nọ trông cảnh ồn ào hết sức.
Một giọng nói cất lên sau đó là một dáng nữ thướt tha lướt qua.
“Chắc là lại ỷ vào nhan sắc dụ dỗ được ông lớn nào rồi ba trò hèn hạ ấy mà.”
Giọng nói khá là xéo xắt.
“Cô thì hay lắm đó Đào Như Ngọc, vậy cô giỏi thì đi dụ quan chức mà lấy hợp đồng luôn đi.”
“Ờ thế thì cô ta giỏi rồi, còn tôi không phải loại nằm banh mà hưởng lộc nên nhường cho những người thật sự xứng đáng.”
Cô gái này là Đào Như Ngọc, là con gái của Đào Mạnh Thường.
Cô ta từ nhỏ đã chơi với Nguyệt Vân nhưng sau này vì tính hay đố kỵ của mình mà tự chia cách.
Bà cụ Đào cũng bước vào từ đằng sau.
“Đã không làm gì được thì đừng có mà phán bậy phán bạ.”
Cả đám người họ Đào vội vàng im phắc nhìn bà cụ Đào bước vào chễm chệ.
Như Ngọc cũng lên tiếng hỏi.
“Bà, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà có quý nhân tới gõ cửa vậy.”
Bà cụ Đào nhìn liếc xéo Như Ngọc rồi ngồi ghế cất giọng.
“Chuyện hôm nay có quý nhân phù trợ là có lý do hết.
Hợp đồng lần này công lớn là thuộc về Nguyệt Vân, chúng ta nên chúc mừng cho nó.”
Như Ngọc ganh tị vội xen vào.
“Sao lại công lớn thuộc về nó kia chứ, phải chia đều cho tất cả chúng ta.
Tập đoàn Hải Trí tin tưởng chúng ta là vì họ thấy được năng lực của công ty chúng ta nên ai cũng có công hết cả.
Còn về việc họ chọn cô ta để ký thì có lẽ do ngẫu nhiên.”
Bà cụ Đào đập tay mạnh xuống bàn.
“Công lần này thuộc về Nguyệt Vân, các ngươi đừng hòng mà giành công của nó.
Ta là người rất công tâm các ngươi nên nhớ điều đó.”
Cả đám người im bặt, Như Ngọc cũng im thít lại không dám ý kiến thêm.
“Những điều quý hóa này đều là món quà mà bên họ Trần dành tặng cho chúng ta.”
“Cái gì cơ tên chồng của hắn là Trần Quốc Thiên bị nhà họ Trần đuổi đi rồi mà sao có thể làm chuyện như này được cơ chứ.”
“Rõ ràng hắn đang ăn bám nhà Thu Cát cơ mà sao có thể…”
Đám người lại xì xào bàn tán.
“Việc này không phải do Quốc Thiên mà là Trần Đôn.”
“Cái gì Trần Đôn ư, tại sao cơ chứ? Hắn ta có liên quan gì tới nhà chúng ta.”
“Ngày mai, là ngày lễ kỷ niệm thành lập công ty, ta sẽ ra mắt Trần Đôn và thông báo cho mọi người biết rằng.
Trần Đôn sẽ là chồng sắp cưới của Nguyệt Vân.”
Nghe tới đây cả đám người như chết điếng.
“Sao lại có chuyện trái luân thường như vậy được cơ chứ cô ta vẫn còn là vợ của Quốc Thiên cơ mà.”
Bà cụ Đào nhăn mày đáp.
“Đừng hỏi nhiều nữa, Như Ngọc.
Ngày mai con hãy sắp xếp chuyển địa điểm sang khách sạn Đại Thành.
Ta nâng cấp buổi tiệc lên không chỉ đơn thuần là bữa tiệc kỉ niệm mà sẽ là bữa đính hôn của hai đứa nó.”
Nói xong bà cụ Đào đứng lên rời đi để lại muôn vàn khuất mắc trong lòng mỗi người..