Thu Cát hằn học ra mở cửa.
“Các người tìm ai?”
Hai mẹ con mở cửa ra thì thấy một người đàn ông, một người phụ nữ và một cô bé đứng trước.
Đó chính là Châu Kiệt Luân cùng vợ và con gái ông ấy tới cảm tạ ơn đức của Quốc Thiên dành cho.
Sau khi trở về nhà, Châu Kiệt Luân đã kể mọi chuyện cho vợ mình là Nhã Hân.
Nhã Hân như bị dọa cho lạnh hết cả người, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lại còn nghe chuyện Quốc Thiên cứu giúp con gái mình trở về cõi tử nên tức tốc muốn gặp Quốc Thiên để cảm ơn và gửi quà hậu tạ.
Châu Kiệt Luân nở nụ cười nói.
“Xin lỗi, cho tôi hỏi đây có phải là nhà của thần y Trần không?”
Thu Cát nhăn mặt.
“Thần y Trần nào? Ở đây không có ai là thần y cả, các người tìm nhầm chỗ rồi.”
Nói xong bà ta toang đóng cửa nhưng Kiệt Luân cản lại.
“Ấy khoan, đây không phải là nhà của cô Đào Nguyệt Vân hay sao?”
“Đúng, đây là nhà của Đào Nguyệt Vân.
Các người kiếm con gái tôi làm gì?”
“À không tôi tới tìm cậu Quốc Thiên, thần y Quốc Thiên chồng của cô Nguyệt Vân.”
Ánh Thu khinh khỉnh nói.
“Các người bị hắn lừa rồi chứ thần y cái nổi gì.
Cái tên vô dụng đó chỉ là đồ ăn bám lừa đảo thôi.
Đừng mắc mưu hắn.”
Cả ba người đang không hiểu chuyện gì thì Thu Cát nhận ra.
“Anh không phải là người đã được thần y Lan cứu giúp hay sao.
Sao lại tới đây tìm tên chó phế vật kia làm gì vậy hả.
Tôi đuổi nó đi rồi”
Châu Kiệt Luân nghe xong trong bụng thắc mắc.
“Cái gia đình này hằng ngày đều đối xử với cậu Thiên không ra gì sao? Hằng ngày, anh ta phải chịu sự dày vò này mãi ư.”
Châu Kiệt Luân nói tiếp.
“Con gái của tôi không phải là do thần y Lan cứu mà là do cậu Quốc Thiên đã cứu lấy con gái tôi.
Nên đích thân chúng tôi tới đây để tặng cậu ấy như lời cảm tạ một căn biệt thự, tiền mặt thì bao nhiêu cũng được.
Nhưng mà giờ cậu ấy đã bị đuổi đi nên tôi xin phép cáo từ.”
Nói rồi cả ba quay ra leo lên chiếc xe sang trọng, nghênh ngang mà rời đi.
Thu Cát và Ánh Thu trố mắt nhìn nhau ngây ra như phỗng.
Bé gái quay qua nhìn bố mình nói.
“Bố ơi, tại sao họ lại nói chú Lâm là kẻ vô dụng ạ? Chú Lâm không phải là kẻ vô dụng như lời họ nói đúng không bố.”
Kiệt Luân xoa đầu con mình nói.
“Không có đâu, Kiều Linh à.
Bọn họ có mắt như mù thôi nên không thể nhận ra được cậu Quốc Thiên là người như thế nào.”
Nhã Hân tiếp lời.
“Chạy tới chúc mừng khi người khác thành công cũng không thể bằng giúp họ khi gặp nạn, phải nhanh chóng tìm ra cậu Quốc Thiên.
Nghe bảo sau khi Trần Quang Minh gặp tai nạn, vợ ông ta bị hôn mê và sống thực vật ở bệnh viện.”
Châu Kiệt Luân nói.
“Được, đã vậy thì tới bệnh viện thành phố số một tìm Lan Ngọc.”
Lúc này, Quốc Thiên và Lan Ngọc đã trở về bệnh viện.
“Lan Ngọc, tôi muốn làm thủ tục xuất viện cho mẹ của mình.”
Lan Ngọc ngăn lại.
“Không được, phải quan sát thêm chứ để như vậy xuất viện.
Liệu có vội lắm không.”
Quốc Thiên lắc đầu.
“Không cần đâu bệnh tình mẹ tôi, tôi hiểu rõ hơn cô.”
Lan Ngọc mím môi.
“Tôi là bác sĩ điều trị chính, không lẽ tôi lại không biết rõ tình hình.”
