Băng Băng chạy vào, hai tay che ngực lại bởi vì bộ quần áo trên người cô ta đã bị xé rách toạc.
Cả đám ngạc nhiên cất giọng hỏi.
“Này Băng Băng rốt cuộc có chuyện gì vậy hả?”
Dương Minh tiến lại cất giọng nhẹ nhàng.
“Bình tĩnh nào Băng Băng có chuyện gì nói tôi nghe.”
Băng Băng quay qua hướng cửa chỉ tay.
Một người đàn ông trung niên tiến vào mặt nhăn nhó nói.
“Cô có mau trả lại không thì bảo?”
Băng Băng hét lớn.
“Hắn là kẻ bin thái đã sàm sỡ tớ đó mọi người.”
Người đàn ông ngạc nhiên.
“Cái gì cơ chứ, cô bị điên à.
Ai mà sàm sỡ cô hả.”
Tên to con nhất trong đám nghe thế nóng máu lên.
Chưa kịp để người đàn ông kia giải thích điều gì thì đã phi cước đá người đàn ông bật ngược ngã sầm ra sau.
“Cái tên thối tha này, dám bày trò bỉ ổi với bạn ta vậy hả.”
“Các người dám…”
“Ông còn nói nữa à.” Những tên con trai trong nhóm cũng lao ra chửi bới.
Còn chưa để cho ông ta nói thêm thì bị đánh bị trận lên bờ xuống ruộng.
Cả đám vung chân đá không thương tiếc
Đánh đã tay xong kẻ nắm đầu, kẻ nắm áo lôi ông ta ra ngoài.
Chưa hết còn chửi vọng ra.
“Lần sau còn dở trò đê tiện thì đừng hòng tụi tao tha cho cái mạng quèn của ông.”
Để mặc ông ta đang nằm trong đau đớn cả đám đóng sầm cửa lại.
Quốc Thiên nhìn người đàn ông, với kinh nghiệm của mình anh cảm thấy người đàn ông này không phải dạng vừa.
“Này tôi khuyên mọi người nên rời khỏi đây đi.”
Cả bọn trợn mắt, một tên lên tiếng.
“Thằng nhát chết này, mày nói cái quái gì vậy hả?”
“Tôi nói thật đó nếu không muốn rắc rối thì nên rời đi đi.”
Quốc Thiên không phải là không có căn cứ để đưa ra quyết định đó bởi vì lúc người đàn ông đó bước vào anh nhận ra bộ quần áo mà ông ta mặc là phiên bản thiết kế thủ công của Ý ở trên ngực áo còn thêu một bông hoa tulip nhỏ đó là phiên bản giới hạn của hãng này bởi vì trước đây cha của anh đã mua một bộ y chan vậy trị giá khá đắt đó gần chín tỷ.
Quốc Thiên ngẫm nghĩ trong đầu, sự việc xảy ra càng khẳng định ông ta không phải là kẻ nói dối người giàu có như ông ấy ai mà rảnh làm ba cái chuyện như vậy.
Những tên kia vẫn hằng học tiến lại phía Quốc Thiên vẫn chưa hết máu chó.
“Cái tên chó chết này, nãy giờ tụi tao hơi cay mày rồi đó.
Sợ thì cút mẹ đi.”
Quốc Thiên cũng không nói nhiều mặc kệ những tên điên đang thích thể hiện.
“Đúng là tên chết nhát, nếu gặp bạn gái của anh bị tên bin thái làm vậy thì anh cụp đuôi chạy hả.
Vậy mà dám làm bạn trai của Lan Ngọc.”
Quốc Thiên nhếch miệng cười.
“Tôi nhìn người mà các cậu vừa đánh là người có thân phận đó.”
“Ở đây ai mà không có thân phận cơ chứ? Ở đây ai thân phận chả hơn cậu hả tên bám váy đàn bà.”
“Đúng đó đồ bám váy mà không biết nhục, Lan Ngọc à cậu có còn tỉnh táo không mà quen cái tên như hắn cơ chứ.”
Một cô gái trong bọn cũng bước ra nói.
“Này theo anh thân phận của một người đàn ông là như thế nào hả? Là đi ăn bám phụ nữ hay là cao quý như Dương Minh.
Đã được mời tới ăn uống rồi còn không cố tỏ ra mình mạnh mẽ mặt khác lại như một tên thỏ đế.”
Những tên bạn cười mỉa.
“Bị con gái nói như vậy mà còn không biết ngại nữa đúng là sợ với tên này luôn.