Quốc Thiên nhìn thấy khuôn mặt lúc này của Lan Ngọc bèn nảy ra ý định trêu ghẹo cô một tí.
“À đúng rồi, cô là bác sĩ điều trị chính nhất định sẽ hiểu rõ hơn tôi, giống như việc giờ cô đau bụng kinh nhưng không đành nào trị được nó vậy.”
“Cái gì vậy.” Lan Ngọc ửng đỏ mặt.
Đúng thật là hôm nay Lan Ngọc đang tới tháng nên bụng đau âm ỉ.
“Sao mà anh có thể biết được điều này.”
Quốc Thiên thản nhiên đáp.
“Do tôi thấy được.” Rồi nhìn xuống dưới bụng của Lan Ngọc, tay thì gãi gãi mũi.
“Cái tên này, thật không biết xấu hổ.” Rồi Lan Ngọc vớ tập tài liệu trên tay đánh Quốc Thiên nhưng anh né được hết.
“Nào tôi có thể trị giúp cô được.”
“Cái gì? Làm sao anh có thể chứ.
Với cả ai cần anh trị tôi ổn cả.”
Quốc Thiên nhoẻn cười bụng khoái trá.
“Thôi đừng ngại cứ để tôi.”
Đang ra tay thì một bàn tay nằm lấy khiến Quốc Thiên hơi bất ngờ.
“Ôi thần y Trần, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi.”
Sau một hồi hiểu được ý đồ, Quốc Thiên mỉm cười nói.
“Trời, tôi đã bảo là đừng có khách sáo cơ mà.
Đây cũng là chút việc nhỏ nhoi thôi.”
Nhã Hân tiến lên nói.
“Chút việc nhỏ nhoi của cậu nhưng là chuyện lớn đối với gia đình tôi.
Cậu đã cứu con gái tôi, nếu con gái tôi lúc ấy có mệnh hệ gì thì tôi chắc cũng không thể sống nổi được nữa.
Có bao nhiêu này thì làm sao xứng được với ơn đức mà cậu dành cho gia đình chúng tôi.”
Quốc Thiên đang lưỡng lự không biết sao thì một cánh tay nhỏ bé ôm lấy chân anh.
“Chú Thiên, khi nãy có hai người phụ nữ nói xấu về chú những điều không hay, họ còn đuổi chú ra từ hôn với chú nữa.
Vậy sau này con lớn con sẽ cưới chú ạ.”
Lời nói của trẻ con ngây thơ tới độ khiến cho mọi người phải bật cười.
Nhã Hân đưa nắm lấy tay Quốc Thiên nói.
“Vậy quyết định nhé, chút thành ý nhỏ này có là gì đâu.
Không chừng sau này phải làm phiền cậu nhiều rồi.”
Nhã Hân cũng không quá ba mươi, mới chỉ tầm hai bảy, hai tám tuổi.
Bề ngoài xinh đẹp, trên người ăn mặc sang trọng.
Đây chính là thời gian tươi trẻ nhất của người con gái, là điểm thú vị mà người phụ nữ nào cũng có.
Vừa chạm vào tay Nhã Hân, Quốc Thiên nắm chặt lấy tay cô nói.
“Bà Châu, có phải dạo này giấc ngủ của bà không được tốt, thường xuyên mơ thấy ác mộng, tinh thần hay ngẩn ngơ, và còn...”
Nói tới đây, khuôn mặt Quốc Thiên đỏ ửng không nói tiếp được.
Châu Kiệt Luân hoảng hốt.
“Vợ ơi, sao mấy ngày nay em không nói với anh vậy hả? Không phải em bị bệnh gì chứ?”
Biểu cảm của Nhã Hân có chút không tự nhiên nói.
“Hai ngày nay cũng có nằm mơ, nhưng không có gì nghiêm trọng đâu.”
Lan Ngọc nói.
“Vậy tôi có thể kiểm tra động mạch của cô được không.”
Nhã Hân cười đáp.
“Vậy thì tốt quá, phòng khám của thần y Lan luôn là sự lựa chọn hàng đầu của mọi người nên nếu được cháu gái của thần y kiểm tra giúp thì còn gì bằng.
Lan Ngọc bắt đầu bắt mạch nửa phút sau cô chau mày.
“Mạch này rất lạ, giống như là … Làm sao anh có thể biết được.”
Lan Ngọc quay sang ngạc nhiên nhìn Quốc Thiên.
Quốc Thiên không nói nửa lời chỉ cười..