Dương Minh cũng lên tiếng.
“Thôi nào mọi người, ở đây thì mọi người đừng lo lắng gì cả bởi vì tôi có quen biết với quản lý chủ ở nhà hàng Hải Đường này.
Nên hãy yên tâm ăn uống đi, không cần phải lo lắng.
Còn anh Thiên đây chắc anh muốn về thì cứ việc đi.”
“Đúng rồi thích về thì về đi, ở đây còn Dương Minh là một người đàn ông bản lĩnh.
Có mặt Dương Minh ở đây thì sự hiện diện của tập đoàn Hải Trí vẫn có mặt ở đây.”
Quốc Thiên lắc đầu.
“Thôi đi nào, Lan Ngọc.”
Quốc Thiên và Lan Ngọc đang tính bước ra cửa chưa được vài mét thì cánh cửa đột nhiên bị một lực từ ngoài đá văng ra.
“Đứa nào, đứa nào ăn cắp cái nhẫn kim cương của tổng giám đốc Lôi hả.
Mẹ kiếp! Lại còn đánh giám đốc Lôi nữa chứ tụi bây muốn chết rồi hả.”
Một đám người bảo vệ của nhà hàng Hải Đường tràn vào mặt mũi bặm trợn, trên cánh tay xăm trổ trông rất giang hồ.
Khuôn mặt ai cũng ra vẻ bực tức.
“Đứa nào khôn hồn bước ra nhận tôi chứ không cả đám tụi bây chết chung.”
Cả đám giật mình, vẻ mặt ai nấy đều lộ vẻ hoang mang.
Những đám người máu chó khi nãy đều im bặt không dám hé nữa răng, những cô gái cũng mặt mày tái mét.
Băng Băng thì tay vừa ôm ngực tay vừa ôm mặt tái nhợt.
“Nhanh lên, còn không mau bước ra.” Tên bảo vệ mặt mũi bặm trợn nhất hét lên.
Khoảnh khắc hét lên đám người trong bụng nín cả tiểu không dám bước ra nhận chỉ biết hướng đôi mắt về phía Dương Minh.
Dương Minh thấy thế chẳng lành quay mặt ra thì thấy quản lý của nhà hàng Hải Đường là ông Vũ đang đứng sau đám người đó.
Hắn bèn cất giọng lên.
“A! Quản lý Vũ, là tôi Dương Minh của tập đoàn Bình Minh đây.
Sao ông làm gì mà kéo người vào đây đông vậy.
Nể mặt tôi có gì từ từ nói chuyện nào.”
Tên quản lý Vũ không thèm quan tâm tới lời Dương Minh nói.
Ông ta chỉ chăm chăm nhìn vào đám người đang cúi mặt vì sợ.
Bình thường khi Dương Minh tới ông ta còn chào hỏi thân mật các thứ giờ đây Dương Minh cảm thấy mình như tàng hình trước mặt quản lý Vũ vậy.
“Này quản lý Vũ ông không nhớ tôi à…”
Tên quản lý quay qua lườm Dương Minh một cái khiến anh ta hơi hoảng sợ.
Người đàn ông trung niên ban nãy bước vào tay còn ôm mặt xoa xoa.
Chỉ tay vào giữa đám người nhưng chính là chỉ vào Băng Băng.
“Chính nó, nó là người lấy chiếc nhẫn của tao.
Mẹ kiếp con đàn bà thối tha này đã ăn trộm rồi còn đánh tao à con đim này.”
Hai tên bảo vệ cao to tức tốc lao tới nắm đầu Băng Băng lôi ra.
Cô ta ý ới kêu lên.
“Dương Minh, cứu tớ…à..Cậu chủ Minh cứu tôi với …..
không ăn cắp xin hãy tin tôi.”
Dương Minh gặp thế khó xử.
Bởi bữa tiệc này anh ta mời mọi người tới dự rồi câu chuyện khi nãy được ký kết với tập đoàn Hải Trí mà còn không giúp được cái việc này thì Dương Minh cảm thấy rất hổ thẹn với chúng bạn nhất là Lan Ngọc vẫn còn đứng kia.
Dương Minh bèn lên tiếng.
“À, quản lý Vũ à bố tôi là…”
Quản lý Vũ lườm ngoắt một cái rồi nói.
“Làm cái gì thì tự mình chịu đừng có mà lôi bố mình ra đây.
Đừng có hại chết bố cậu như vậy.”
“Ông..ông nói cái gì vậy?”.